15 tháng 8 trôi qua, tác dụng của 2000 cái bánh gạo bên nhà máy dệt từ từ hiện ra rõ ràng.
Không chỉ người đặt trước bánh gạo hàng ngày tăng gấp đôi, theo sát nối tiếp còn có đơn hàng của hai nhà máy khác, có một nhà máy thậm chí không ở trong Bình thành, là một nhà máy gang thép phải chạy tới Lương thành, cũng không biết từ đâu có được tin tức, đặc biệt nhờ người tới đặt 2000 cái bánh gạo với Hoắc Nhung.
Nếu không phải người này có đầy đủ tất cả con dấu, Hoắc Nhung cũng hoài nghi có phải là kẻ lừa đảo hay không ấy.
Nhưng cho dù là vậy, cô cũng giữ lại một ít tâm tư, không đồng ý lập tức.
Người này ngược lại cũng dễ nói chuyện, thấy Hoắc Nhung không đồng ý, liền biết trong lòng cô khẳng định không tin tưởng mình.
Cất lời trước: "Thế này đi, hôm nay cô bàn bạc trước với người nhà một chút, lần này tôi tới còn có chuyện khác muốn làm, hai ngày này đều ở nhà khách, đợi ngày mai cô suy nghĩ xong, lại tới nhà khách tìm tôi là được, tôi tên là Hàn Thành."
Nói xong liền cắp túi giấy tờ đứng dậy rời đi.
Thực ra trong lòng Hoắc Nhung đã tin 8 phần, chủ yếu là người nọ lấy thư giới thiệu của nhà máy ra cho cô nhìn, cũng không dễ làm giả.
Buổi tối đợi cả nhà đều trở về, Hoắc Nhung nói chuyện này ra để mọi người bàn bạc, Lưu Quế Hương trả lời trước: "Cái này vì sao không làm chứ, làm! Lần này lại là 2000 cái, có thể kiếm không ít tiền đâu, làm sao không làm."
Hiện tại xem như bà nếm được lợi lộc, liền thay đổi dáng vẻ do dự trước kia, tiếp tục nói: "Thành Quân, hai thanh niên giúp đỡ chúng ta lần trước còn ở không? Nếu không chúng ta dứt khoát thuê người ta tới nhà giúp chúng ta luôn đi."
Bà thì không cảm thấy mệt, chỉ là khi mấy người Hoắc Nhị Quân bận rộn, trong nhà chỉ có ba người bà cùng chồng và con gái, trong bụng Hoắc Nhung còn mang cháu ngoại bảo bối của bà, bà phải cẩn thận chăm sóc không để con gái quá mệt nhọc, chỉ còn lại hai người bà và chồng, con gái còn không cho phép vợ chồng bà làm từ sáng tới tối, đơn hàng không nhận sẽ đẩy lùi về sau, mắt thấy đẩy đi đều là tiền, bà có thể không đau lòng sao.
Thay vì như vậy không bằng thuê hai thanh niên kia lâu dài, hai người họ trẻ tuổi sức lực cường tráng có thể làm việc, đã có thể khiến hai người nhẹ nhõm, có thể nhận nhiều đơn hàng hơn kiếm nhiều tiền hơn.
Hoắc Tam Hưng nói: "Con cảm thấy mẹ nói đúng, hiện tại chúng ta chỉ cần có thể kiếm tiền, không sợ việc nhiều."
Cả nhà đều là hậu phương vững chắc của Hoắc Nhung, trong lòng cô lập tức không còn băn khoăn, ngày hôm sau gọi Hoắc Tam Hưng đi cùng cô, đi nhà khách tìm người nọ, cùng người nọ kí kết.
Tuy nhà máy gang thép này thuộc Bình thành, nhưng vị trí địa lí lại rất xa, bên Hoắc Nhung làm không thành vấn đề, nhưng cần đưa qua cho người ta thế nào đây? Hoắc Nhung đang phiền não, Hàn Thành lại nói cái này không cần cô lo lắng, chỉ cần cô làm xong trong thời gian hẹn trước, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tới lấy, lúc này Hoắc Nhung mới yên tâm, Hàn Thành lại nói tiếp: "Nhưng lúc lấy hàng, bên các cô có thể phải có người đi cùng một chuyến."
Hoắc Tam Hưng lập tức có phần không hiểu: "Cái này không phải cầm đi là được rồi sao? Làm sao còn phải có người đi mới được?"
Hàn Thành cười: "Chủ yếu là kế toán của nhà máy chúng tôi không thể ra ngoài, bên các anh nếu không có người đi, tiền này thanh toán thế nào?"
Hoắc Tam Hưng cảm thấy lời này dường như có chút đạo lí, Hoắc Nhung lại nổi lên thắc mắc.
Từ đầu tới cuối, Hàn Thành chưa nói qua làm thế nào tìm được chỗ này, nếu nói phúc lợi trung thu của nhà máy dệt quả thực mời chào không ít khách hàng cho Hoắc Nhung, nhưng phần lớn đều là khách hàng cá nhân tới mua cho bản thân mà thôi, đến cả nhà máy dệt đặt 2000 cái kia tới nói cùng Hoắc Nhung, là không ít công nhân viên trong nhà máy đề cử với lãnh đạo cấp cao, có nhà máy dệt làm tiền lệ, bọn họ mới phá lệ làm như vậy.
Nhưng Hoắc Nhung thắc mắc thì thắc mắc, tiền đã đưa tới cửa, cũng không có đạo lí không lấy. Cô suy nghĩ, trong lòng âm thầm có chủ ý.
Nếu khi đưa hàng yêu cầu cần người đi cùng, vậy cô dứt khoát đi theo.
Kết quả Hoắc Nhung vừa nói lời này ra, cả nhà già trẻ lớn bé tính cả Lưu Quế Hương đều không đồng ý.
"Bụng con đã 6 tháng rồi, sao có thể chạy lung tung chứ, tuy nói khoảng cách này cũng không xa, nhưng chúng ta chưa ai đi qua đó, lạ nước lạ cái, con không thể đi." Lưu Quế Hương nói.
"Đúng vậy, nghe mẹ con, để Thành Quân đi, nếu Thành Quân không rảnh, anh hai anh ba con đi cũng được, nếu cũng không rảnh, cha có thể đi." Hoắc Đại Thành cũng vội nói theo.
Mọi người anh một lời tôi một câu, đều cảm thấy Hoắc Nhung mang bụng đi dễ dàng, nếu trên đường va phải cái gì, vậy sẽ nghiêm trọng thế nào đây.
Thực ra mục đích chủ yếu là Hoắc Nhung muốn xem thử ai là người giới thiệu, nhưng chưa kịp nói ra đã bị mọi người nhất trí phản đối, cô đang muốn giải thích một chút nguyên nhân mình muốn đi thì Đảng Thành Quân đứng một bên lắng nghe không nói gì mở miệng.
"Cô ấy muốn đi thì để cô ấy đi thôi."
Cái gì? Mấy người đều cảm thấy lỗ tai mình xuất hiện ảo giác, ngày thường Đảng Thành Quân là một người cực kì đau lòng vợ, chính là để Hoắc Nhung một mình ra ngoài đi dạo, đều thường xuyên tính thời gian lo lắng, lần này Hoắc Nhung muốn ngồi xe tới một nơi chưa tới bao giờ, như thế nào mọi người cảm thấy không được, anh trái lại vậy mà đồng ý chứ.
"Vừa hay ngày đó con không có việc gì, con đi cùng cô ấy." Đảng Thành Quân nói tiếp.
Lúc này mọi người mới hiểu.
Đã nói mà, Đảng Thành Quân chăm sóc Hoắc Nhung như con mắt của mình, sao nỡ để cô đi một mình.
Lưu Quế Hương nghe Đảng Thành Quân cũng đi, suy nghĩ thay đổi chủ ý.
"Nếu hai con cùng đi, mẹ yên tâm hơn, chỗ đó cũng không quá xa, nhưng các con đi xe cùng người ta, khi về thì làm sao?"
Đảng Thành Quân trả lời: "Nhà máy gang thép kia gần quốc lộ, xe từ Lương thành đến Bình thành đi qua đó, chúng con đi nhờ xe về là được."
Nghe Đảng Thành Quân sắp xếp thỏa đáng như vậy, lúc này mọi người đều không còn dị nghị.
"Nói như vậy, em gái muốn đi thì để em ấy đi, ra ngoài đi dạo cũng tốt." Hoắc Nhị Quân nói.
Hoắc Nhung thấy Đảng Thành Quân vừa mở miệng mọi người liền thay đổi ý kiến, cũng không nhọc lòng giải thích nữa, đợi cùng Đảng Thành Quân về phòng mình, cô mới hỏi: "Sao anh không hỏi vì sao em muốn đi vậy?"
Hoắc Nhung ngồi trên giường, Đảng Thành Quân lấy chậu nước đang thử độ nóng của nước chuẩn bị rửa chân cho cô, thực ra những việc này Hoắc Nhung có thể tự làm, nhưng chỉ cần Đảng Thành Quân ở nhà, luôn thay cô sắp xếp chu đáo, Hoắc Nhung cũng vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc của người đàn ông của mình, từ từ nuôi thành thói quen, giao những việc này cho anh làm.
Kiểm tra nước ấm vừa vặn, anh mới bưng chậu nước tới cạnh Hoắc Nhung, Hoắc Nhung nâng chân lên thả vào, nước ấm hài hòa, một chút cũng không bỏng, rất vừa vặn.
Đợi Hoắc Nhung bắt đầu ngâm, Đảng Thành Quân mới đứng dậy nói: "Nhà máy gang thép cách đây rất xa, nếu không có người tiến cử, quầy hàng nhỏ này của chúng ta không lọt vào mắt người ta được."
Hai người rất hiểu nhau, nghĩ tới đi cùng nhau.
Hoắc Nhung cong khóe miệng cười lên, nói: "Em biết anh chắc chắn hiểu."
Đảng Thành Quân nghe vậy quay đầu nhìn cô bằng con ngươi đen như mực nói: " Dù không hiểu, em muốn đi thì có thể đi."
Hoắc Nhung nghe vậy nụ cười trên mặt càng rõ ràng.
Nhưng cười chưa bao lâu, cô đột nhiên biến sắc, duỗi tay ôm bụng.
Đảng Thành Quân cũng lập tức thay đổi sắc mặt, bước nhanh tới cạnh cô hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái ở đâu?"
Hoắc Nhung cúi người ôm bụng không rảnh trả lời Đảng Thành Quân, đợi cơn đau qua đi, cô chỉ vào bụng nói: "Thằng bé đá em."
Đảng Thành Quân biết mấy ngày trước cô đã bắt đầu có phản ứng thai máy, nhưng anh một lần cũng chưa gặp phải.
Lần này thấy Hoắc Nhung thay đổi sắc mặt, anh cho rằng đứa bé đá Hoắc Nhung đau, bàn tay to vươn ra đỡ eo cô, cẩn thận thay cô xoa bụng.
Xoa một lúc lâu hỏi: "Tốt hơn chút nào không?"
Thực ra Hoắc Nhung đã sớm không sao, nhưng cô chưa kịp nói chuyện, bụng đã kêu rột một tiếng, phát ra âm thanh đói bụng.
Đảng Thành Quân: "Đói rồi?"
Hoắc Nhung nhìn anh không nói, bởi vì cô thực sự có hơi đói rồi.
Đứa bé trong bụng cô quả thật đau lòng cô, ngắn ngủi mấy ngày cô không có khẩu vị, hai ngày này mắt thấy lại có khẩu vị, nhưng hiện tại đã giờ này rồi, bên bọn họ tuy có phòng bếp, nhưng thời gian Đảng Thành Quân ở nhà không nhiều, ban ngày Hoắc Nhung thường ở bên kia, phòng bếp bên này căn bản không có nổi lửa, ngoại trừ chậu than trong phòng bọn họ, phòng bếp cả lửa cũng không có.
Này không bột đố gột nên hồ, Hoắc Nhung đói thì đói, hơn nửa đêm cũng không muốn hành xác, liền vội nói: "Còn được, không đói lắm, chúng ta ngủ sớm chút đi, sáng mai lại qua nói mẹ làm cho em chút đồ ăn ngon."
Nhưng Đảng Thành Quân nghĩ tới cái gì đó đã đứng lên rồi.
"Em đợi chút, anh đi làm cho em ít đồ ăn."
Hoắc Nhung cho rằng muộn thế này anh còn muốn sang bên kia làm, nhanh chóng kêu: "Đã muộn thế này cha mẹ chắc chắn ngủ rồi, em cũng không đói lắm, không ăn cũng được."
Đảng Thành Quân trả lời: "Không đi qua, làm ở bên này luôn."
Lúc này Hoắc Nhung càng khó hiểu, bên này tuy có để ít nguyên liệu bên kia không có chỗ để, nhưng cũng chỉ đặt bên này lưu trữ, cả nồi cũng không có, vậy làm như thế nào?
Đảng Thành quân ra ngoài chưa bao lâu, khi vào trong tay cầm vài loại nguyên liệu và một cái bát.
Anh đặt bát lên bàn, từ trong túi lấy ra một con dao gấp móc trên chìa khóa, cắt một ít thịt mỡ từ miếng thịt anh mang vào bỏ vào bát, đặt bát trực tiếp vào chậu than.
Hoắc Nhung há mồm trợn mắt nhìn, nhưng rất nhanh liền biết anh muốn làm gì.
Bát tráng men lớn là kim loại, dẫn nhiệt tốt còn không bị lửa đun hỏng, nhanh chóng đun chảy thịt mỡ, Đảng Thành Quân dùng đũa gạt tóp mỡ sang một bên, bỏ vào một nắm đậu phộng giã nhỏ, đợi đậu phộng tỏa ra mùi thơm, anh cầm phích nước nóng đổ vào ít nước.
Trong khi đun nước anh dùng một bát khác làm bột nhão, đợi nước sôi thì đổ vào, cuối cùng lại đánh một quả trứng vào, bữa ăn khuya của Hoắc Nhung làm xong rồi.
Đảng Thành Quân bưng bát trên chậu than đặt sang một bên, cuối cùng đi phòng bếp tìm chút muối bỏ vào trong, quay người đưa thìa cho Hoắc Nhung nói: "Nếm thử đi, ăn chậm một chút, coi chừng bỏng."
Hoắc Nhung bên này đã trợn tròn mắt, nhận cái thìa xúc một cái.
Bột nhão làm cả bát canh hơi sệt một chút, trong trứng chứa đầy mùi thơm của mỡ heo, nhai nhai còn có thể ăn được vụn đậu phộng.
Hoắc Nhung hạnh phúc nheo mắt lại, hỏi: "Món này gọi là gì vậy?"
"Cháo đậu phộng trứng gà, ăn ngon không?" Đảng Thành Quân thấy cô ăn với dáng vẻ đầy thỏa mãn, khóe miệng cũng cong lên nở nụ cười.
Hoắc Nhung gật đầu, lại múc một thìa đưa tới bên miệng anh: "Anh cũng nếm thử đi, ngon lắm."
Đảng Thành Quân tiến lên nếm một chút, thực ra còn thiếu vài thứ, nhưng điều kiện bên này có hạn, chỉ có thể làm thành dạng này, cũng may cô thích.
Hai người mỗi người một ngụm chia xong bát cháo đậu phộng trứng gà lớn, trong bụng Hoắc Nhung có thức ăn cuối cùng không kêu rột rột nữa, súc miệng thỏa mãn lên giường ngủ.
Mấy ngày kế tiếp mọi người đều cực kì bận rộn, cũng may có kinh nghiệm lần trước, mọi người tuy bận nhưng trong lòng hiểu rõ, ra tay không hoảng loạn, làm việc càng có trật tự, cho nên cuối cùng lúc làm xong sớm hơn lần trước 2 tiếng, không ai thức khuya.
Tới thời gian hẹn trước, một chiếc ô tô xinh đẹp và có cảm giác niên đại đúng giờ tới cửa, không phải Hàn Thành lái xe, mà là một người đàn ông trung niên, nghe nói Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân đều muốn tới nhà máy gang thép, sau khi sắp xếp đồ cẩn thận, mang theo hai người cùng nhau xuất phát.
Đi đường hơn 3 tiếng, tuy Hoắc Nhung không say xe, nhưng cũng dựa vào vai Đảng Thành Quân ngủ một giấc.
Người đàn ông trung niên lái xe của nhà máy, tiến vào nhà máy cũng không có ai ngăn cản, một đường chạy tới nhà ăn công nhân ở khu vực đằng sau, mới cẩn thận dừng xe.
"Đồng chí, tới rồi."
Đảng Thành Quân trả lời, lúc này mới gọi Hoắc Nhung dậy.
Người lái xe mở cửa xe cho Hoắc Nhung, Đảng Thành Quân đỡ cô xuống, hai người vừa xuống xe liền thấy bên ngoài nhà ăn một bóng dáng quen thuộc đang đứng, người đó mặc một chiếc áo len xanh xa-phia hiện đại lịch sự, trang điểm theo phong cách tây, vừa thấy Hoắc Nhung liền cười lên nói: "Dì đã đoán hai cháu đều sẽ tới."
Hoắc Nhung ngạc nhiên kêu lên: "Dì Ái Quân?"
Triệu Ái Quân vẫy tay với Hoắc Nhung, nói: "Sao? Không nhận ra dì à?"
Hoắc Nhung sao có thể không nhận ra bà được, cô kinh ngạc chính là đơn hàng lớn này vậy mà có quan hệ với Triệu Ái Quân.
Triệu Ái Quân thấy cô trợn tròn đội mắt nhìn mình, sao có thể không biết cô muốn hỏi cái gì, lại không vội vàng trả lời, ngược lại từ ái nhìn bụng cô hỏi: "Lâu rồi không gặp cháu, nhìn cái bụng tròn này, mấy tháng rồi?"
Hoắc Nhung và Triệu Ái Quân đã giao tiếp thời gian dài như vậy, biết lúc này bà không nói, khi muốn nói khẳng định sẽ nói cho cô, cũng không hỏi nhiều: "Hơn 6 tháng ạ."
Triệu Ái Quân cười lên: "Vậy không bao lâu nữa trong nhà liền thêm người rồi, chúc mừng các cháu nhé."
Hoắc Nhung cười gật đầu, chớp chớp mắt nhìn Triệu Ái Quân nói: "Cảm ơn dì, đến lúc đó chắc chắn sẽ đưa cho dì một túi bánh hỉ để ăn."
Triệu Ái Quân nghe xong lời này, kéo tay Hoắc Nhung cười không khép miệng.
"Tốt tốt tốt, bánh hỉ Thành Quân làm chắc chắn ngon. Được rồi, chúng ta cũng đừng đứng đây nói nữa, trời rét thế này, Phong Thu à, cậu tìm mấy người nhanh chóng chuyển những thứ này tới nhà ăn đi, tôi đưa họ lên trên ngồi một lát."
Người đàn ông trung niên gọi là Phong Thu kia rõ ràng tuổi không ít hơn Triệu Ái Quân bao nhiêu, nhưng thái độ với bà lại vô cùng cung kính, nghe xong lập tức gật đầu trả lời, đi vào tìm người chuyển đồ đi.
"Đi, chúng ta lên lầu ngồi một lát nào."
花生鸡蛋沫糊: tìm không ra món này là gì, ai biết nói cho mình biết nhé.
Không chỉ người đặt trước bánh gạo hàng ngày tăng gấp đôi, theo sát nối tiếp còn có đơn hàng của hai nhà máy khác, có một nhà máy thậm chí không ở trong Bình thành, là một nhà máy gang thép phải chạy tới Lương thành, cũng không biết từ đâu có được tin tức, đặc biệt nhờ người tới đặt 2000 cái bánh gạo với Hoắc Nhung.
Nếu không phải người này có đầy đủ tất cả con dấu, Hoắc Nhung cũng hoài nghi có phải là kẻ lừa đảo hay không ấy.
Nhưng cho dù là vậy, cô cũng giữ lại một ít tâm tư, không đồng ý lập tức.
Người này ngược lại cũng dễ nói chuyện, thấy Hoắc Nhung không đồng ý, liền biết trong lòng cô khẳng định không tin tưởng mình.
Cất lời trước: "Thế này đi, hôm nay cô bàn bạc trước với người nhà một chút, lần này tôi tới còn có chuyện khác muốn làm, hai ngày này đều ở nhà khách, đợi ngày mai cô suy nghĩ xong, lại tới nhà khách tìm tôi là được, tôi tên là Hàn Thành."
Nói xong liền cắp túi giấy tờ đứng dậy rời đi.
Thực ra trong lòng Hoắc Nhung đã tin 8 phần, chủ yếu là người nọ lấy thư giới thiệu của nhà máy ra cho cô nhìn, cũng không dễ làm giả.
Buổi tối đợi cả nhà đều trở về, Hoắc Nhung nói chuyện này ra để mọi người bàn bạc, Lưu Quế Hương trả lời trước: "Cái này vì sao không làm chứ, làm! Lần này lại là 2000 cái, có thể kiếm không ít tiền đâu, làm sao không làm."
Hiện tại xem như bà nếm được lợi lộc, liền thay đổi dáng vẻ do dự trước kia, tiếp tục nói: "Thành Quân, hai thanh niên giúp đỡ chúng ta lần trước còn ở không? Nếu không chúng ta dứt khoát thuê người ta tới nhà giúp chúng ta luôn đi."
Bà thì không cảm thấy mệt, chỉ là khi mấy người Hoắc Nhị Quân bận rộn, trong nhà chỉ có ba người bà cùng chồng và con gái, trong bụng Hoắc Nhung còn mang cháu ngoại bảo bối của bà, bà phải cẩn thận chăm sóc không để con gái quá mệt nhọc, chỉ còn lại hai người bà và chồng, con gái còn không cho phép vợ chồng bà làm từ sáng tới tối, đơn hàng không nhận sẽ đẩy lùi về sau, mắt thấy đẩy đi đều là tiền, bà có thể không đau lòng sao.
Thay vì như vậy không bằng thuê hai thanh niên kia lâu dài, hai người họ trẻ tuổi sức lực cường tráng có thể làm việc, đã có thể khiến hai người nhẹ nhõm, có thể nhận nhiều đơn hàng hơn kiếm nhiều tiền hơn.
Hoắc Tam Hưng nói: "Con cảm thấy mẹ nói đúng, hiện tại chúng ta chỉ cần có thể kiếm tiền, không sợ việc nhiều."
Cả nhà đều là hậu phương vững chắc của Hoắc Nhung, trong lòng cô lập tức không còn băn khoăn, ngày hôm sau gọi Hoắc Tam Hưng đi cùng cô, đi nhà khách tìm người nọ, cùng người nọ kí kết.
Tuy nhà máy gang thép này thuộc Bình thành, nhưng vị trí địa lí lại rất xa, bên Hoắc Nhung làm không thành vấn đề, nhưng cần đưa qua cho người ta thế nào đây? Hoắc Nhung đang phiền não, Hàn Thành lại nói cái này không cần cô lo lắng, chỉ cần cô làm xong trong thời gian hẹn trước, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tới lấy, lúc này Hoắc Nhung mới yên tâm, Hàn Thành lại nói tiếp: "Nhưng lúc lấy hàng, bên các cô có thể phải có người đi cùng một chuyến."
Hoắc Tam Hưng lập tức có phần không hiểu: "Cái này không phải cầm đi là được rồi sao? Làm sao còn phải có người đi mới được?"
Hàn Thành cười: "Chủ yếu là kế toán của nhà máy chúng tôi không thể ra ngoài, bên các anh nếu không có người đi, tiền này thanh toán thế nào?"
Hoắc Tam Hưng cảm thấy lời này dường như có chút đạo lí, Hoắc Nhung lại nổi lên thắc mắc.
Từ đầu tới cuối, Hàn Thành chưa nói qua làm thế nào tìm được chỗ này, nếu nói phúc lợi trung thu của nhà máy dệt quả thực mời chào không ít khách hàng cho Hoắc Nhung, nhưng phần lớn đều là khách hàng cá nhân tới mua cho bản thân mà thôi, đến cả nhà máy dệt đặt 2000 cái kia tới nói cùng Hoắc Nhung, là không ít công nhân viên trong nhà máy đề cử với lãnh đạo cấp cao, có nhà máy dệt làm tiền lệ, bọn họ mới phá lệ làm như vậy.
Nhưng Hoắc Nhung thắc mắc thì thắc mắc, tiền đã đưa tới cửa, cũng không có đạo lí không lấy. Cô suy nghĩ, trong lòng âm thầm có chủ ý.
Nếu khi đưa hàng yêu cầu cần người đi cùng, vậy cô dứt khoát đi theo.
Kết quả Hoắc Nhung vừa nói lời này ra, cả nhà già trẻ lớn bé tính cả Lưu Quế Hương đều không đồng ý.
"Bụng con đã 6 tháng rồi, sao có thể chạy lung tung chứ, tuy nói khoảng cách này cũng không xa, nhưng chúng ta chưa ai đi qua đó, lạ nước lạ cái, con không thể đi." Lưu Quế Hương nói.
"Đúng vậy, nghe mẹ con, để Thành Quân đi, nếu Thành Quân không rảnh, anh hai anh ba con đi cũng được, nếu cũng không rảnh, cha có thể đi." Hoắc Đại Thành cũng vội nói theo.
Mọi người anh một lời tôi một câu, đều cảm thấy Hoắc Nhung mang bụng đi dễ dàng, nếu trên đường va phải cái gì, vậy sẽ nghiêm trọng thế nào đây.
Thực ra mục đích chủ yếu là Hoắc Nhung muốn xem thử ai là người giới thiệu, nhưng chưa kịp nói ra đã bị mọi người nhất trí phản đối, cô đang muốn giải thích một chút nguyên nhân mình muốn đi thì Đảng Thành Quân đứng một bên lắng nghe không nói gì mở miệng.
"Cô ấy muốn đi thì để cô ấy đi thôi."
Cái gì? Mấy người đều cảm thấy lỗ tai mình xuất hiện ảo giác, ngày thường Đảng Thành Quân là một người cực kì đau lòng vợ, chính là để Hoắc Nhung một mình ra ngoài đi dạo, đều thường xuyên tính thời gian lo lắng, lần này Hoắc Nhung muốn ngồi xe tới một nơi chưa tới bao giờ, như thế nào mọi người cảm thấy không được, anh trái lại vậy mà đồng ý chứ.
"Vừa hay ngày đó con không có việc gì, con đi cùng cô ấy." Đảng Thành Quân nói tiếp.
Lúc này mọi người mới hiểu.
Đã nói mà, Đảng Thành Quân chăm sóc Hoắc Nhung như con mắt của mình, sao nỡ để cô đi một mình.
Lưu Quế Hương nghe Đảng Thành Quân cũng đi, suy nghĩ thay đổi chủ ý.
"Nếu hai con cùng đi, mẹ yên tâm hơn, chỗ đó cũng không quá xa, nhưng các con đi xe cùng người ta, khi về thì làm sao?"
Đảng Thành Quân trả lời: "Nhà máy gang thép kia gần quốc lộ, xe từ Lương thành đến Bình thành đi qua đó, chúng con đi nhờ xe về là được."
Nghe Đảng Thành Quân sắp xếp thỏa đáng như vậy, lúc này mọi người đều không còn dị nghị.
"Nói như vậy, em gái muốn đi thì để em ấy đi, ra ngoài đi dạo cũng tốt." Hoắc Nhị Quân nói.
Hoắc Nhung thấy Đảng Thành Quân vừa mở miệng mọi người liền thay đổi ý kiến, cũng không nhọc lòng giải thích nữa, đợi cùng Đảng Thành Quân về phòng mình, cô mới hỏi: "Sao anh không hỏi vì sao em muốn đi vậy?"
Hoắc Nhung ngồi trên giường, Đảng Thành Quân lấy chậu nước đang thử độ nóng của nước chuẩn bị rửa chân cho cô, thực ra những việc này Hoắc Nhung có thể tự làm, nhưng chỉ cần Đảng Thành Quân ở nhà, luôn thay cô sắp xếp chu đáo, Hoắc Nhung cũng vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc của người đàn ông của mình, từ từ nuôi thành thói quen, giao những việc này cho anh làm.
Kiểm tra nước ấm vừa vặn, anh mới bưng chậu nước tới cạnh Hoắc Nhung, Hoắc Nhung nâng chân lên thả vào, nước ấm hài hòa, một chút cũng không bỏng, rất vừa vặn.
Đợi Hoắc Nhung bắt đầu ngâm, Đảng Thành Quân mới đứng dậy nói: "Nhà máy gang thép cách đây rất xa, nếu không có người tiến cử, quầy hàng nhỏ này của chúng ta không lọt vào mắt người ta được."
Hai người rất hiểu nhau, nghĩ tới đi cùng nhau.
Hoắc Nhung cong khóe miệng cười lên, nói: "Em biết anh chắc chắn hiểu."
Đảng Thành Quân nghe vậy quay đầu nhìn cô bằng con ngươi đen như mực nói: " Dù không hiểu, em muốn đi thì có thể đi."
Hoắc Nhung nghe vậy nụ cười trên mặt càng rõ ràng.
Nhưng cười chưa bao lâu, cô đột nhiên biến sắc, duỗi tay ôm bụng.
Đảng Thành Quân cũng lập tức thay đổi sắc mặt, bước nhanh tới cạnh cô hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái ở đâu?"
Hoắc Nhung cúi người ôm bụng không rảnh trả lời Đảng Thành Quân, đợi cơn đau qua đi, cô chỉ vào bụng nói: "Thằng bé đá em."
Đảng Thành Quân biết mấy ngày trước cô đã bắt đầu có phản ứng thai máy, nhưng anh một lần cũng chưa gặp phải.
Lần này thấy Hoắc Nhung thay đổi sắc mặt, anh cho rằng đứa bé đá Hoắc Nhung đau, bàn tay to vươn ra đỡ eo cô, cẩn thận thay cô xoa bụng.
Xoa một lúc lâu hỏi: "Tốt hơn chút nào không?"
Thực ra Hoắc Nhung đã sớm không sao, nhưng cô chưa kịp nói chuyện, bụng đã kêu rột một tiếng, phát ra âm thanh đói bụng.
Đảng Thành Quân: "Đói rồi?"
Hoắc Nhung nhìn anh không nói, bởi vì cô thực sự có hơi đói rồi.
Đứa bé trong bụng cô quả thật đau lòng cô, ngắn ngủi mấy ngày cô không có khẩu vị, hai ngày này mắt thấy lại có khẩu vị, nhưng hiện tại đã giờ này rồi, bên bọn họ tuy có phòng bếp, nhưng thời gian Đảng Thành Quân ở nhà không nhiều, ban ngày Hoắc Nhung thường ở bên kia, phòng bếp bên này căn bản không có nổi lửa, ngoại trừ chậu than trong phòng bọn họ, phòng bếp cả lửa cũng không có.
Này không bột đố gột nên hồ, Hoắc Nhung đói thì đói, hơn nửa đêm cũng không muốn hành xác, liền vội nói: "Còn được, không đói lắm, chúng ta ngủ sớm chút đi, sáng mai lại qua nói mẹ làm cho em chút đồ ăn ngon."
Nhưng Đảng Thành Quân nghĩ tới cái gì đó đã đứng lên rồi.
"Em đợi chút, anh đi làm cho em ít đồ ăn."
Hoắc Nhung cho rằng muộn thế này anh còn muốn sang bên kia làm, nhanh chóng kêu: "Đã muộn thế này cha mẹ chắc chắn ngủ rồi, em cũng không đói lắm, không ăn cũng được."
Đảng Thành Quân trả lời: "Không đi qua, làm ở bên này luôn."
Lúc này Hoắc Nhung càng khó hiểu, bên này tuy có để ít nguyên liệu bên kia không có chỗ để, nhưng cũng chỉ đặt bên này lưu trữ, cả nồi cũng không có, vậy làm như thế nào?
Đảng Thành quân ra ngoài chưa bao lâu, khi vào trong tay cầm vài loại nguyên liệu và một cái bát.
Anh đặt bát lên bàn, từ trong túi lấy ra một con dao gấp móc trên chìa khóa, cắt một ít thịt mỡ từ miếng thịt anh mang vào bỏ vào bát, đặt bát trực tiếp vào chậu than.
Hoắc Nhung há mồm trợn mắt nhìn, nhưng rất nhanh liền biết anh muốn làm gì.
Bát tráng men lớn là kim loại, dẫn nhiệt tốt còn không bị lửa đun hỏng, nhanh chóng đun chảy thịt mỡ, Đảng Thành Quân dùng đũa gạt tóp mỡ sang một bên, bỏ vào một nắm đậu phộng giã nhỏ, đợi đậu phộng tỏa ra mùi thơm, anh cầm phích nước nóng đổ vào ít nước.
Trong khi đun nước anh dùng một bát khác làm bột nhão, đợi nước sôi thì đổ vào, cuối cùng lại đánh một quả trứng vào, bữa ăn khuya của Hoắc Nhung làm xong rồi.
Đảng Thành Quân bưng bát trên chậu than đặt sang một bên, cuối cùng đi phòng bếp tìm chút muối bỏ vào trong, quay người đưa thìa cho Hoắc Nhung nói: "Nếm thử đi, ăn chậm một chút, coi chừng bỏng."
Hoắc Nhung bên này đã trợn tròn mắt, nhận cái thìa xúc một cái.
Bột nhão làm cả bát canh hơi sệt một chút, trong trứng chứa đầy mùi thơm của mỡ heo, nhai nhai còn có thể ăn được vụn đậu phộng.
Hoắc Nhung hạnh phúc nheo mắt lại, hỏi: "Món này gọi là gì vậy?"
"Cháo đậu phộng trứng gà, ăn ngon không?" Đảng Thành Quân thấy cô ăn với dáng vẻ đầy thỏa mãn, khóe miệng cũng cong lên nở nụ cười.
Hoắc Nhung gật đầu, lại múc một thìa đưa tới bên miệng anh: "Anh cũng nếm thử đi, ngon lắm."
Đảng Thành Quân tiến lên nếm một chút, thực ra còn thiếu vài thứ, nhưng điều kiện bên này có hạn, chỉ có thể làm thành dạng này, cũng may cô thích.
Hai người mỗi người một ngụm chia xong bát cháo đậu phộng trứng gà lớn, trong bụng Hoắc Nhung có thức ăn cuối cùng không kêu rột rột nữa, súc miệng thỏa mãn lên giường ngủ.
Mấy ngày kế tiếp mọi người đều cực kì bận rộn, cũng may có kinh nghiệm lần trước, mọi người tuy bận nhưng trong lòng hiểu rõ, ra tay không hoảng loạn, làm việc càng có trật tự, cho nên cuối cùng lúc làm xong sớm hơn lần trước 2 tiếng, không ai thức khuya.
Tới thời gian hẹn trước, một chiếc ô tô xinh đẹp và có cảm giác niên đại đúng giờ tới cửa, không phải Hàn Thành lái xe, mà là một người đàn ông trung niên, nghe nói Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân đều muốn tới nhà máy gang thép, sau khi sắp xếp đồ cẩn thận, mang theo hai người cùng nhau xuất phát.
Đi đường hơn 3 tiếng, tuy Hoắc Nhung không say xe, nhưng cũng dựa vào vai Đảng Thành Quân ngủ một giấc.
Người đàn ông trung niên lái xe của nhà máy, tiến vào nhà máy cũng không có ai ngăn cản, một đường chạy tới nhà ăn công nhân ở khu vực đằng sau, mới cẩn thận dừng xe.
"Đồng chí, tới rồi."
Đảng Thành Quân trả lời, lúc này mới gọi Hoắc Nhung dậy.
Người lái xe mở cửa xe cho Hoắc Nhung, Đảng Thành Quân đỡ cô xuống, hai người vừa xuống xe liền thấy bên ngoài nhà ăn một bóng dáng quen thuộc đang đứng, người đó mặc một chiếc áo len xanh xa-phia hiện đại lịch sự, trang điểm theo phong cách tây, vừa thấy Hoắc Nhung liền cười lên nói: "Dì đã đoán hai cháu đều sẽ tới."
Hoắc Nhung ngạc nhiên kêu lên: "Dì Ái Quân?"
Triệu Ái Quân vẫy tay với Hoắc Nhung, nói: "Sao? Không nhận ra dì à?"
Hoắc Nhung sao có thể không nhận ra bà được, cô kinh ngạc chính là đơn hàng lớn này vậy mà có quan hệ với Triệu Ái Quân.
Triệu Ái Quân thấy cô trợn tròn đội mắt nhìn mình, sao có thể không biết cô muốn hỏi cái gì, lại không vội vàng trả lời, ngược lại từ ái nhìn bụng cô hỏi: "Lâu rồi không gặp cháu, nhìn cái bụng tròn này, mấy tháng rồi?"
Hoắc Nhung và Triệu Ái Quân đã giao tiếp thời gian dài như vậy, biết lúc này bà không nói, khi muốn nói khẳng định sẽ nói cho cô, cũng không hỏi nhiều: "Hơn 6 tháng ạ."
Triệu Ái Quân cười lên: "Vậy không bao lâu nữa trong nhà liền thêm người rồi, chúc mừng các cháu nhé."
Hoắc Nhung cười gật đầu, chớp chớp mắt nhìn Triệu Ái Quân nói: "Cảm ơn dì, đến lúc đó chắc chắn sẽ đưa cho dì một túi bánh hỉ để ăn."
Triệu Ái Quân nghe xong lời này, kéo tay Hoắc Nhung cười không khép miệng.
"Tốt tốt tốt, bánh hỉ Thành Quân làm chắc chắn ngon. Được rồi, chúng ta cũng đừng đứng đây nói nữa, trời rét thế này, Phong Thu à, cậu tìm mấy người nhanh chóng chuyển những thứ này tới nhà ăn đi, tôi đưa họ lên trên ngồi một lát."
Người đàn ông trung niên gọi là Phong Thu kia rõ ràng tuổi không ít hơn Triệu Ái Quân bao nhiêu, nhưng thái độ với bà lại vô cùng cung kính, nghe xong lập tức gật đầu trả lời, đi vào tìm người chuyển đồ đi.
"Đi, chúng ta lên lầu ngồi một lát nào."
花生鸡蛋沫糊: tìm không ra món này là gì, ai biết nói cho mình biết nhé.
Danh sách chương