Trong căn phòng lạnh như băng, ánh trăng đỏ tươi theo nửa cánh cửa sổ hé mở chiếu rọi lên nền nhà.

Một bóng dáng nhỏ gầy cuộn mình ở trên giường, trầm mặc trong bóng tối luôn làm người ta gợi nhớ tới những kí ức đã bị cất sâu trong lòng.
‘Tít! Tít! Tít!’ tiếng kim loại vang vọng trong không gian đặc biệt tĩnh lặng, người trên giường thoát giật giật cơ thể, lộ ra cổ tay vùi dưới người.

Nhìn tin tức biểu hiện trên màn hình quang não nho nhỏ, bản tay tinh tế tái nhợt nhẹ nhàng chọn tiếp nhận.
“Vợ a…” Hạ Hầu Thiệu Huyền xuất hiện trên màn hình giả lập, ý cười ẩn ẩn trong đáy mắt còn chưa tản ra thoáng chốc biến mất.

Nhìn thân mình gầy yếu cuộn mình trong bóng đêm, mạt vui sướng trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền chậm rãi bình ổn, mi gian nhíu lại: “Vợ à, xảy ra chuyện gì?” Âm thanh trầm thấp ẩn giầu bùng nổ.
“Không có.” Liên Kỳ Quang chậm rãi ngẩng đầu, mặt không biến đổi nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền trên màn ảnh.
Không phát sinh chuyện gì cả, chỉ là cậu nhớ tới một số kí ức sớm đã quên đi.

Hoặc nên nói là, thấy được.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, thân thể nhỏ bé trên tấm ván gỗ năm năm, còn có, người phụ nữ mà cậu sớm đã không nhớ được dung mạo.

“Vợ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu chặt mày, tức giận trong mắt cũng tràn ra.
“Thiệu Huyền…” Liên Kỳ Quang cụp mắt, hé miệng, trầm mặc nói: “Tôi… muốn gặp anh.”
Người nam nhân này, người mà so với chính mình trước kia còn mạnh hơn.

Cậu thích cường giả, tôn kính cường giả, cho nên, cậu cho phép anh ‘vô lễ’ với mình.
Anh đối với cậu tốt lắm, chưa từng có ai đối xử với cậu như vậy.

Trừ bỏ một người, chính là người phụ nữ đã sớm chết đi kia.

Trong mắt mọi người, cậu là cường giả, mặt kệ phát sinh chuyện gì, vĩnh viễn luôn là cường giả bảo hộ trước mặt kẻ yếu.

Trong mắt bọn họ, cậu bảo hộ, cậu bị thương, còn có tử vong, đều là chuyện đương nhiên.
Bọn họ sợ cậu, tôn trọng cậu, kính sợ cậu, nhưng lại không biết, cậu cũng có lúc sợ hãi cùng bất lực.

Nhưng trước mặt nam nhân này, cậu là kẻ yếu, kẻ yếu cần được người bảo hộ.
Có vài thứ, dường như lúc cậu không biết đã chậm rãi thay đổi.
“…” Đối với ‘lời yêu thương’ đột ngột của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền không cảm thấy vui vẻ, ngược lại lại càng lo lắng.
Nếu Liên Kỳ Quang trước kia vẫn luôn sống trong thế giới của riêng mình, thì hiện giờ, cậu hệt như một con thú nhỏ không tìm thấy phương hướng, Kỳ Quang như vậy, làm Hạ Hầu Thiệu Huyền đau lòng.
“Vợ à, tới tìm anh đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền thả lỏng âm thanh, con ngươi sáng quắc như dã thú chậm rãi tản đi lạnh lùng nghiêm nghị cùng huyết tinh, thâm trầm khóa chặt Liên Kỳ Quang, hệt như một bức tường vững chãi không thể đẩy ngã, cấp cho cậu chỗ dựa cùng sự bảo hộ lớn nhất.
Nhìn ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền, ánh mắt Liên Kỳ Quang chậm rãi ngưng tụ một tia sáng mỏng manh.
“Anh rất lợi hại, về sau sẽ càng cố gắng lợi hại hơn nữa, em cái gì cũng không cần làm, cho dù, em thật sự là phế vật.” Hạ Hầu Thiệu Huyền vươn tay, ngón tay mạnh mẽ cách màn hình giả định, tựa hồ muốn chạm vào Liên Kỳ Quang: “Anh dưỡng em, vợ a.”
Ấm áp cùng mềm mại chậm rãi lan tràn trong lồ ng ngực, từng chút từng chút xua đuổi lạnh lẽo trong cơ thể, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, gương mặt không chút biến đổi nhìn ngũ quang lãnh ngạnh của Hạ Hầu Thiệu Huyền, trầm mặc hồi lâu, một nụ cười thật nhẹ, hoặc nên nói là cứng ngắc, chậm rãi nở rộ.
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền giật mình, tuy đã là lần thứ hai nhìn thấy nhưng anh vẫn không thể kiềm chế trái tim xao động cùng tế bào khắp toàn thân kêu gào.
Hạ Hầu Thiệu Huyền cảm thấy mình hệt như một đứa nhóc vừa trưởng thành, ngốc nghếch hệt đứa em trai nhà mình.
“Tôi rất nhanh sẽ tới tìm anh.” Thu đi nụ cười không thuần thục kia, Liên Kỳ Quang lại khôi phục bộ dáng lãnh tĩnh vốn có.

Học viên quân sự bình thường phải học bảy năm, nhưng nếu thành tích xuất sắc, ba năm đã có thể tốt nghiệp, được bố trí vào trong quân đội.

Chuyện này cậu đã tra qua.
“Vợ à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy Liên Kỳ Quang khôi phục tâm tình tốt, (xin đừng hỏi làm sao từ bộ mặt ngàn năm không đổi kia nhìn ra biểu tình) chân mày nhíu chặt của Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng giãn ra, bất quá vẫn không thể không lưu tâm, lẽ nào vợ anh bị người ta bắt nạt?
“Không có.” Liên Kỳ Quang khẽ lắc đầu, trầm mặc mở miệng: “Chỉ là đột nhiên nhớ tới một ít chuyện cũ.”
“Cần anh làm gì không?”
“Không cần.” Chuyện ba ngàn năm trước, anh không làm được.
“Em là vợ anh, có việc cứ mở miệng, vợ chồng với nhau đừng khách sáo.” Hạ Hầu Thiệu Huyền dựa vào lưng ghế, bưng ly trà trên bàn.
“… tốt.”
“Hôm nay tôi đánh nhau.” Trầm mặc thật lâu, Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng.
Tay Hạ Hầu Thiệu Huyền khựng lại, ly trà cũng dừng ngay bên miệng.
“Bị thương?” Hạ Hầu Thiệu Huyền đặt ly xuống, căng cứng thân mình, con ngươi cao thấp kiểm tra Liên Kỳ Quang.
“Không có.” Ngây ngô lắc đầu, sau đó từ chuyện ở tiệm hạt giống Viên lão tới phế dị năng Khả Dĩnh, từ đầu tới cuối kể hết cho Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Nghe xong chuyện, Hạ Hầu Thiệu Thuyền im lặng suy tư thật lâu.
“Thực nghiêm trọng sao?” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu.
“…” Nhìn gương mặt nhỏ xinh thực ‘đơn thuần’ của vợ mình, lời nói đã tới bên miệng lại nuốt ngược trở lại, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có việc gì, có anh ở.”
“Bất quá vợ à.” Tựa hồ nghĩ tới gì đó, Hạ Hầu Thiệu Huyền nghiêm mặt: “Em cứ nghe theo lời người nọ nói, ngụy trang dị năng hệ mộc là bậc không.


Dị năng của em dùng mắt thường không thể nhìn ra, hơn nữa hệ mộc vốn lực công kích không lớn, tăng tiến chậm, em ngụy trang thành bậc không sẽ không bị ai phát hiện.

Chuyện khác, cứ giao cho anh.”
“Tốt.” Ngây ngô gật gật đầu.
“Còn có.” Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền hơi trầm xuống: “Chuyện dị năng của em biến dị, về sau không cần tùy tiện nói cho người khác.”
“Tốt.” Vẫn như trước gật đầu.
“Vợ à, anh không ở bên cạnh, hết thảy phải cẩn thận.” Ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang hệt như một vũng nước tối đen, làm lồ ng ngực cậu phập phồng khác thường.
Ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm không khí trên đỉnh đầu, ánh mắt nhìn lung tung, không yên lòng đáp lại.
“Còn có một việc.” Tựa hồ lại nhớ thêm gì đó, Liên Kỳ Quang cúi đầu, ngây ngô nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, nghiêm túc mở miệng.
“Nam sinh tên Quý Sĩ Lâm kia, trước kia là người Liên… tôi từng thích.”
“…”
“Vợ à.” Hạ Hầu Thiệu Huyền cắn răng, băng vụn trên mặt ‘răng rắc’ rớt xuống: “Về sau thấy người không vừa mắt sáp tới gần, trực tiếp chém chết đi! !”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện