Biết Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành sắp tới, Đảng Thành Quân đi Cung tiêu xã từ sớm mua chăn đệm và đồ dùng sinh hoạt, chuẩn bị tốt chỗ ở, sau đó thấy thời gian gần tới, liền tính đi bến xe đón người.
Hoắc Nhung cũng muốn đi cùng, Đảng Thành Quân và Hoắc Nhất Minh đều không đồng ý, nói hai người đi là được, kêu cô ở nhà chờ.
Hoắc Nhung đành phải cùng chị dâu dẫn hai đứa nhỏ ở nhà ngẩng cổ chờ đợi, đợi thật lâu, cuối cùng hàng ngũ được mong chờ đã về rồi.
Hoắc Nhung đứng ở bên ngoài sân, từ xa đã thấy cha mẹ ở giữa được các anh vây quanh, chạy bước nhỏ tiến lên đón.
Khi ở nhà Lưu Quế Hương đã biết tin con gái mang thai, thấy cô chạy tới, vẻ mặt vui sướng nhanh chóng đỡ lấy người, nói: "Từ từ tới, chạy cái gì, cẩn thận cái bụng."
Đã 2 tháng Hoắc Nhung chưa gặp cha mẹ, vô cùng nhớ, bổ nhào vào lòng Lưu Quế Hương ôm lấy bà, quay đầu lại vịn tay cha, đánh gái hai người một lượt nói: "Sao sắc mặt mẹ khó coi như vậy?"
Lưu Quế Hương lôi kéo tay con gái không nỡ buông ra, dỗ dành nói: "Không có việc gì, chính là lâu rồi không xa nhà không ngồi xe, chóng mặt khó chịu, trên đường còn nôn ra, cũng may anh hai con chuẩn bị đồ, nếu không xe người ta tốt như vậy bị mẹ làm dơ, thì rất xấu hổ, giờ xuống xe tốt hơn nhiều rồi."
Hoắc Nhung liền nhìn về phía Hoắc Đại Thành, ông nói: "Đừng lo lắng cho cha, cha không sao, cha mạnh hơn mẹ con nhiều."
Mọi người cười ha ha, Hoắc Nhung thấy cha mẹ ngoài sắc mặt kém, cũng không có chuyện gì khác cuối cùng mới yên tâm, đưa mọi người cùng vào nhà.
Hoắc Gia Hâm và Hoắc Gia Nhiên đợi ở trong sân, đã lâu chưa gặp ông bà nội, vừa thấy hai người liền bổ nhào vào làm nũng.
Đảng Thành Quân pha ít trà cho cha mẹ, sau khi uống xong cuối cùng đè xuống không ít sự khó chịu khi say xe.
Người không còn khó chịu, lời cũng nói nhiều hơn, khi Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng trở về đã nói không ít, trước mắt với Lưu Quế Hương mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là đứa cháu ngoại trong bụng Hoắc Nhung, bởi vậy vừa ngồi xuống Lưu Quế Hương đã nhịn không nổi hỏi con gái gần đây ăn thế nào uống thế nào ngủ ra sao.
Hoắc Nhung mang thai đứa nhỏ này ngoại trừ nhanh đói và ngủ nhiều một chút, còn lại quả thực một chút phản ứng cũng không có, Đảng Thành Quân lại phá lệ dày công chăm sóc, tự nhiên cô không có chuyện gì.
Hai vợ chồng già lôi kéo Hoắc Nhung nói chuyện hơn nửa ngày, Tống Yến Lan cũng bồi ở bên cạnh, ngược lại ba anh em nhà họ Hoắc không được coi trọng, ngoài anh cả Hoắc Nhất Minh phải trông con, hai người khác đều tới phòng bếp giúp đỡ Đảng Thành Quân nấu cơm.
Gần đây Hoắc Nhung bắt đầu hứng thú với vị chua, nhân lúc trời nóng Đảng Thành Quân ngâm một hũ dưa chua lớn, lại đi chợ mua một con cá lóc to nặng 2 kg, kỹ thuật dùng dao tinh xảo cắt cá thành lát không có xương, dùng bột nước tẩm mặt ngoài, nấu một nồi canh cá dưa chua to thơm ngon.
Bếp đất nhỏ bên ngoài sân bọn họ tự xây cũng đốt lửa, Hoắc Tam Hưng trông coi nấu một nồi cơm trắng lớn.
Hoắc Nhị Quân đập dưa leo, rang đậu phộng làm mấy món nhắm rượu, món xào còn lại giao hết cho Đảng Thành Quân, hai người phụ trách giúp đỡ rửa ra thái rau.
Ba anh em phối hợp làm việc ngược lại rất nhanh, không đợi nói chuyện xong, cơm bên phòng bếp đã xong trước, Tống Yến Lan ngửi được mùi thơm, kéo bàn, nói: "Cha mẹ, mấy người Thành Quân đã làm xong cơm rồi, chúng ta ăn đã rồi nói."
Vốn dĩ Lưu Quế Hương không có khẩu vị, kết quả thấy bưng lên một chậu canh cá dưa chua to và một nồi cơm trắng to, hết hồn trừng to hai mắt.
"Này sao nấu nhiều cơm tẻ vậy, các con từ đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Tuy Lưu Quế Hương biết con gái con rể con trai ở trong thành phố làm việc kiếm tiền, nhưng cụ thể một tháng kiếm được bao nhiêu, trong lòng bà không đếm, mấy người Hoắc Nhung mỗi tháng đều kêu người mang tiền về nhà, tuy bà nhận nhưng không dám dùng, sợ các con tiết kiệm nhưng bản thân không nỡ dùng lại đặc biệt hiếu kính bọn họ.
Hiện giờ thấy mấy đứa tùy tiện bưng lên một nồi cơm tẻ lớn, trong lòng bà nhịn không được mà kinh hãi, nồi cơm này phải tiêu không ít tiền đâu, bọn chúng đây là ở bên ngoài kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Chuyện Hoắc Nhung mua nhà, chưa để Hoắc Tam Hưng nói cho bà biết, tính đợi cha mẹ tới đây, lại tự mình dẫn đi xem, cho cha mẹ một bất ngờ, lúc này nghe Lưu Quế Hương nói cũng không nói thêm gì, ấn cha mẹ ngồi xuống ghế, nói: "Mẹ, dù sao mẹ ăn là được rồi, đừng quản nhiều như vậy."
Hoắc Đại Thành lại không nghĩ nhiều như vợ, nghe vậy ông vui vẻ ngồi xuống, nói: "Con gái nói đúng, ăn một bữa bà nghĩ nhiều vậy làm gì, kêu bà ăn thì bà ăn đi."
Lưu Quế Hương thấy chồng không lo lắng chút nào, trừng ông một cái, nhưng cũng ngồi xuống không nói nữa.
Người một nhà náo nhiệt ngồi cùng nhau ăn bữa cơm.
Đảng Thành Quân làm canh cá dưa chua vô cùng hợp khẩu vị Hoắc Nhung, đặc biệt là cá cắt lát rất tốt, một chút xương thừa đều không có.
Thấy Hoắc Nhung thích, cả nhà đều thay phiên gắp đồ ăn cho cô, cho đến khi cô ăn không nổi mới dừng đũa.
Đợi ăn cơm xong, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân lấy danh nghĩa mang cha mẹ ra ngoài đi dạo, đưa vợ chồng Lưu Quế Hương cùng nhau ra cửa, trước khi trời tối cả nhà đưa hai vợ chồng già đi dạo bên ngoài một vòng, sau đó dẫn hai người tới ngôi nhà bản thân mới mua.
Hoắc Đại Thành chuẩn bị đi theo mọi người mà không hề biết gì, Lưu Quế Hương lại tinh mắt phát hiện không đúng, kéo người nói: "Con gái, không đúng a, đây không phải là cái nhà lúc cha mẹ tới nha."
Này sao còn đưa bọn họ tới nhà người khác vậy.
Hoắc Đại Thành nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, phát hiện đúng là không phải.
Mấy anh em biết nội tình trong đó bắt đầu mím môi cười, Đảng Thành Quân móc chìa khóa từ trong túi ra nói: "Cha mẹ, ngôi nhà này là chúng con mua lại."
Lưu Quế Hương nghe thế, mắt càng trừng lớn.
"Cái gì? Nhà này các con mua?"
Cả Hoắc Đại Thành cũng giật mình, nhìn mấy người Hoắc Nhung hỏi: "Chuyện này không được nói đùa với cha đâu."
Hoắc Tam Hưng thấy thế trực tiếp kéo người, đẩy cổng ra.
"Cha, là thật, Thành Quân lừa cha làm gì, trước khi bọn con về, Tiểu Dung và Thành Quân đã tính mua nhà, nếu không vì sao chúng con vừa về liền quay lại đón cha mẹ chứ, chính vì chuyện nhà ở đã hoàn thành!"
Lưu Quế Hương vẫn không thể tin kéo tay con gái: "Tiểu Dung à, con nói với mẹ, đây là thật sao?"
Hoắc Nhung cười gật đầu, kéo bà vào sân.
Mấy người Hoắc Tam Hưng lần đầu tới ngôi nhà này, đi theo nhìn trong nhà ngoài nhà một lần, cuối cùng Lưu Quế Hương mới tin đây chính là nhà vợ chồng con gái mua.
Người đã đón tới cơm đã ăn, hôm sau Tống Yến Lan và Hoắc Nhất Minh còn phải đi làm, liền mang hai chị em Hoắc Gia Nhiên về trước.
Lưu Quế Hương mới tới, chắc chắn có không ít chuyện muốn nói với con gái, buổi tối Đảng Thành Quân nhường phòng mình cho mẹ và Hoắc Nhung ngủ, bản thân cùng hai anh vợ đi qua nhà mới con chưa dọn dẹp sạch hoàn toàn.
Cho đến khi ngủ trên giường, Lưu Quế Hương mới đem nghi hoặc ban ngày của mình nói ra.
"Tiểu Dung à, con với Thành Quân bày quán bán cái bánh gạo gì đấy, thật sự có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"
Ở dưới chăn Hoắc Nhung khoác tay mẹ, nói: "Khi anh hai anh ba về không nói với mẹ sao?"
Hoắc Nhung không ở nhà, Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương không biết nhiều chữ, sợ có chữ không biết lấy ra nhờ người khác xem, cho nên tuy cô có gửi thư cho cha mẹ , nhưng không có đề cập qua chuyện cô và Đảng Thành Quân bày quán làm ăn. Cho đến khi hai người Hoắc Nhị Quân trở về, mới nói với cha mẹ chuyện này, nhưng cũng chỉ nói hai người bày quán mà thôi, còn kiếm được bao nhiêu, hai anh em không nắm rõ, nên cũng không nói rõ ràng với bà.
Lưu Quế Hương chỉ nghĩ vợ chồng Hoắc Nhung làm buôn bán nhỏ kiếm chút tiền nhỏ, bây giờ thấy hai người còn mua nhà rồi, mới phát hiện bản thân sai hoàn toàn, trong lòng khẳng định có chút lo lắng.
Hoắc Nhung giải thích tỉ mỉ với bà một lượt, bà mới yên tâm, nhưng kinh ngạc trong lòng càng lúc càng lớn.
"Một lần có thể bán 300 cái! Liền có thể kiếm nhiều tiền như vậy!"
Cuộc sống nhà bọn họ ở thôn Hoắc gia đã coi như rất tốt rồi, nhưng chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy, Lưu Quế Hương càng nghe càng cảm thấy hết hồn, càng thêm cảm thán bản thân lúc đó để mấy đứa Hoắc Nhung ra đi quả nhiên là đúng, bằng không vợ chồng son không những phải ở riêng hai nơi, cũng không có cơ hội cùng nhau kiếm tiền. Còn có Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng, nếu không có Đảng Thành Quân, chỉ sợ cũng sẽ lặp lại con đường cũ của bọn họ, ở trong thôn làm việc cực khổ rồi.
"Hiện tại mẹ may mắn nhất luôn, chính là lúc đó nghe cha con, để con và Thành Quân kết hôn, đứa nhỏ Thành Quân này thật tốt, không chỉ tốt với con, với cả nhà chúng ta, cũng không có gì để nói." Lưu Quế Hương kéo tay Hoắc Nhung cảm thán nói.
Hoắc Nhung nghe mẹ nhắc tới Đảng Thành Quân trong lòng cũng ngọt ngào, thực ra không riêng Lưu Quế Hương, trong lòng Hoắc Nhung cũng rõ ràng, lúc đó cô chọn Đảng Thành Quân là một lực chọn thật chính xác.
"Hiện tại con và Thành Quân đã ổn định cuộc sống trong thành phố, lại có con, về sau cuộc sống chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt, mẹ thật sự vui thay con."
Lưu Quế Hương nói tới đây, trên mặt không kiềm chế được treo lên ý cười, bà chỉ là một cô gái như vậy thôi, từ khi sinh ra liền giống như đau con ngươi. Bà chưa đọc qua sách, không hiểu đạo lí lớn, nhưng biết phụ nữ kết hôn giống như lựa chọn cuộc đời lần thứ hai, gả tốt thì nửa đời sau trôi qua tốt, gả không tốt liền thật sự hủy rồi, cho nên hiện giờ mắt thấy con gái tìm được con rể làm người ta hết sức hài lòng còn thương yêu con gái, tự nhiên thành tâm hạnh phúc thay con gái.
Hoắc Nhung ôm cánh tay mẹ làm nũng nói: "Không riêng cuộc sống của con càng ngày càng tốt, cuộc sống của cả nhà chúng ta đều sẽ càng ngày càng tốt."
"Anh hai nói, đợi anh kiếm thêm chút tiền, anh ấy cũng muốn ổn định trong thành phố, đến lúc đó anh hai anh ba đều kết hôn, sinh cho mẹ cháu trai cháu gái to béo, thêm đứa này trong bụng con, mẹ, mẹ phải chăm sóc bản thân thật tốt, sau này có thể mẹ sẽ bận rộn đấy."
Nghe Hoắc Nhung nói, Lưu Quế Hương cười mắt đều cong, bà không có chí hướng lớn gì, người một nhà hòa thuận vui vẻ ở bên nhau, có thể cho bà ôm cháu nội cháu ngoại an hưởng tuổi già chính là chuyện hạnh phúc nhất bà có thể nghĩ tới, miêu tả này của Hoắc Nhung làm bà rất hạnh phúc, nhưng vui vẻ trôi qua, bà lại nhớ tới Hoắc Nhị Quân, không khỏi có chút phiền muộn.
"Anh ba con thì không nói vội, anh hai con tình huống hiện giờ, ai, khó a."
Lúc đó cùng Triệu Hồng Mai trì hoãn lâu như vậy, hiện tại tuổi Hoắc Nhị Quân không còn nhỏ, cô gái vừa tuổi trong thôn đều gả đi rồi, Hoắc Nhị Quân vẫn là người có ý tưởng có chủ kiến, tuy Lưu Quế Hương nói không ép buộc anh kết hôn, nhưng bà quan niệm, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, sống cả đời tóm lại phải kết hôn, tránh về sau già rồi bên cạnh không có người bận tâm chăm sóc, vì thế không thể không buồn rầu vì anh.
Trong lòng Hoắc Nhung lại không chút lo lắng, suy cho cùng tư tưởng của cô cùng người thời đại này không giống nhau, Hoắc Nhị quân hiện tại mới 28, ở trong mắt người thời này, 28 có thể coi là rất lớn, nhưng trong lòng cô, 28 tuổi thêm một ít cũng không lớn, hơn nữa Hoắc Nhị Quân lớn lên đẹp trai tính cách tốt, không lo sau này không gặp được một người vợ hợp ý, huống chi chính anh đã đồng ý với cô, đợi anh ổn định, sẽ đồng ý xem mắt.
Nhưng chuyện này chữ bát còn chưa phẩy, Hoắc Nhung không tiện tiết lộ với bà, liền dỗ người nói vài câu. Lưu Quế Hương thấy con gái mang thai, cũng không muốn nói những việc này làm cô bận tâm, liền nhanh chóng thay đổi đề tài nói chuyện.
"Đúng rồi, trước khi tới anh ba con nói việc làm ăn kia của các con hiện giờ cần mẹ với cha con giúp phải không? Giờ con mang thai rồi, còn chưa qua 3 tháng đầu, nhất định phải chú ý một chút, tuy mẹ và cha con không biết bao nhiêu chữ, nhưng làm việc vẫn tốt, có chuyện gì con nói với Thành Quân, kêu nó cứ việc nói."
Bà cũng không biết cụ thể cần bà làm gì, nhưng nếu là làm việc cho con gái con rể, khẳng định không có tâm tư cất giấu riêng, hiện tại con gái mang thai, chỉ cần bà có thể làm, để bà làm gì đều được.
Hoắc Nhung thấy mẹ đã chuẩn bị xong dáng vẻ liên lụy chịu khổ, liền vội nói: "Mẹ, hiện tại còn chưa cần, trước đó con muốn đi bày quán, hiện giờ trời nóng lên, cũng không cần đi, tính đợi ở nhà nhận đơn, đồ còn chưa chuẩn bị xong nữa, mấy ngày này mẹ với cha cùng con dạo chơi thôi. Hơn nữa đợi nguyên liệu chuẩn bị xong, cũng không cần cha mẹ phải làm việc tốn sức, đến lúc đó mẹ sẽ biết."
Thật sự Hoắc Nhung không cảm thấy mình mang thai có bao nhiêu yếu ớt, sở dĩ cô nói muốn cha mẹ tới hỗ trợ, thực ra là muốn dùng danh nghĩa con cái và giúp đỡ để cha mẹ tới thành phố sống lâu dài, bằng không với chút việc đó, tự cô hoàn toàn có thể, cũng là Đảng Thành Quân và các anh cô không yên tâm mà thôi.
Lưu Quế Hương nghe con gái nói như vậy, vội xua tay nói không đi dạo gì cả, sợ con gái dẫn bọn họ ra ngoài tiêu tiền, tuy giờ con gái con rể kiếm ra tiền, nhưng tiền đó không dễ kiếm, tự nhiên trong tâm bà có thể tiết kiệm một ít thì một ít.
Bà vô cùng kiên trì, Hoắc Nhung liền không rõ ràng trực tiếp chống đối với bà, chẳng qua cũng không để lời bà nói ở trong lòng, hôm sau ăn sáng xong liền dẫn cha mẹ đi dạo tới cửa cửa hàng bách hóa, dụ dỗ nói: "Chúng ta không tiêu tiền, chỉ vào xem thôi."
Trên thực tế, khi cô ra cửa, Đảng Thành Quân liền đưa tiền công hai ngày trước cho cô, nói cô mang cha mẹ vợ đi mua quần áo, thuận tiện mua ít đồ ăn vặt cô thích.
Hoắc Nhung cũng muốn đi cùng, Đảng Thành Quân và Hoắc Nhất Minh đều không đồng ý, nói hai người đi là được, kêu cô ở nhà chờ.
Hoắc Nhung đành phải cùng chị dâu dẫn hai đứa nhỏ ở nhà ngẩng cổ chờ đợi, đợi thật lâu, cuối cùng hàng ngũ được mong chờ đã về rồi.
Hoắc Nhung đứng ở bên ngoài sân, từ xa đã thấy cha mẹ ở giữa được các anh vây quanh, chạy bước nhỏ tiến lên đón.
Khi ở nhà Lưu Quế Hương đã biết tin con gái mang thai, thấy cô chạy tới, vẻ mặt vui sướng nhanh chóng đỡ lấy người, nói: "Từ từ tới, chạy cái gì, cẩn thận cái bụng."
Đã 2 tháng Hoắc Nhung chưa gặp cha mẹ, vô cùng nhớ, bổ nhào vào lòng Lưu Quế Hương ôm lấy bà, quay đầu lại vịn tay cha, đánh gái hai người một lượt nói: "Sao sắc mặt mẹ khó coi như vậy?"
Lưu Quế Hương lôi kéo tay con gái không nỡ buông ra, dỗ dành nói: "Không có việc gì, chính là lâu rồi không xa nhà không ngồi xe, chóng mặt khó chịu, trên đường còn nôn ra, cũng may anh hai con chuẩn bị đồ, nếu không xe người ta tốt như vậy bị mẹ làm dơ, thì rất xấu hổ, giờ xuống xe tốt hơn nhiều rồi."
Hoắc Nhung liền nhìn về phía Hoắc Đại Thành, ông nói: "Đừng lo lắng cho cha, cha không sao, cha mạnh hơn mẹ con nhiều."
Mọi người cười ha ha, Hoắc Nhung thấy cha mẹ ngoài sắc mặt kém, cũng không có chuyện gì khác cuối cùng mới yên tâm, đưa mọi người cùng vào nhà.
Hoắc Gia Hâm và Hoắc Gia Nhiên đợi ở trong sân, đã lâu chưa gặp ông bà nội, vừa thấy hai người liền bổ nhào vào làm nũng.
Đảng Thành Quân pha ít trà cho cha mẹ, sau khi uống xong cuối cùng đè xuống không ít sự khó chịu khi say xe.
Người không còn khó chịu, lời cũng nói nhiều hơn, khi Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng trở về đã nói không ít, trước mắt với Lưu Quế Hương mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là đứa cháu ngoại trong bụng Hoắc Nhung, bởi vậy vừa ngồi xuống Lưu Quế Hương đã nhịn không nổi hỏi con gái gần đây ăn thế nào uống thế nào ngủ ra sao.
Hoắc Nhung mang thai đứa nhỏ này ngoại trừ nhanh đói và ngủ nhiều một chút, còn lại quả thực một chút phản ứng cũng không có, Đảng Thành Quân lại phá lệ dày công chăm sóc, tự nhiên cô không có chuyện gì.
Hai vợ chồng già lôi kéo Hoắc Nhung nói chuyện hơn nửa ngày, Tống Yến Lan cũng bồi ở bên cạnh, ngược lại ba anh em nhà họ Hoắc không được coi trọng, ngoài anh cả Hoắc Nhất Minh phải trông con, hai người khác đều tới phòng bếp giúp đỡ Đảng Thành Quân nấu cơm.
Gần đây Hoắc Nhung bắt đầu hứng thú với vị chua, nhân lúc trời nóng Đảng Thành Quân ngâm một hũ dưa chua lớn, lại đi chợ mua một con cá lóc to nặng 2 kg, kỹ thuật dùng dao tinh xảo cắt cá thành lát không có xương, dùng bột nước tẩm mặt ngoài, nấu một nồi canh cá dưa chua to thơm ngon.
Bếp đất nhỏ bên ngoài sân bọn họ tự xây cũng đốt lửa, Hoắc Tam Hưng trông coi nấu một nồi cơm trắng lớn.
Hoắc Nhị Quân đập dưa leo, rang đậu phộng làm mấy món nhắm rượu, món xào còn lại giao hết cho Đảng Thành Quân, hai người phụ trách giúp đỡ rửa ra thái rau.
Ba anh em phối hợp làm việc ngược lại rất nhanh, không đợi nói chuyện xong, cơm bên phòng bếp đã xong trước, Tống Yến Lan ngửi được mùi thơm, kéo bàn, nói: "Cha mẹ, mấy người Thành Quân đã làm xong cơm rồi, chúng ta ăn đã rồi nói."
Vốn dĩ Lưu Quế Hương không có khẩu vị, kết quả thấy bưng lên một chậu canh cá dưa chua to và một nồi cơm trắng to, hết hồn trừng to hai mắt.
"Này sao nấu nhiều cơm tẻ vậy, các con từ đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Tuy Lưu Quế Hương biết con gái con rể con trai ở trong thành phố làm việc kiếm tiền, nhưng cụ thể một tháng kiếm được bao nhiêu, trong lòng bà không đếm, mấy người Hoắc Nhung mỗi tháng đều kêu người mang tiền về nhà, tuy bà nhận nhưng không dám dùng, sợ các con tiết kiệm nhưng bản thân không nỡ dùng lại đặc biệt hiếu kính bọn họ.
Hiện giờ thấy mấy đứa tùy tiện bưng lên một nồi cơm tẻ lớn, trong lòng bà nhịn không được mà kinh hãi, nồi cơm này phải tiêu không ít tiền đâu, bọn chúng đây là ở bên ngoài kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Chuyện Hoắc Nhung mua nhà, chưa để Hoắc Tam Hưng nói cho bà biết, tính đợi cha mẹ tới đây, lại tự mình dẫn đi xem, cho cha mẹ một bất ngờ, lúc này nghe Lưu Quế Hương nói cũng không nói thêm gì, ấn cha mẹ ngồi xuống ghế, nói: "Mẹ, dù sao mẹ ăn là được rồi, đừng quản nhiều như vậy."
Hoắc Đại Thành lại không nghĩ nhiều như vợ, nghe vậy ông vui vẻ ngồi xuống, nói: "Con gái nói đúng, ăn một bữa bà nghĩ nhiều vậy làm gì, kêu bà ăn thì bà ăn đi."
Lưu Quế Hương thấy chồng không lo lắng chút nào, trừng ông một cái, nhưng cũng ngồi xuống không nói nữa.
Người một nhà náo nhiệt ngồi cùng nhau ăn bữa cơm.
Đảng Thành Quân làm canh cá dưa chua vô cùng hợp khẩu vị Hoắc Nhung, đặc biệt là cá cắt lát rất tốt, một chút xương thừa đều không có.
Thấy Hoắc Nhung thích, cả nhà đều thay phiên gắp đồ ăn cho cô, cho đến khi cô ăn không nổi mới dừng đũa.
Đợi ăn cơm xong, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân lấy danh nghĩa mang cha mẹ ra ngoài đi dạo, đưa vợ chồng Lưu Quế Hương cùng nhau ra cửa, trước khi trời tối cả nhà đưa hai vợ chồng già đi dạo bên ngoài một vòng, sau đó dẫn hai người tới ngôi nhà bản thân mới mua.
Hoắc Đại Thành chuẩn bị đi theo mọi người mà không hề biết gì, Lưu Quế Hương lại tinh mắt phát hiện không đúng, kéo người nói: "Con gái, không đúng a, đây không phải là cái nhà lúc cha mẹ tới nha."
Này sao còn đưa bọn họ tới nhà người khác vậy.
Hoắc Đại Thành nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, phát hiện đúng là không phải.
Mấy anh em biết nội tình trong đó bắt đầu mím môi cười, Đảng Thành Quân móc chìa khóa từ trong túi ra nói: "Cha mẹ, ngôi nhà này là chúng con mua lại."
Lưu Quế Hương nghe thế, mắt càng trừng lớn.
"Cái gì? Nhà này các con mua?"
Cả Hoắc Đại Thành cũng giật mình, nhìn mấy người Hoắc Nhung hỏi: "Chuyện này không được nói đùa với cha đâu."
Hoắc Tam Hưng thấy thế trực tiếp kéo người, đẩy cổng ra.
"Cha, là thật, Thành Quân lừa cha làm gì, trước khi bọn con về, Tiểu Dung và Thành Quân đã tính mua nhà, nếu không vì sao chúng con vừa về liền quay lại đón cha mẹ chứ, chính vì chuyện nhà ở đã hoàn thành!"
Lưu Quế Hương vẫn không thể tin kéo tay con gái: "Tiểu Dung à, con nói với mẹ, đây là thật sao?"
Hoắc Nhung cười gật đầu, kéo bà vào sân.
Mấy người Hoắc Tam Hưng lần đầu tới ngôi nhà này, đi theo nhìn trong nhà ngoài nhà một lần, cuối cùng Lưu Quế Hương mới tin đây chính là nhà vợ chồng con gái mua.
Người đã đón tới cơm đã ăn, hôm sau Tống Yến Lan và Hoắc Nhất Minh còn phải đi làm, liền mang hai chị em Hoắc Gia Nhiên về trước.
Lưu Quế Hương mới tới, chắc chắn có không ít chuyện muốn nói với con gái, buổi tối Đảng Thành Quân nhường phòng mình cho mẹ và Hoắc Nhung ngủ, bản thân cùng hai anh vợ đi qua nhà mới con chưa dọn dẹp sạch hoàn toàn.
Cho đến khi ngủ trên giường, Lưu Quế Hương mới đem nghi hoặc ban ngày của mình nói ra.
"Tiểu Dung à, con với Thành Quân bày quán bán cái bánh gạo gì đấy, thật sự có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"
Ở dưới chăn Hoắc Nhung khoác tay mẹ, nói: "Khi anh hai anh ba về không nói với mẹ sao?"
Hoắc Nhung không ở nhà, Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương không biết nhiều chữ, sợ có chữ không biết lấy ra nhờ người khác xem, cho nên tuy cô có gửi thư cho cha mẹ , nhưng không có đề cập qua chuyện cô và Đảng Thành Quân bày quán làm ăn. Cho đến khi hai người Hoắc Nhị Quân trở về, mới nói với cha mẹ chuyện này, nhưng cũng chỉ nói hai người bày quán mà thôi, còn kiếm được bao nhiêu, hai anh em không nắm rõ, nên cũng không nói rõ ràng với bà.
Lưu Quế Hương chỉ nghĩ vợ chồng Hoắc Nhung làm buôn bán nhỏ kiếm chút tiền nhỏ, bây giờ thấy hai người còn mua nhà rồi, mới phát hiện bản thân sai hoàn toàn, trong lòng khẳng định có chút lo lắng.
Hoắc Nhung giải thích tỉ mỉ với bà một lượt, bà mới yên tâm, nhưng kinh ngạc trong lòng càng lúc càng lớn.
"Một lần có thể bán 300 cái! Liền có thể kiếm nhiều tiền như vậy!"
Cuộc sống nhà bọn họ ở thôn Hoắc gia đã coi như rất tốt rồi, nhưng chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy, Lưu Quế Hương càng nghe càng cảm thấy hết hồn, càng thêm cảm thán bản thân lúc đó để mấy đứa Hoắc Nhung ra đi quả nhiên là đúng, bằng không vợ chồng son không những phải ở riêng hai nơi, cũng không có cơ hội cùng nhau kiếm tiền. Còn có Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng, nếu không có Đảng Thành Quân, chỉ sợ cũng sẽ lặp lại con đường cũ của bọn họ, ở trong thôn làm việc cực khổ rồi.
"Hiện tại mẹ may mắn nhất luôn, chính là lúc đó nghe cha con, để con và Thành Quân kết hôn, đứa nhỏ Thành Quân này thật tốt, không chỉ tốt với con, với cả nhà chúng ta, cũng không có gì để nói." Lưu Quế Hương kéo tay Hoắc Nhung cảm thán nói.
Hoắc Nhung nghe mẹ nhắc tới Đảng Thành Quân trong lòng cũng ngọt ngào, thực ra không riêng Lưu Quế Hương, trong lòng Hoắc Nhung cũng rõ ràng, lúc đó cô chọn Đảng Thành Quân là một lực chọn thật chính xác.
"Hiện tại con và Thành Quân đã ổn định cuộc sống trong thành phố, lại có con, về sau cuộc sống chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt, mẹ thật sự vui thay con."
Lưu Quế Hương nói tới đây, trên mặt không kiềm chế được treo lên ý cười, bà chỉ là một cô gái như vậy thôi, từ khi sinh ra liền giống như đau con ngươi. Bà chưa đọc qua sách, không hiểu đạo lí lớn, nhưng biết phụ nữ kết hôn giống như lựa chọn cuộc đời lần thứ hai, gả tốt thì nửa đời sau trôi qua tốt, gả không tốt liền thật sự hủy rồi, cho nên hiện giờ mắt thấy con gái tìm được con rể làm người ta hết sức hài lòng còn thương yêu con gái, tự nhiên thành tâm hạnh phúc thay con gái.
Hoắc Nhung ôm cánh tay mẹ làm nũng nói: "Không riêng cuộc sống của con càng ngày càng tốt, cuộc sống của cả nhà chúng ta đều sẽ càng ngày càng tốt."
"Anh hai nói, đợi anh kiếm thêm chút tiền, anh ấy cũng muốn ổn định trong thành phố, đến lúc đó anh hai anh ba đều kết hôn, sinh cho mẹ cháu trai cháu gái to béo, thêm đứa này trong bụng con, mẹ, mẹ phải chăm sóc bản thân thật tốt, sau này có thể mẹ sẽ bận rộn đấy."
Nghe Hoắc Nhung nói, Lưu Quế Hương cười mắt đều cong, bà không có chí hướng lớn gì, người một nhà hòa thuận vui vẻ ở bên nhau, có thể cho bà ôm cháu nội cháu ngoại an hưởng tuổi già chính là chuyện hạnh phúc nhất bà có thể nghĩ tới, miêu tả này của Hoắc Nhung làm bà rất hạnh phúc, nhưng vui vẻ trôi qua, bà lại nhớ tới Hoắc Nhị Quân, không khỏi có chút phiền muộn.
"Anh ba con thì không nói vội, anh hai con tình huống hiện giờ, ai, khó a."
Lúc đó cùng Triệu Hồng Mai trì hoãn lâu như vậy, hiện tại tuổi Hoắc Nhị Quân không còn nhỏ, cô gái vừa tuổi trong thôn đều gả đi rồi, Hoắc Nhị Quân vẫn là người có ý tưởng có chủ kiến, tuy Lưu Quế Hương nói không ép buộc anh kết hôn, nhưng bà quan niệm, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, sống cả đời tóm lại phải kết hôn, tránh về sau già rồi bên cạnh không có người bận tâm chăm sóc, vì thế không thể không buồn rầu vì anh.
Trong lòng Hoắc Nhung lại không chút lo lắng, suy cho cùng tư tưởng của cô cùng người thời đại này không giống nhau, Hoắc Nhị quân hiện tại mới 28, ở trong mắt người thời này, 28 có thể coi là rất lớn, nhưng trong lòng cô, 28 tuổi thêm một ít cũng không lớn, hơn nữa Hoắc Nhị Quân lớn lên đẹp trai tính cách tốt, không lo sau này không gặp được một người vợ hợp ý, huống chi chính anh đã đồng ý với cô, đợi anh ổn định, sẽ đồng ý xem mắt.
Nhưng chuyện này chữ bát còn chưa phẩy, Hoắc Nhung không tiện tiết lộ với bà, liền dỗ người nói vài câu. Lưu Quế Hương thấy con gái mang thai, cũng không muốn nói những việc này làm cô bận tâm, liền nhanh chóng thay đổi đề tài nói chuyện.
"Đúng rồi, trước khi tới anh ba con nói việc làm ăn kia của các con hiện giờ cần mẹ với cha con giúp phải không? Giờ con mang thai rồi, còn chưa qua 3 tháng đầu, nhất định phải chú ý một chút, tuy mẹ và cha con không biết bao nhiêu chữ, nhưng làm việc vẫn tốt, có chuyện gì con nói với Thành Quân, kêu nó cứ việc nói."
Bà cũng không biết cụ thể cần bà làm gì, nhưng nếu là làm việc cho con gái con rể, khẳng định không có tâm tư cất giấu riêng, hiện tại con gái mang thai, chỉ cần bà có thể làm, để bà làm gì đều được.
Hoắc Nhung thấy mẹ đã chuẩn bị xong dáng vẻ liên lụy chịu khổ, liền vội nói: "Mẹ, hiện tại còn chưa cần, trước đó con muốn đi bày quán, hiện giờ trời nóng lên, cũng không cần đi, tính đợi ở nhà nhận đơn, đồ còn chưa chuẩn bị xong nữa, mấy ngày này mẹ với cha cùng con dạo chơi thôi. Hơn nữa đợi nguyên liệu chuẩn bị xong, cũng không cần cha mẹ phải làm việc tốn sức, đến lúc đó mẹ sẽ biết."
Thật sự Hoắc Nhung không cảm thấy mình mang thai có bao nhiêu yếu ớt, sở dĩ cô nói muốn cha mẹ tới hỗ trợ, thực ra là muốn dùng danh nghĩa con cái và giúp đỡ để cha mẹ tới thành phố sống lâu dài, bằng không với chút việc đó, tự cô hoàn toàn có thể, cũng là Đảng Thành Quân và các anh cô không yên tâm mà thôi.
Lưu Quế Hương nghe con gái nói như vậy, vội xua tay nói không đi dạo gì cả, sợ con gái dẫn bọn họ ra ngoài tiêu tiền, tuy giờ con gái con rể kiếm ra tiền, nhưng tiền đó không dễ kiếm, tự nhiên trong tâm bà có thể tiết kiệm một ít thì một ít.
Bà vô cùng kiên trì, Hoắc Nhung liền không rõ ràng trực tiếp chống đối với bà, chẳng qua cũng không để lời bà nói ở trong lòng, hôm sau ăn sáng xong liền dẫn cha mẹ đi dạo tới cửa cửa hàng bách hóa, dụ dỗ nói: "Chúng ta không tiêu tiền, chỉ vào xem thôi."
Trên thực tế, khi cô ra cửa, Đảng Thành Quân liền đưa tiền công hai ngày trước cho cô, nói cô mang cha mẹ vợ đi mua quần áo, thuận tiện mua ít đồ ăn vặt cô thích.
Danh sách chương