Sau khi mặc tất chân cùng quần đùi , đem băng vệ sinh một lần nữa đoạt lại lót trở vào giày, đại lão Phó Vân Thâm liền bắt chéo chân, trầm mặc không thèm đáp trả.


Chu Thực không sợ chết nói đùa: "Thâm ca, mặc quần tất tơ đen gợi cảm có cảm giác gì?"


Cảm giác?


Thành thật mà nói, nó rất thú vị.
( tui đến chết cười vì sự thú vị của Thâm ca 😂😂😂....)


Nó khá sát với cơ thể , thuận tiện , thay thế được cho cả vớ, toàn bộ gần như hoàn hảo trừ một điểm đó là ..... "trứng" bị mắc kẹt.


Ánh mắt cậu cụp xuống: "Sao cậu không thử?"


Chu Thực vội lắc đầu.


Đến 12h, nhóm người bọn họ trả phòng và rời khỏi quán.


Lúc này mới là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, bên ngoài quán ăn đã có nhiều người hơn, nam nữ ăn mặc đẹp đang nán lại trên sàn nhảy, âm nhạc chói tai, Bối Linh trợn mắt, có đủ loại người. Ở nơi này, cô có chút sợ hãi không nhịn được, hướng Hạ Hàng Nhất đi tới.


Sau khi nhìn quanh xem xét , anh ta đưa tay ra và nắm lấy bàn tay nhỏ bé không xương và yếu ớt của cô gái.


Bối Linh giật mình, hai má ửng hồng, loay hoay mãi không thôi.


Hạ Hàng Nhất nắm chặt hơn: "Cẩn thận bị lạc."


Bối Linh không nhúc nhích, tránh đám đông đang tới, cẩn thận đi theo Hạ Hàng Nhất.


Nhìn hướng ra ngoài, Thời Mộ liếc mắt , nhìn thấy một cô gái rất quen thuộc đứng trước quầy bar, cô liếc mắt nhìn kỹ, cô gái mặc chiếc quần ngắn nóng bỏng, một chiếc quần bó màu đen, mang hoa tai, nếu không nhận nhầm , đó hình như là bộ quần áo của nguyên chủ đời trước.


Bất quá, Thời Dung này mặc dù ngoài miệng nói chán ghét, nhưng thân thể vẫn thành thật mà lén lút mặc vào.


Cô ta và hai người bạn hình như đang gặp phải chuyện gì đó, bị một vài người đàn ông vây quanh, nhìn Thời Dung trốn sau lưng đồng bọn hoàn toàn sợ hãi đến phát khóc.


Dưới ánh đèn rực rỡ, Thời Dung trang điểm đậm nào còn bộ dáng học sinh ba tốt ngoan ngoãn nữa.


Thời Mộ bật cười, nghĩ đến lời châm chọc trước đây của cô ta đối với nguyên chủ, cũng có chút buồn cười.


"Mộ ca, cậu đang nhìn cái gì thế?"


"Không có chuyện gì." Cô chợt dừng lại,


"Chờ tôi ở cửa trước, tôi đột nhiên muốn đi toilet."


"Được, vậy cậu nhanh lên."


Sau khi nhìn Chu Thực và những người khác rời đi, Thời Mộ xoay người bước về phía Thời Dung.


Gần đến , cô nghe thấy một vài người nói chuyện.


"Em gái nhỏ, anh trai cũng không muốn làm em khó xử. Em làm đổ đồ uống lên quần áo của anh . Bọn anh không muốn em trả tiền, chỉ cần em uống rượu với anh trai là được rồi . Như vậy có gì quá đáng sao?"


Một trong những cô gái hét lên: "Chúng tôi không uống với các anh chúng tôi đã xin lỗi các anh rồi . Tránh ra! Để chúng tôi về nhà!"


"Thật không ngoan ngoãn . Hôm nay mày uống hoặc là phải liếm sạch sẽ quần áo cho ông."


Tư thế của người đàn ông rất kiêu ngạo.


Quán ăn vừa mới khai trương, đang có chương trình giảm giá nên đủ loại người vào.


Thời Mộ chen qua đám người đứng bên cạnh Thời Dung, trên mặt mang theo nụ cười nhưng trong mắt không hề có ý cười : " Huynh đệ à, mấy tiểu cô nương vừa rồi đã xin lỗi anh rồi , chúng ta là đàn ông, không cần so đo với tiểu cô nương đúng không? Nhiều người nhìn như vậy, anh không sợ mất mặt hả ??. "


Sự xuất hiện bất ngờ của Thời Mộ đã thu hút sự chú ý của nhiều người.


Thời Dung hoảng sợ khóe mắt chảy ra nước mắt, dưới ánh đèn neon sặc sỡ, Thời Mộ trong chiếc áo len trắng trông thật sạch sẽ và đẹp trai, khi khuôn mặt đó lọt vào tầm mắt, Thời Dung không khỏi hét lên, "Anh trai?"


Sau khi gọi lên, cô ấy mới nhận ra rằng có gì đó sai sai.


Thời Lê xinh đẹp nhưng luôn ảm đạm, lông mày như tuyết đọng lại ngàn năm, lúc nào cũng lạnh lùng, rất ít khi cười với cô ta, ngược lại thiếu niên trước mặt này lại có một đôi mắt đào hoa hơn Thời Lê rất nhiều, tính tình có chút dịu dàng, ấm áp như ánh mặt trời.


Thời Dung cảm thấy ỷ lại, núp sau Thời Mộ nói: "Tôi, tôi xin lỗi anh, tôi có thể trả tiền quần áo cho anh, nhưng tôi không thể uống rượu với anh."


Thời Mộ nửa đường đột nhiên xông ra , làm mấy người đó không có nhẫn nại, một phen đẩy Thời Mộ ra : "Tránh ra, không liên quan đến mày!"


Cô bóp xương cổ tay của người kia, cười nhưng trong không cười: "Huynh đệ , mấy anh lớn lại không biết xấu hổ bắt nạt ba cô gái nhỏ, thật sự là không tốt."


Người đàn ông ăn đau, vẻ mặt dữ tợn.


Túm lên một cái bình rượu đang muốn ném lại chỗ Thời Mộ , cánh tay hắn chợt bị người từ sau giữ chặt, thiếu niên năm ngón tay sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay thon dài hữu lực .


Trong cái không khí tối tăm mịt mờ , khí chất cậu ta áp lực, tựa như ác quỷ.


Thời Mộ ánh mắt sáng lên: "Phó Vân Thâm, cậu không đi nha."


"Đến xem cậu." Nói xong, Phó Vân Thâm từ phía sau ghì chặt tên côn đồ đang giãy dụa.


Tình hình ở đây cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của người khác, một lúc sau, người phục vụ đưa quản lý và hai nhân viên bảo vệ đi qua, Chu Thực cũng đồng thời quay lại.


Chu Thực và những người ở đây quen biết nhau, cười nói với quản lý: "Cho dù muốn tăng doanh số, tăng lượng khách hàng vào quán , nhưng cũng không thể ai cũng đến được. Nhìn đi a, những người này đối với nhà anh cũng không tốt lắm đâu."


Quản lý trên mặt nở nụ cười, liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, Chu thiếu gia rất đúng, chúng ta liền xử lý những người này, cậu cùng bạn bè đừng nóng giận!"


Sau đó bảo vệ lập tức tiến đến , bắt mấy tên côn đồ đó đi.


Sự việc đã giải quyết xong, Thời Mộ cầm một viên kẹo trên đĩa hoa quả trên bàn, đi theo Phó Vân Thâm rời đi


Thời Dung hoàn hồn, vội vàng ngăn lại: "Ừm ... anh tên gì?"


Thời Mộ không quay đầu lại, nhẹ nhàng vẫy vẫy cánh tay: "Về nhà sớm, ngủ ngon."


Chúc ngủ ngon.


Thời Dung thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của cô ấy, để tay lên ngực mình.


Ồ, đây là ... đây là cảm giác.... !


"Dung Dung, cậu có nghĩ người đó nhìn có chút quen không ?"


Thời Dung khịt mũi, vẫn nhìn hướng bọn họ rời đi.


Người bạn đồng hành dường như nhớ ra, ngạc nhiên: "Ơ nè, đó không phải là người mà lần trước mình gặp trên phố sao? Hai người đó chính là bọn họ, đúng không ?!"


Thời Dung nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi.


Vừa rồi Chu Thực đã đưa Hạ Hàng Nhất và Bối Linh lên taxi, quán ăn cách nhà Phó Vân Thâm không xa, ba người quyết định đi bộ về, tiện thể tập thể dục.


Thời Mộ theo sau, kéo số Thời Lê ra khỏi danh sách đen, gửi một tin nhắn cho hắn.


[Em gái anh đang ở quán bar, hãy đến đưa cô ấy về.]


Thời Lê vẫn đang xem tin tức, tình cờ nhìn thấy tin nhắn này, cậu ta vội vàng gọi điện.


Nhìn sang hai người trước mặt, Thời Mộ vội lẻn vào góc nghe điện thoại.


Cô vừa trả lời, liền nghe thấy một giọng nói có chút khẩn trương: "Em vừa nói nhìn thấy Thời Dung ở quán bar?"

Thời Mộ cong môi: "Bằng không, ngoài cô ấy ra thì anh còn có em gái nào nữa."

Thời Lê: "Người gọi cho tôi bây giờ cũng là em của tôi."

Thời Mộ: "Anh nói đúng, tôi là em trai của anh."

Lời này không thể tiếp tục.

Thời Lê đứng dậy, cởi áo khoác trên mắc áo. "Quán nào?"

Thời Mộ báo địa chỉ, định cúp máy thì Thời Lê ở đầu dây bên kia đột nhiên nói: "Muộn rồi, em cũng về sớm đi."

Cô khinh thường cười nói: "Đừng nói với em gái anh là tôi đã gọi điện."

"Anh biết." Cậu ta dừng lại, "Em còn tiền không ? Thời Mộ không trả lời mà cúp máy.


"Thời Tiểu Mộ, cậu nhanh lên." Phó Vân Thâm đứng dưới đèn đường, sốt ruột thúc giục.

Sau khi cất điện thoại vào túi, Thời Mộ chạy nhanh đến, vỗ cặp mông của cậu bé Phó Vân Thâm từ phía sau, nếu cô nhớ không lầm thì vỗ mông cũng tăng được điểm Huỳnh Đệ.

[Đinh! Vỗ mông bị trừ 100 điểm Huynh đệ , huynh đệ không bằng cẩu buff khấu trừ -200, thỉnh kí chủ không ngừng cố gắng.]

?

Thời Mộ ngượng ngùng thu tay lại, thành thành thật thật cùng Phó Vân Thâm kéo dài khoảng cách, cô quyết định, trong bảy ngày này đều cùng Phó Vân Thâm bảo trì một khoảng cách an toàn, nếu không khi không chú ý liền đem toàn bộ điểm Huynh Đệ đều trừ sạch.


"Sao lại đứng xa như vậy?" Sau khi để ý thấy Thời Mộ dịch sang, thiếu niên liền móc cánh tay dài của mình ra, ôm lấy người cô kéo lại gần, dùng lòng bàn tay hào phóng xoa đầu cô hai lần, "Thời Mộ, cậu đã lớn hơn rồi, cao hơn?"


Thời Mộ bất mãn xua tay: "Mới gần 171 , đừng làm rối tóc của tôi."

Chu Thực sửng sốt: "Ăn phân sao? Cậu cao nhanh như vậy."

Thời Mộ cười nói: "Cậu không thể đố kỵ được với người ăn thịt ma."

Chu Thực không những không ghen tị mà còn cảm thấy buồn nôn.

Im lặng một hồi, Chu Thực lại hỏi: "Mộ ca, ngoài đầu, cậu những cái khác thì sao?"

Thời Mộ chớp mắt nhìn xuống đũng quần: "Vài cái cũng quá lớn, có muốn xem không."

Chu Thực sững sờ, ngực đập chân run: "Đáng ghét! Tại sao tôi không thể ăn ma! Tại sao tôi lại là người phàm!"

"Vậy tôi đây hẹn hôm nào..."

Cô đang định nói tiếp, Phó Vân Thâm che miệng cô lại, cúi đầu, hung ác cảnh cáo: "Chuyện này đừng nói nữa!"

Suốt ngày chỉ nói mấy cái này , cô không cảm thấy gì nhưng cậu cảm thấy thật xấu hổ.


Thời Mộ chớp chớp đôi mắt to kia, hơi nóng thở ra phun vào lòng bàn tay hắn, cùng với son môi còn chưa kịp lau đi, Phó Vân Thâm thở nhanh , vành tai đỏ bừng, buông xuống, sải bước đi về phía trước không thèm nhìn lại.

[Đinh! Tình cảm huynh đệ của kí chủ tăng 300.]

Thời Mộ gãi gãi đầu, bối rối, không hiểu ra sao. Thực mau nghĩ lại , giá trị tình cảm huynh đệ cũng là điểm Huynh Đệ , vừa mới trừ 300, hiện tại đã kiếm được 300 rồi a, không lỗ!

Từ xa, đã thấy đèn trong biệt thự vẫn sáng.

Chu Thực hơi khó hiểu; "Lúc chúng ta ra ngoài, đèn đã tắt hết rồi phải không?"

Phó Vân Thâm tìm được chìa khóa, mở cửa.

Rèm cửa được kéo ra, một giọng nói hmm ahhh phát ra từ phòng khách, cả ba cùng nhìn nhau với vẻ bối rối .

Chu Thực kéo cánh tay Phó Vân Thâm , thấp giọng hỏi: "Có . ... Có phải có ma tới đây tìm kích thích ?"

"Không phải."


Phó Vân Thâm dương khí tràn đầy, chắc chắn trong phạm vi trăm dặm lại đây chẳng có quỷ hồn nào dám lỗ mãng.


Hắn cởi giày và đi bằng chân trần, nhìn đến trên ghế sô pha, Phó Vân Thụy đang ngủ ngon lành.


Khi Chu Thực nhìn thấy đó là người, hắn ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bước tới thì thấy trên màn hình TV đang chiếu một trận đánh tay đôi không thể tả giữa nam và nữ.

Mí mắt hắn giật giật, "Đây là ai, có thể xem AV (*) trong hẳn ba giờ?"


Nhiều vậy liệu ăn có tiêu nổi không a...


Thời Mộ đang định tắt TV thì nhìn thấy nhân vật chính trên màn hình trong tư thế cực kỳ khó hiểu, trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc lui về phía sau. "Phó Vân Thâm, tôi thật sự không nhìn ra em của cậu là người như vậy. . "

Phó Vân Thâm: "..."


Cô không tắt nó, mà chỉ giảm âm lượng TV.

Phó Vân Thâm nhấc chân đá vào bụng Phó Vân Thụy, lạnh lùng thúc giục: "Phó Vân Thụy, mau dậy."

Thiếu niên đang say ngủ cau mày lẩm bẩm: " Hừm .... có mùi, mùi bạc hà..."

"..."

Chu Thực cười đến đau bụng bên cạnh.

Phó Vân Thâm không chịu nổi, đạp người xuống ghế sô pha: " Dậy!"


Phó Vân Thụy ngã ngồi xổm xuống, sau cú ngã như vậy cuối cùng cũng tỉnh lại, tóc tai bù xù, đôi mắt nai tơ vô hồn.


Phó Vân Thụy xoa xoa mắt, mê man nhìn Phó Vân Thâm, suy nghĩ cuối cùng cũng tỉnh táo lại , tầm mắt trượt xuống trên đùi cậu .



Thâm ca kia đôi chân cơ bắp gợi cảm rắn chắc , quần tất đen bó sát người quyến rũ, thậm chí còn có thể nhìn thấy một chút lông chân đáng yêu lộ ra.


Phó Vân Thụy sửng sốt, nói: "Anh , sao anh lại mặc quần áo con gái vậy?"


Phó Vân Thâm vẻ mặt vô biểu tình : "Anh còn chưa hỏi em, em sao lại ở nhà anh xem AV ba tiếng đồng hồ?"


Hai anh em chất vấn một hồi, liền lâm vào trầm mặc.


Thời Mộ và Chu Thực ở phía sau, không khỏi bật cười.


(*) AV: adult video - phim người lớn










Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện