"Đại nhân, không xong rồi!"

Hạ Viêm mang theo tùy tùng vội vã vọt vào sảnh lớn.

"Bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm qua, trong thành của trấn Bình An đột nhiên lưu truyền một câu chuyện xưa, đem thôn Đại Hà đổi thành thôn Thanh Vân, đem Hạ đại nhân đổi thành Chu đại nhân...Đám điêu dân đó dám công khai nghị luận mệnh quan triều đình, đây là ngại mạng mình quá dài sao? Đại nhân, xin cho tiểu nhân đến đó, bắt hết những tiên sinh kể chuyện này lại, từ từ hỏi tội!"

Hạ Viêm phất phất tay: "Nếu bản quan đánh động dân chúng như vậy, đám điêu dân không chừng còn tưởng rằng bản quan chột dạ. Chuyện của thôn Đại Hà trong một ngày ngắn ngủn đã truyền tới trong thành, bản quan cũng không tin không có người nào đó quạt gió thêm củi..."

Hắn ta vuốt cằm nghĩ nghĩ: "A, Tuệ Nhũ nhân, nữ nhân này thật là có chút thú vị, làm sao đây, nàng chính là muốn lợi dụng mấy tiên sinh kể chuyện đó cho bản quan một đòn trí mạng sao? Hạ gia là thế gia trăm năm, ở kinh thành đã từng gặp qua nhiều gió tanh mưa máu mà vẫn đứng vững như núi, một chút lời đồn đãi mà đã đánh bại bản quan, thật là buồn cười."

"Chúng ta đang không có lý do gì để mời Tuệ Nhũ nhân đến đây, không phải là nàng ta đã tự mình làm ra lý do đó sao." Hạ Viêm cười lạnh một tiếng: "Nàng bất nhân trước vậy đừng trách bản quan thô bạo, mang thêm nhiều người đến đó, phải mang vị Tuệ Nhũ nhân do thánh thượng tự mình sắc phong này mời đến đây!"

1

"Vâng!"

Tên tùy tùng kia đã hiểu được ý tứ, lập tức nhận lệnh đi làm.

Lúc này đã là buổi chiều, nắng trông không tồi, cuối đông đầu xuân nên nhiệt độ không khí rất thấp, cả gia đình ngồi trong sân phơi nắng.

Triệu lão thái thái mang theo Văn thị cùng Tôn thị sang đây, bà bà nhi tức bốn người đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

Vốn là đang nói đến chuyện hôn sự của hài tử, Tôn thị đột nhiên thần bí nói: "Đêm hôm qua vị Hạ đại nhân kia cho người tìm tới căn nhà mà Thiển Căn và cả nhà đang ở tạm, hình như là tìm tức phụ của Thiển Căn, may là tức phụ Thiển Căn đã về nhà mẹ để, bằng không khẳng định sẽ phát sinh chuyện náo loạn. Hạ đại nhân kia rốt cục khi nào mới đi, cứ sống ở đây làm ta sợ hãi muốn chết, lỡ như hắn coi trọng ta thì ta phải làm sao..."

Triệu lão thái thái mắt trợn trắng: "Trời còn chưa tối mà ngươi đã mơ mộng hão huyền! Họa là từ miệng mà ra, chuyện của quan gia không cần ngươi quản!"

Văn thị cũng cạn lời, nhìn thoáng chiếc bụng nhô lên của Văn thị: "Tam thẩm, lo dưỡng thai cho tốt đi, đừng nghĩ tới mấy chuyện này."

Đang nói chuyện thì ngoài cửa đột nhiên xuất hiện mấy bóng người.

Cửa nhà Trình Loan Loan luôn không có đóng lại, bốn tên sai nha kia cứ như vậy mà tiến vào, đứng ở trước mặt Trình Loan Loan: "Tuệ Nhũ nhân, đại nhân nhà ta cho mời."

Trình Loan Loan buông cải trắng trong tay, lạnh nhạt mở miệng: "Không thấy ta đang bận sao, chờ ta làm xong rồi nói tiếp."

"Ý của đại nhân nhà ta là mời Tuệ Nhũ nhân lập tức đi một chuyến." Đám quan sai thái độ cường ngạnh: "Tuệ Nhũ nhân, mời đi."

Tôn thị kinh hãi thiếu chút nữa đánh đổ rổ rau trước mặt, tròng mắt trừng muốn rớt ra ngoài, vị Hạ đại nhân kia không phải là coi trọng đại tẩu chứ? Đại tẩu chính là Cửu phẩm Nhũ nhân, Hạ đại nhân kia cũng thật là to gan!

Con ngươi của Triệu lão thái thái con ngươi cũng trầm xuống, không một tiếng động đứng chắn trước mặt Trình Loan Loan.

"Xem ra, Tuệ Nhũ nhân là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Tên quan sai dẫn đầu kia cười lạnh một tiếng: "Tiểu nhân cũng chỉ là nhận lệnh mà làm, kính mong Tuệ Nhũ nhân không trách tội."

Hắn đột nhiên đẩy Triệu lão thái thái, giơ tay bắt được cánh tay phải của Trình Loan Loan.

"Này, ngươi làm gì đó!" Tôn thị đột nhiên tiến lên: "Một tùy tùng nhỏ nhoi như ngươi mà cũng dám động thủ với Tuệ Nhũ nhân do thánh thượng tự mình sắc phong, ngươi chán sống rồi sao! Buông tay, buông đại tẩu của ta ra!"

Tôn thị mở không ra cạy ra được bàn tay giống như gọng sắt kia, ngược lại bị tên quan sai kia hung hăng đẩy.

"Mụ chết tiệt nhà ngươi mà cũng dám đẩy ta!"

Tôn thị nhúc nhích từ trên mặt đất bò dậy.

Trong lúc nàng ta đang muốn bò dậy thì nhận được ánh mắt của Trình Loan Loan.

Nàng ta tốt xấu gì thì cũng đã đi theo Trình Loan Loan lăn lộn non nửa năm, cũng xem như miễn cưỡng hiểu được ánh mắt này.

Nàng ta lập tức ngã xuống đi, ôm bụng ai nha ai nha kêu to lên: "Bụng ta đau quá, hài tử của ta...Hài tử của ta có phải đã không còn nữa không...Ai nha ta chết mất, mau đến xem, quan lão gia ban ngày ban mặt đánh đập thai phụ, đánh tới hài tử của ta cũng mất rồi, cứu mạng, cứu mạng!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện