Hai con gà lớn kia trông không giống như gà rừng, dễ khiến người khác nghi ngờ, dẫn đến những rắc rối không cần thiết.

Nhưng nếu lúc ở trên núi hắn bắt được một con gà trống lớn trước mặt lý chính thì mọi chuyện coi như đều rõ ràng.

Nói là làm, Trình Loan Loan lập tức lên thương thành mua một con gà trống hay dùng để phối giống, màu lông sặc sỡ, mào gà tươi tắn, mất tám mươi văn tiền của nàng.

Nàng tụt lại vài bước để thả con gà trống ra.

"Lạch cạch!"

Con gà trống vỗ cánh bay ra, lao thẳng về phía Triệu Nhị Cẩu.

1

Triệu Nhị Cẩu đang suy nghĩ chuyện đào mương, chuyện này tuy rằng đã quyết định nhưng còn rất nhiều chi tiết cần hoàn thiện, hắn đăm chiêu suy nghĩ...

Đột nhiên có thứ gì đó nhào tới, hắn hoảng sợ trốn sang bên cạnh.

"Một con gà thật lớn!" Ánh mắt Triệu Thiết Trụ sáng rực, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhào tới túm lấy cánh của con gà trống, "Hahaha, gia gia, cha, nhị thúc, con bắt được một con gà rừng này, tối nay có gà rừng ăn rồi, hahaha!"

1

Đứa trẻ này cười đến ngớ ngẩn.

Triệu Nhị Cẩu ảo não không thôi, một con gà bay đến chỗ hắn thế nhưng hắn lại né tránh.

Con gà trống to như vậy, ước chừng ít cũng phải bốn cân, dù sao cũng không đẻ được trứng, trực tiếp bẻ gãy đầu, mang về nhà hầm canh hoặc nướng ăn... Nghĩ như vậy, nước miếng Triệu Nhị Cẩu lập tức chảy ra, sau đó càng thêm ảo não.

Trình Loan Loan: "..."

Thật thất bại, không nghĩ tới Triệu Thiết Trụ phản ứng nhanh nhẹn như vậy, thật không hổ là đứa trẻ thông minh nhất thôn Đại Hà.

Nàng dịch sang bên cạnh vài bước, lại tốn tám mươi văn tiền để mua một con gà trống lớn nữa... Lần này, con gà trống lớn lại bay về phía Triệu Đại Sơn.

Triệu Đại Sơn nhanh tay lẹ mắt, Triệu Nhị Cẩu ôm theo cục tức, Triệu Tam Ngưu ngây như phỗng, Triệu Tứ Đản sợ gà chạy mất nên bốn tiểu tử đồng loạt xông tới.

"Quác! Quác!"

Con gà trống bị đè ở dưới, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Trình Loan Loan vội vàng kéo mấy đứa nhỏ ra, nếu con gà này bị đè chết, nàng sẽ phải mua thêm một con gà trống khác...

May mắn là sức sống của con gà trống này khá lớn, còn có thể vỗ cánh muốn chạy trốn.

Triệu Đại Sơn dùng một sợi cây trói con gà trống lại, ném nó vào giỏ.

"Hai con gà này giống như như đúc." Lý chính vẻ mặt ngạc nhiên, "Đầu năm nay, gà rừng so với gà nuôi càng đẹp càng hùng dũng hơn, trong núi này sợ tồn tại loại lương thực nào đó còn chưa được phát hiện, về sau có thời gian thì thử đi tìm xem."

Trình Loan Loan oán thầm, lý chính, thúc nghĩ nhiều rồi, hai con gà trống này lớn lên nhờ thức ăn nhân tạo của hiện đại, dáng dấp của chúng có thể xấu được sao? Hai nhà cùng nhau xuống núi, mỗi nhà bắt được một con gà trống lớn khiến người trong thôn hiếu kì vây xem.

"Trên núi có nhiều thứ tốt thật đấy!" Lý chính đè nén kích động, "Thông báo cho mọi người biết, một khắc sau toàn bộ người trong thôn tụ tập lại đây, ta có một tin tức tốt muốn nói cho mọi người biết."

Cả thôn sôi sục hẳn lên.

"Hôm nay không có nước, hẳn là tin tức tốt liên quan đến nước."

"Có phải lý chính đã đồng ý điều kiện nào của thôn Quế Hoa hay không, người của thôn Quế Hoa đồng ý cho chúng ta sang đấy lấy nước sao?"

"Người của thôn Quế Hoa rất khó đối phó, sợ là thôn chúng ta phải bỏ ra một nửa lượng lương thực."

"Thôn chúng ta làm gì còn chút lương thực nào. Tất cả hy vọng đều nằm trên những cánh đồng. Trời mà không mưa thì một hạt gạo cũng không có."

"Đừng nói đến ruộng, hiện tại ngay cả nước cho người uống còn không có..."

Dân làng từ từ tụ tập lại ở khoảng đất trống bên cạnh cây hòe lớn.

Thôn Đại Hà tổng cộng có một trăm chín mươi bảy hộ gia đình, bốn thế hệ sống trong một căn nhà, cũng có một nhà bốn năm người sống cùng nhau sau khi chia nhà, già trẻ đều đã tới, hơn một ngàn người, lấp đầy khoảng đất trống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện