Thẩm huyện lệnh nâng vạt áo quỳ xuống: "Hạ quan là quan phụ mẫu của trấn Bình An, bá tánh của trấn Bình An đều xem như là con cái của hạ quan, con cái chịu khổ, có đạo lý nào mà phụ mẫu không che chở, nếu xảy ra chuyện gì thì hậu quả một mình hạ quan gánh vác, chỉ mong Tri phủ đại nhân mở một mắt, nhắm một mắt bỏ qua cho."

"Sáng mai rồi hẵng xuất phát."

Tri phủ đại nhân phất phất tay, thỏa hiệp.

Đây là nguyên nhân mà hắn rất thưởng thức lão Thẩm, rõ ràng chỉ là quan Thất phẩm tép riu nhưng trong lòng lại mang theo bá tánh.

Thẩm huyện lệnh cũng không vội đi, đợi sáng mai hắn đến mời một vài lang trung y thuật cao siêu của Hồ Châu về chữa bệnh cho Tuệ Nhũ nhân...

Hạ Tiêu chạy suốt đêm về thôn Đại Hà.

Về đến thôn thì trời cũng đã sáng, ở phía chân trời ẩn ẩn hiện lên tia sáng, chờ thêm một canh giờ thì mặt trời cũng đã ló dạng.

Trình Loan Loan một đêm không ngủ.

Binh hành hiểm chiêu của nàng cũng không phải nắm chắc trăm phần trăm, trong lòng vẫn luôn âm thầm lo lắng.

"Nương, sư phụ đã trở lại."

Triệu Tứ Đản vẫn luôn ở trong sân đứng tấn, nhìn thấy Hạ Tiêu cưỡi ngựa trở về thì lập tức chạy đi thông báo

Trình Loan Loan từ trong phòng đi ra: "Uống trước ly trà gừng xua khí lạnh đi."

Hạ Tiêu nhận cái ly, chậm rãi uống hết một ly trà gừng.

"Biểu tỷ, Tri phủ đại nhân viết sổ con đệ đưa đến kinh thành, trong vòng bốn, năm ngày nữa khẳng định là sẽ có tin tức." Hắn mở miệng nói: "Vốn dĩ huyện lệnh đại nhân muốn cùng trở về, nhưng vì muốn thỉnh đại phu nên chỉ có thể đợi đến mai mới về tới thôn Đại Hà."

Trình Loan Loan có chút áy náy: "Lần này khiến cho huyện lệnh đại nhân chẳng hay biết chuyện gì, quả thật là hơi quá mức, ngày mai ta tự mình đi xin lỗi đại nhân.

"Cha con nếu biết được sự thật thì nhất định sẽ để lộ sơ hở." Thẩm Chính ngáp ngáp đi ra: "Người cha này của con chính là quá ngay thẳng, cho ngài ấy diễn kịch thì ngài ấy sẽ diễn không tốt, chẳng hay biết gì ngược lại là một chuyện tốt, nếu không phải cảm xúc của cha con dâng trào thì làm sao mà Tri phủ đại nhân tin tưởng không chút nghi ngờ, còn cả đêm viết sổ con đưa đến kinh thành."

Mấy người đang nói chuyện ở trong sân thì nghe thấy tiếng sói tru. 

Triệu Tứ Đản hơi kinh ngạc: "Sói hoang trước giờ chỉ tru vào khoảng giờ tý, trời hôm nay cũng đã sáng mà sao lại đột nhiên tru lên, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không xong rồi, không xong rồi!" Vương Vĩnh Thành thở hổn hển chạy tới: "Hạ đại nhân mang theo hơn hai mươi tên quan sai lên núi, nói là muốn bắt sống sói hoang!"

1

Vương thẩm cũng chạy tới: "Ta nghe những quan sai đó nói, sau khi trời tối luôn có sói hoang lởn vởn quanh nhà, bọn họ cho rằng là sói hoang báo thù, sợ bị thần không biết quỷ không ăn thịt, vì thế quyết định tiên hạ thủ vi cường, nhiều người như vậy cầm đuốc đi lên núi, sói hoang hẳn là không phải đối thủ của bọn họ?"

Trong thôn có không ít người đã tỉnh giấc, vây quanh sân nhà của Trình Loan Loan.

Mà Trình Loan Loan vào lúc có người tới thì cũng đã trở lại phòng ngủ của mình, nàng hiện tại đang là người bệnh, tốt nhất là nên tránh đi.

Bất quá, lá gan của Hạ Viêm này cũng thật lớn, thế mà lại dẫn người lên núi bắt sói, thật sự cho rằng gia đình của Tiểu Điểm dễ đối phó như vậy sao? Người trong thôn ai cũng nôn nóng.

"Lần trước thổ phỉ tới thôn của chúng ta, chính sói hoang đã bắt được thổ phỉ, sói hoang đối tốt với thôn Đại Hà chúng ta vẫn còn nhớ kỹ."

1

"Đám quan sai đó thật sự là không ra gì, tàn hại gia súc còn chưa tính, sao có thể lên núi gây họa cho bầy sói, đúng là tạo nghiệt."

"Đồ vật trong thôn sẽ mau chóng bị đoạt đi hết, ông trời mở mắt ra nhìn xem đi!"

"..."

Vốn dĩ trời đã sáng, người trong thôn cũng dậy tương đối sớm, lúc này, hơn trăm thôn dân đang đứng dưới chân núi, sắc mặt bi thương.

"Tất cả tránh ra!" Một tiếng ra lệnh mạnh mẽ từ phía sau truyền đến: "Hạ đại nhân muốn lên núi, đám điêu nhân các ngươi đừng có đứng chắn đường!"

Mấy tên quan sai cầm đuốc hộ tống Hạ Viêm lên núi.

Hạ Viêm lớn như vậy mà trước nay còn chưa thấy qua trường hợp bắt sống sói hoang, hắn chính là muốn đi xem náo nhiệt, về sau trở lại kinh thành, cũng có thể ở trong đám công tử thế gia khoe mẽ một phen.

Ánh mắt của hắn liếc nhìn đám người một lần, đột nhiên dừng lại, chỉ một tiểu cô nương trong đó: "Ngươi, lại đây."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện