Ninh Diễm Kiều nhìn đám người. Một cô ngây ngô, một cô thì bảo thủ, cộng thêm một ông anh bất lực. Cô có cảm tưởng, ở đây cô chính là người thông minh nhất rồi. Nếu cô không dạy, bao giờ thì đám người này mới tiến hóa được đây hả? Ninh Diễm Kiều nghĩ vậy, liền trực tiếp lôi Vũ Anh Anh đi mà không cần hỏi. Vũ Anh Anh vùng vẫy, nhưng vẫn không làm Ninh Diễm Kiều dừng lại được.
Ninh Diễm Kiều lôi Vũ Anh Anh tránh xa hai cái người bên kia, thả ra. Vũ Anh Anh cáu, liền bực bội quát:
-Cậu làm cái gì thế hả?
-Làm cái gì? Cậu nhìn xem cậu làm cái gì? -Ninh Diễm Kiều nhăn mặt.
-Tôi làm gì chứ? -Vũ Anh Anh hất hàm hỏi.
Ninh Diễm Kiều thật hận không thể đem cái người này đánh một trận được. Cô cố nuốt xuống mấy câu mắng người trong cổ họng.
-Cậu ở đó làm gì? Bọn họ đang "thân thiết" như thế!
-Thì tôi phải bảo vệ Sở Kỳ nhà tôi chứ! -Vũ Anh Anh nói như điều tất nhiên.
-Vậy nếu Sở Kỳ chịu thiệt, cậu cảm thấy thế nào? -Ninh Diễm Kiều nhíu mày thăm dò.
-Giống như con gái nhà mình chịu thiệt.
Ninh Diễm Kiều suýt chút tự đem mình đánh chết. Bảo sao cô ta lại bảo vệ mức độ đó. Hay thật, coi người ta thành con gái nhà mình luôn rồi!
-Cậu nhìn lại đi, Sở Kỳ không phải con gái cậu. -Ninh Diễm Kiều lắc lắc vai Vũ Anh Anh.
Vũ Anh Anh bị lắc đến đầu óc xoay vòng. Ninh Diễm Kiều lắc một hồi bất lực buông cô ra, thở dài.
-Thật ra... -Vũ Anh Anh nhìn qua phía Dạ Sở Kỳ, đột nhiên kích động nhảy múa -Cậu ấy đáng yêu như thế, ai mà không muốn bảo vệ chứ? Nói cho cậu biết, tôi mà là con trai vậy thì sẽ lập tức đem cậu ấy đi đăng ký kết hôn!
Mi mắt Ninh Diễm Kiều giật giật.
-Cậu bao nhiêu tuổi mà muốn đăng ký kết hôn? Mà, cậu chắc tính hướng của cậu không vấn đề chứ?
Vũ Anh Anh chu môi nhìn Ninh Diễm Kiều, bộ dáng không vui.
-Ai nói tính hướng của tôi không có vấn đề?
-...
Con người này đảm bảo là có vấn đề rồi.
-Tôi cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên nhìn ra Sở Kỳ bắt đầu thích tên kia rồi. Đúng là tôi cố ý tách anh ta với Sở Kỳ đấy, cậu muốn tôi dừng lại chứ gì?
Ninh Diễm Kiều hơi do dự, nhưng cũng gật đầu.
-Tôi không yên tâm lắm đâu, nhưng mà vì hạnh phúc của Sở Kỳ, tạm đồng ý với cậu. Có điều, nếu mà tôi thấy ngứa mắt, vậy nhất định sẽ làm tình địch của anh ta. Mặc dù tôi cũng có rất nhiều bạn gái rồi... -Vũ Anh Anh lầm bầm.
Nói rồi Vũ Anh Anh tung tăng chạy đi mua nước ngọt. Ninh Diễm Kiều đứng đó, vẫn chưa tiếp thu nổi. Cô vừa nghe thấy gì thế? Có phải nghe nhầm rồi không?
Vũ Anh Anh đem lon nước mát lạnh áp vào mặt Ninh Diễm Kiều làm cô giật mình. Vũ Anh Anh cười toe toét.
-Tôi chỉ đùa thôi, cậu không cần nghiêm túc ngẫm nghĩ như vậy.
Ninh Diễm Kiều cầm lấy lon nước, thở ra một hơi. Cô chịu thua rồi đấy!
-Quay về xem hai người kia rốt cuộc tiến triển thế nào đi!
Nói rồi Vũ Anh Anh vui vẻ kéo Ninh Diễm Kiều đi thẳng. Ninh Diễm Kiều nhìn cô, không hiểu nổi cuối cùng cô gái này đang suy nghĩ gì trong đầu.
Hai người núp trong một chỗ tối, ở khá xa, lén lút nhìn hai người kia.
Hai người đang ngồi cạnh nhau, Dạ Sở Kỳ tay vuốt ve Bạch Ngân nói gì đó, Hạ Cảnh Dực ngồi cạnh lắng nghe. Vũ Anh Anh ngớ người.
-Phát triển nhanh như vậy? Ninh Diễm Kiều, cậu chắc chúng ta chỉ đi có mấy phút thôi hả? Sao tôi lại có cảm giác đã qua mấy năm?!
Ninh Diễm Kiều thái độ chẳng khác Vũ Anh Anh bao nhiêu. Chẳng lẽ kỹ thuật tán gái của ông anh lạnh lùng nhà cô cao như thế? Vừa mới bực bội đánh mắng, giờ lại ngồi nói chuyện rồi?
-Không đúng!!!
Thật sự là không đúng đấy. Vẻ mặt Hạ Cảnh Dực có chút đen...
-Từ tận đây không nghe họ nói gì rồi. Hay là chúng ta tới đó?
Hỏi thì hỏi vậy thôi, Vũ Anh Anh đã đứng dậy lôi theo Ninh Diễm Kiều quang minh chính đại đi tới phía hai người kia.
-Anh Anh! Diễm Kiều! -Dạ Sở Kỳ thấy hai người thì vui vẻ, liền từ trên ghế đứng dậy.
-Gọi Kiều Kiều đi. -Ninh Diễm Kiều giơ tay, yếu ớt nói.
Dạ Sở Kỳ tròn mắt, chớp chớp rồi gật đầu.
-Ừ.
Ninh Diễm Kiều suýt nữa ngã xuống đất. Còn có thiên lý không? Tại sao cùng một khuôn mặt, lại có thể biến thành đáng yêu như vậy?
Vũ Anh Anh mặt gian nhìn Dạ Sở Kỳ và Hạ Cảnh Dực.
-Hai người nói chuyện gì vậy?
Dạ Sở Kỳ ngây ngô cười.
-Anh ta bảo mình là đồ ngốc. Mà mình không có ngốc, nên tất nhiên cãi lại rồi. Thế là anh ta nói mình chứng minh, mình liền nói là biết nhiều hơn anh ta. Bạch Ngân cũng gật đầu đồng ý nữa. Anh ta nói mình thật ra không hiểu Bạch Ngân, thế là mình đem hết thói quen của nó dạy lại cho anh ta. Cậu không biết đâu, anh ta chẳng biết gì hết, toàn im lặng. Sao Bạch Ngân lại có một ông chủ như anh ta chứ?!
Nói câu cuối xong vẻ mặt Dạ Sở Kỳ có chút tức giận. Còn Hạ Cảnh Dực, mặt vừa trắng hơn một chút liền lại đen. Vũ Anh Anh dở khóc dở cười. Hai người này tổ lái siêu thật. Vừa cãi nhau về việc xưng hô, liền đó trở thành chăm sóc thỏ trắng nhỏ.
-Cậu ngốc thật đấy, Sở Kỳ...
Dạ Sở Kỳ nhíu mày, phồng má.
-Mình không có ngốc!
-Càng nói không ngốc thì cậu càng ngốc!
Vũ Anh Anh thở dài, đưa lon nước cho Dạ Sở Kỳ.
-Nước của cậu.
Dạ Sở Kỳ cầm lon nước, xụ mặt. Cô nhìn lon nước lẩm bẩm gì đó. Nhưng một lát sau liền kéo tay Vũ Anh Anh.
-Anh Anh, mình... không biết mở...
Vũ Anh Anh đang uống nước, nghe Dạ Sở Kỳ suýt nữa thì phun cả ra ngoài. Cô đem nước ngọt trong miệng nuốt xuống, liền nhìn qua Dạ Sở Kỳ.
Còn có ai đó, nghe thấy liền bị sặc.
Dạ Sở Kỳ luống cuống xấu hổ cúi đầu. Vũ Anh Anh cầm lấy lon nước trong tay cô.
-Đến cái này cũng không biết làm, mình thật sự không biết cậu lớn lên như thế nào nữa.
Dạ Sở Kỳ cười buồn.
Vũ Anh Anh nhìn thấy vẻ mặt của Dạ Sở Kỳ, liền biết mình nói trúng cái gì không nên nói rồi. Vì vậy cô không nói gì nữa, đưa lon nước cho Dạ Sở Kỳ.
Ninh Diễm Kiều nhìn Dạ Sở Kỳ. Cô nhớ có ai đó cũng không biết mở lon nước ngọt...
-A! Bây giờ là mấy giờ rồi? Chúng ta phải về tập hợp! -Vũ Anh Anh kêu lên.
-Đúng rồi! Mau đi thôi!
Vũ Anh Anh luống cuống, liền muốn dắt Dạ Sở Kỳ đi. Ninh Diễm Kiều đảo mắt một vòng, nắm tay Vũ Anh Anh kéo lại.
-Các cậu tập hợp ở đâu?
-Ở gần Tòa thị chính. Chỗ bản đồ vẽ Trái Đất cũ ấy!
Ninh Diễm Kiều trực tiếp kéo Vũ Anh Anh đi.
-Để anh Dực đưa Sở Kỳ về đó, cậu giúp tôi một việc.
***
*tg: các nàng đã thấy Anh Anh chỗ nào kỳ quặc chưa? Haha để các nàng đoán, nhưng chắc chắn 90% là đoán sai rồi
Ninh Diễm Kiều lôi Vũ Anh Anh tránh xa hai cái người bên kia, thả ra. Vũ Anh Anh cáu, liền bực bội quát:
-Cậu làm cái gì thế hả?
-Làm cái gì? Cậu nhìn xem cậu làm cái gì? -Ninh Diễm Kiều nhăn mặt.
-Tôi làm gì chứ? -Vũ Anh Anh hất hàm hỏi.
Ninh Diễm Kiều thật hận không thể đem cái người này đánh một trận được. Cô cố nuốt xuống mấy câu mắng người trong cổ họng.
-Cậu ở đó làm gì? Bọn họ đang "thân thiết" như thế!
-Thì tôi phải bảo vệ Sở Kỳ nhà tôi chứ! -Vũ Anh Anh nói như điều tất nhiên.
-Vậy nếu Sở Kỳ chịu thiệt, cậu cảm thấy thế nào? -Ninh Diễm Kiều nhíu mày thăm dò.
-Giống như con gái nhà mình chịu thiệt.
Ninh Diễm Kiều suýt chút tự đem mình đánh chết. Bảo sao cô ta lại bảo vệ mức độ đó. Hay thật, coi người ta thành con gái nhà mình luôn rồi!
-Cậu nhìn lại đi, Sở Kỳ không phải con gái cậu. -Ninh Diễm Kiều lắc lắc vai Vũ Anh Anh.
Vũ Anh Anh bị lắc đến đầu óc xoay vòng. Ninh Diễm Kiều lắc một hồi bất lực buông cô ra, thở dài.
-Thật ra... -Vũ Anh Anh nhìn qua phía Dạ Sở Kỳ, đột nhiên kích động nhảy múa -Cậu ấy đáng yêu như thế, ai mà không muốn bảo vệ chứ? Nói cho cậu biết, tôi mà là con trai vậy thì sẽ lập tức đem cậu ấy đi đăng ký kết hôn!
Mi mắt Ninh Diễm Kiều giật giật.
-Cậu bao nhiêu tuổi mà muốn đăng ký kết hôn? Mà, cậu chắc tính hướng của cậu không vấn đề chứ?
Vũ Anh Anh chu môi nhìn Ninh Diễm Kiều, bộ dáng không vui.
-Ai nói tính hướng của tôi không có vấn đề?
-...
Con người này đảm bảo là có vấn đề rồi.
-Tôi cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên nhìn ra Sở Kỳ bắt đầu thích tên kia rồi. Đúng là tôi cố ý tách anh ta với Sở Kỳ đấy, cậu muốn tôi dừng lại chứ gì?
Ninh Diễm Kiều hơi do dự, nhưng cũng gật đầu.
-Tôi không yên tâm lắm đâu, nhưng mà vì hạnh phúc của Sở Kỳ, tạm đồng ý với cậu. Có điều, nếu mà tôi thấy ngứa mắt, vậy nhất định sẽ làm tình địch của anh ta. Mặc dù tôi cũng có rất nhiều bạn gái rồi... -Vũ Anh Anh lầm bầm.
Nói rồi Vũ Anh Anh tung tăng chạy đi mua nước ngọt. Ninh Diễm Kiều đứng đó, vẫn chưa tiếp thu nổi. Cô vừa nghe thấy gì thế? Có phải nghe nhầm rồi không?
Vũ Anh Anh đem lon nước mát lạnh áp vào mặt Ninh Diễm Kiều làm cô giật mình. Vũ Anh Anh cười toe toét.
-Tôi chỉ đùa thôi, cậu không cần nghiêm túc ngẫm nghĩ như vậy.
Ninh Diễm Kiều cầm lấy lon nước, thở ra một hơi. Cô chịu thua rồi đấy!
-Quay về xem hai người kia rốt cuộc tiến triển thế nào đi!
Nói rồi Vũ Anh Anh vui vẻ kéo Ninh Diễm Kiều đi thẳng. Ninh Diễm Kiều nhìn cô, không hiểu nổi cuối cùng cô gái này đang suy nghĩ gì trong đầu.
Hai người núp trong một chỗ tối, ở khá xa, lén lút nhìn hai người kia.
Hai người đang ngồi cạnh nhau, Dạ Sở Kỳ tay vuốt ve Bạch Ngân nói gì đó, Hạ Cảnh Dực ngồi cạnh lắng nghe. Vũ Anh Anh ngớ người.
-Phát triển nhanh như vậy? Ninh Diễm Kiều, cậu chắc chúng ta chỉ đi có mấy phút thôi hả? Sao tôi lại có cảm giác đã qua mấy năm?!
Ninh Diễm Kiều thái độ chẳng khác Vũ Anh Anh bao nhiêu. Chẳng lẽ kỹ thuật tán gái của ông anh lạnh lùng nhà cô cao như thế? Vừa mới bực bội đánh mắng, giờ lại ngồi nói chuyện rồi?
-Không đúng!!!
Thật sự là không đúng đấy. Vẻ mặt Hạ Cảnh Dực có chút đen...
-Từ tận đây không nghe họ nói gì rồi. Hay là chúng ta tới đó?
Hỏi thì hỏi vậy thôi, Vũ Anh Anh đã đứng dậy lôi theo Ninh Diễm Kiều quang minh chính đại đi tới phía hai người kia.
-Anh Anh! Diễm Kiều! -Dạ Sở Kỳ thấy hai người thì vui vẻ, liền từ trên ghế đứng dậy.
-Gọi Kiều Kiều đi. -Ninh Diễm Kiều giơ tay, yếu ớt nói.
Dạ Sở Kỳ tròn mắt, chớp chớp rồi gật đầu.
-Ừ.
Ninh Diễm Kiều suýt nữa ngã xuống đất. Còn có thiên lý không? Tại sao cùng một khuôn mặt, lại có thể biến thành đáng yêu như vậy?
Vũ Anh Anh mặt gian nhìn Dạ Sở Kỳ và Hạ Cảnh Dực.
-Hai người nói chuyện gì vậy?
Dạ Sở Kỳ ngây ngô cười.
-Anh ta bảo mình là đồ ngốc. Mà mình không có ngốc, nên tất nhiên cãi lại rồi. Thế là anh ta nói mình chứng minh, mình liền nói là biết nhiều hơn anh ta. Bạch Ngân cũng gật đầu đồng ý nữa. Anh ta nói mình thật ra không hiểu Bạch Ngân, thế là mình đem hết thói quen của nó dạy lại cho anh ta. Cậu không biết đâu, anh ta chẳng biết gì hết, toàn im lặng. Sao Bạch Ngân lại có một ông chủ như anh ta chứ?!
Nói câu cuối xong vẻ mặt Dạ Sở Kỳ có chút tức giận. Còn Hạ Cảnh Dực, mặt vừa trắng hơn một chút liền lại đen. Vũ Anh Anh dở khóc dở cười. Hai người này tổ lái siêu thật. Vừa cãi nhau về việc xưng hô, liền đó trở thành chăm sóc thỏ trắng nhỏ.
-Cậu ngốc thật đấy, Sở Kỳ...
Dạ Sở Kỳ nhíu mày, phồng má.
-Mình không có ngốc!
-Càng nói không ngốc thì cậu càng ngốc!
Vũ Anh Anh thở dài, đưa lon nước cho Dạ Sở Kỳ.
-Nước của cậu.
Dạ Sở Kỳ cầm lon nước, xụ mặt. Cô nhìn lon nước lẩm bẩm gì đó. Nhưng một lát sau liền kéo tay Vũ Anh Anh.
-Anh Anh, mình... không biết mở...
Vũ Anh Anh đang uống nước, nghe Dạ Sở Kỳ suýt nữa thì phun cả ra ngoài. Cô đem nước ngọt trong miệng nuốt xuống, liền nhìn qua Dạ Sở Kỳ.
Còn có ai đó, nghe thấy liền bị sặc.
Dạ Sở Kỳ luống cuống xấu hổ cúi đầu. Vũ Anh Anh cầm lấy lon nước trong tay cô.
-Đến cái này cũng không biết làm, mình thật sự không biết cậu lớn lên như thế nào nữa.
Dạ Sở Kỳ cười buồn.
Vũ Anh Anh nhìn thấy vẻ mặt của Dạ Sở Kỳ, liền biết mình nói trúng cái gì không nên nói rồi. Vì vậy cô không nói gì nữa, đưa lon nước cho Dạ Sở Kỳ.
Ninh Diễm Kiều nhìn Dạ Sở Kỳ. Cô nhớ có ai đó cũng không biết mở lon nước ngọt...
-A! Bây giờ là mấy giờ rồi? Chúng ta phải về tập hợp! -Vũ Anh Anh kêu lên.
-Đúng rồi! Mau đi thôi!
Vũ Anh Anh luống cuống, liền muốn dắt Dạ Sở Kỳ đi. Ninh Diễm Kiều đảo mắt một vòng, nắm tay Vũ Anh Anh kéo lại.
-Các cậu tập hợp ở đâu?
-Ở gần Tòa thị chính. Chỗ bản đồ vẽ Trái Đất cũ ấy!
Ninh Diễm Kiều trực tiếp kéo Vũ Anh Anh đi.
-Để anh Dực đưa Sở Kỳ về đó, cậu giúp tôi một việc.
***
*tg: các nàng đã thấy Anh Anh chỗ nào kỳ quặc chưa? Haha để các nàng đoán, nhưng chắc chắn 90% là đoán sai rồi
Danh sách chương