"Mọi người yên lặng một chút!"

Lý Chính giơ tay lên đè ép xuống, lúc này người dân trong thôn đang tức giận mới yên tĩnh trở lại. "Thôn Đại Hà và thôn Quế Hoa sống ở cạnh nhau, sau khi xảy ra tranh chấp đất đai vào hai mươi năm trước, cả hai thôn đã sống hòa thuận hơn hai mươi năm. Nếu thôn Đại Hà động thủ trước, làm náo loạn đến tai quan huyện thì toàn dân trong thôn ta sẽ chịu khổ." Lý Chính chậm rãi nói: "Nhưng thôn Đại Hà chúng ta sẽ không bao giờ nhân nhượng như kẻ nào dám trộm lương thực của thôn ta."

"Nếu không đánh qua đó, vậy phải làm sao đây?"

"Cũng đâu thể nào bắt thôn Quế Hoa trộm lương thực xong đem trả lại chứ?"

"Những người ở cái thôn Quế Hoa đó đều không phải thứ tốt đẹp gì."

Người trong thôn có người trở nên tức giận, có người cảm thấy không hài lòng.

Hai thôn ở gần nhau, rất nhiều người từ thôn Quế Hoa lấy chồng ở đây, cũng có nhiều người gả con gái qua thông Quế Hoa nên đương nhiên không muốn hai thôn xảy ra xung đột.

"Chỉ dựa vào lời nói của Triệu đại tẩu tử liền muốn cùng thôn Quế Hoa náo loạn hay sao?"

"Thôn Quế Hoa đúng là có một vài thành phần côn đồ lưu manh, nhưng không phải ai cũng không nói lý, nếu như tùy tiện đánh qua đó, thì chính là thôn Đại Hà ta có lỗi rồi."

"Nhỡ đâu là do Triệu đại tẩu tử nghe lầm thì sao?"

Trình Loan Loan nói: "Tốt hơn hết là thành lập một đội tuần tra, mỗi hộ gia đình cử một người thay phiên nhau túc trực. Một khi thôn Quế Hoa có động tĩnh, lúc đó chống trả cũng không muộn."

Vừa cảm thấy chủ ý này không tồi, còn chưa kịp gật đầu đồng ý đã có người phản bác.

Người lên tiếng chính là người tham ăn lười làm ở trong thôn Trương Vô Lại, gã chắp tay ở sau lưng đứng trên sườn núi, hừ nhẹ một tiếng: "Trên đồng còn có rất nhiều việc phải làm, ai có thời gian để thay nhau túc trực cơ chứ, một con khốn như ngươi liền tìm cho mọi người việc vặt. Nếu một người ngay thẳng như Lý Chính cũng đồng ý với chủ ý này, thì ta hoài nghi không biết có phải là Triệu đại tẩu tử câu kết với Lý Chính hay không?"

2

Chỉ với một câu nói, chậu nước bẩn liền bị đổ lên đầu cả hai người.

Lý Chính đã hơn năm mươi tuổi khi xong lời hắn nói, tức giận đến mức râu dựng lên, hận không thể đạp Trương Vô Lại xuống ruộng.

Trình Loan Loan cười lạnh: "Nếu Lý Chính đồng ý với ý kiến của ta bởi vì đã câu kết với ta, vậy nếu người trong thôn đều đồng ý, vậy có nghĩa là cả thôn đều có ý với ta sao?"

Khuôn mặt Trương Vô Lại kiêu ngạo: "Trừ Lý Chính ra, căn bản là sẽ không có bất cứ ai đồng ý." "Chủ ý này rất hay, sao lại không đồng ý cơ chứ?" Triệu lão đầu tử bước ra: "Nàng dâu lão đại nhà ta vì lợi ích của cả làng mà đưa ra phương pháp này, Trương Vô Lại vì lười biếng đã suy đoán ác ý như vậy, Triệu gia ta sẽ nhớ kỹ khoản nợ này."

Trình Loan Loan có chút kinh ngạc.

Không ngờ vào thời điểm như vậy, người Triệu gia lại tin tưởng nàng vô điều kiện.

Triệu lão đầu tử nhìn nàng với ánh mắt kiên định, nói tiếp: "Nhiều thập kỉ trước, thôn Đại Hà đều mang họ Triệu, đều là người một nhà, cùng đồng lòng, ít khi xảy ra mâu thuẫn. Nhưng mười mấy năm trở lại đây, người mang họ ngoại ngày càng nhiều, tranh chấp của dân trong thôn cùng càng ngày càng nhiều lên. Lần này lập ra đội tuần tra coi như là việc của Triệu gia, người mang họ ngoại thì khỏi. Đương nhiên, đội tuần tra do Triệu gia lập ra sẽ chỉ bảo vệ lương thực của Triệu gia mà thôi."

Lý Chính gật đầu: "Muộn chút xíu nữa, người họ Triệu đều đến từ đường Triệu gia để họp mặt."

"Lý Chính, điều này không hợp lệ!" Một lão bà khoảng chừng bảy tám mươi tuổi đứng dậy,

"Trương Vô Lại không đồng ý đó là việc của hắn ta, chúng ta cũng đâu có nói là không đồng ý! Nhà ta mặc dù mang họ Chu, nhưng sống tại thôn Đại Hà năm sáu mươi năm rồi, đã sớm trở thành một phần của thôn, vào thời điểm này há có thể chùn bước? Đứa cháu trai này của ta tuổi tuy nhỏ nhưng thông minh, cứ cho nó vào đội tuần tra đi!"

Bà lão đẩy một đứa trẻ ra phía trước, tên là Chu Hổ Tử, quả thực rất thông minh.

Chu gia cũng khá thê thảm, nhiều về năm trước chạy đến thôn Đại Hà này để lánh nạn, không lâu sau thì trụ cột của Chu gia - lão Chu đột ngột qua đời, ba người con trai và hai người con gái cũng bị bệnh mà mất, cuối cùng chỉ để lại một đứa cháu trai nhỏ như vậy đều dựa vào Chu lão bà nuôi dưỡng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện