Editor: Cửu Vỹ Hồ

Lúc Ngàn Thảo nhìn thấy Thâm Tuyết thì đồng thời Thâm Tuyết cũng đã nhìn thấy nàng. Nàng ta hơi nhăn mày, ánh mắt có chút khinh thị giọng điệu không có hảo ý “ Ngươi làm sao vẫn còn ở nơi này?”

"Không phải đâu, ta cũng là mới đến mà thôi."

Nghe được Ngàn Thảo cố tình xuyên tạc lời của mình, Thâm Tuyết nhất thời cáu giận: "Thật không biết Nguyễn Tây nghĩ như thế nào cư nhiên lại để ngươi tiếp tục ở lại đây, cũng không sợ bị ngươi làm bại hoại thanh danh dàn nhạc."

Ngàn Thảo cong môi: "Ngươi nói như vậy là không đúng rồi, làm sao có thể đem Nguyễn lão sư hình dung thành kẻ nhát gan như vậy."

Thâm Tuyết há miệng thở dốc vô lực đáp trả, Ngàn Thảo chỉ nhẹ nhàng nói một hai câu đã triệt để đem nàng ta đánh bại. Lướt qua người Ngàn Thảo, Thâm Tuyết cố gắng bình tâm, trực tiếp bước đến bên cạnh Nguyễn Tây, trên mặt như cũ mang theo mỉm cười tao nhã “Nguyễn Tây, ta đến rồi”

"Uh, ngồi đi."

"Nguyễn Tây, nghe nói dàn nhạc sắp có buổi công diễn nhưng là còn thiếu một cái chỉ huy…. Ta đã từng ở nước ngoài..."

Thâm Tuyết còn chưa nói xong, Nguyễn Tây đã đem lời của nàng đánh gãy: "Đã có."

"Ân?"

"Chỉ huy đã có rồi." Nguyễn Tây lại nhắc lại một lần.

Thâm Tuyết cười gượng: "Như vậy a, không nghĩ tới ngươi tìm được nhanh như vậy, không biết lần này ngươi là mời ai làm chỉ huy a? Là ngươi tự mình lựa chọn sao?”

Nguyễn Tây chỉ chỉ Ngàn Thảo: "Là nàng."

Gương mặt Thâm Tuyết hiện lên vẻ mặt bất khả tư nghị, ánh mắt nàng ta trừng lớn “Nguyễn Tây ngươi…” Ngươi chẳng lẽ cũng bị tư sắc của cô ta mê hoặc hay sao.

Đương nhiên, nửa câu sau Thâm Tuyết cũng không có nói ra miệng, nàng ta chính là nhỏ giọng nói với Nguyễn Tây: "Ta cảm thấy nàng ta thật không thích hợp, chưa nói đến việc nàng ta chỉ là một kẻ nghiệp dư, bây giờ chuyện lão sư học viện Hợp Tà quyến rũ học sinh đang bị người ta đồn đãi ầm ĩ, nếu bị nhà phê bình nào bắt được nhược điểm này thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến dàn nhạc "

"Trước tiên ngươi lưu lại nghe thử nàng chỉ huy đi." Biểu cảm của Nguyễn Tây không có chút gì bị ảnh hưởng, ánh mắt thoạt nhìn thâm trầm.

Trong lòng Thâm Tuyết lúc này không rõ tư vị gì, nàng ta chỉ đáp ứng một tiếng liền nâng váy đi về phía sau tìm chỗ ngồi. Từ trước đến giờ nàng ta đều chướng mắt Ngàn Thảo, nguyên nhân có lẽ là do ở cuộc thi âm nhạc lần trước Ngàn Thảo đoạt đi vị trí chỉ huy của nàng ta. Nàng ta thật không rõ, Ngàn Thảo chỉ là một cái lão sư toán học dựa vào cái gì được giao cho trọng trách như vậy? Ngày đó hội diễn âm nhạc nàng ta không có đi, nhưng khi nghe tin Ngàn Thảo chỉ huy dàn nhạc học viện ngoài ý muốn đoạt vị trí thứ nhất, nàng ta thật không thể tin, thậm chí hoài nghi Ngàn Thảo dùng quy tắc ngầm gì đó mới thắng được trận đấu.

Đến khi nhận được một cái tin nhắn từ số lạ càng làm cho nàng ta tin tưởng vào phỏng đoán của mình. Tin nhắn gửi đến một bức ảnh chụp Ngàn Thảo cư nhiên cùng một nam sinh hôn môi. Tuy rằng không biết người này vì sao gửi cho mình bức ảnh này nhưng có một điều chắc chắn là chỉ làm nàng ta càng thêm chán ghét Ngàn Thảo. Sau đó lại phát hiện Nguyễn Tây cũng nhận thức Ngàn Thảo, điều này làm cho trong lòng nàng ta càng thêm bất bình. .

Đáng lẽ ra người đứng ở vị trí chỉ huy dàn nhạc, được Nguyễn Tây phát hiện tài năng sau đó ký kết hợp đồng phải là nàng ta a! Đều là Ngàn Thảo đoạt đi hết thảy (mợ này ảo tưởng dễ sợ

Đúng lúc này, Thâm Tuyết phát hiện Ngàn Thảo đang hướng chỗ mình đi tới, còn ngồi xuống bên cạnh nàng ta: "Thâm Tuyết lão sư, ngươi có vẻ mang địch ý đối với ta a, nhưng mặc kệ thế nào, ta đều phải hướng ngươi giải thích một chút, ngày đó ở bức ảnh bị phát tán ở trường học là giả, chỉ là chút tiểu xảo mà thôi."

Ngàn Thảo không hy vọng Thâm Tuyết đi tuyên truyền mấy lời nói gây bất lợi cho nàng trong dàn nhạc, cho nên trước tiên cần nói rõ ràng mới được.

"Tiểu xảo? Ngươi có cái gì có thể chứng minh?" Thâm Tuyết liếc mắt nhìn Ngàn Thảo một cái, không chút để ý.

"Bức ảnh kia ngươi còn lưu trong điện thoại sao?"

Thâm Tuyết không kiên nhẫn đem điện thoại lấy ra, nhướn mày mở bức ảnh kia đưa cho Ngàn Thảo, ý tứ là để xem ngươi có thể chứng minh được cái gì.

Ngàn Thảo chỉ vào bức ảnh: "Ngươi xem a, nếu là hai người thật sự đang hôn môi thì miệng sẽ phải bị đè ép, nhưng là trong bức ảnh này chỉ là đem góc độ chụp ảnh làm cho miệng chúng ta nhìn như chạm vào nhau, vừa nhìn qua đã biết ngay là giả”

"Ai biết được." Thâm Tuyết trong lòng hơi hơi có chút động dung, nhưng bởi vì chán ghét Cửu Ngàn Thảo người này 'Không có năng lực chỉ dựa vào sắc đẹp giành bát cơm của người khác” nàng ta vẫn là không muốn tin lời giải thích.

"Thâm Tuyết lão sư ngươi đây chẳng lẽ là chưa hôn bao giờ đi!" Đối mặt với ánh mắt Thâm Tuyết vẫn đầy chất vấn như trước, Ngàn Thảo lòng đầy căm phẫn nắm quyền “Nếu như ngươi còn chưa hôn bao giờ, ta có thể cùng ngươi thử xem a~ nhưng là ngươi không thể không tin tưởng ta!”

Thâm Tuyết: "..." Cùng cái cô gái này cãi nhau thế nào lại tốn sức lực như vậy

Vừa muốn đem di động giành trở về, lại nghe thấy Ngàn Thảo ‘di’ một tiếng, sau đó gắt gao giữ chặt điện thoại không chịu trả lại

"Ngươi làm cái gì vậy!" Thâm Tuyết rốt cục nhịn không được gương mặt tức giận la lên

Ngàn Thảo vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào thời gian hiển thị nhận được bức ảnh trong di động, căn bản không cùng ngày bức ảnh bị phát tán trong trường, thậm chí là sớm hơn tận hai tuần lễ! Điều này nói lên cái gì? Có khả năng người phát tán ảnh chụp hôm đó chính là kẻ đã gửi cho Thâm Tuyết tin nhắn này. Không những thế số điện thoại gửi cho Thâm Tuyết là một dãy số cá nhân chứ không phải là gửi qua máy tính trường học phát. Như vậy có thể có chút manh mối…

"Thâm Tuyết lão sư, xin hỏi bức ảnh này là ai gửi cho ngươi." Ngàn Thảo chỉ vào dãy số hỏi

Nhìn thấy Ngàn Thảo bộ dáng chân mày nhíu lại, giống như là việc biết được chủ nhân số điện thoại này là ai là chuyện vô cùng trọng đại. Thâm Tuyết tuy rằng chán ghét nàng nhưng nếu như Ngàn Thảo thật là bị oan uổng, nàng ta cũng không đến mức bỏ đá xuống giếng “Ta cũng không biết là ai gửi, nó được gửi đến từ một dãy số lạ, toàn trường nhiều người như vậy, một cái lão sư ban âm nhạc như ta làm sao có thể số của ai cũng biết nha”

"Thâm Tuyết lão sư, chuyện ngày đó ta thật sự là bị vu hãm, nếu như biết được chủ nhân số điện thoại này là ai thì ta sẽ có cơ hội làm sáng tỏ được chuyện này! Điều này rất quan trọng đối với ta, nếu là ta chắc ngươi cũng không hi vọng bản thân vô duyên vô cớ bị oan uổng đi! Hiện tại ta cảm thấy người gửi bức ảnh chụp này cho ngươi cùng với người phát tán nó ở trường học có lẽ có liên hệ rất lớn, nhiều khả năng chỉ là một người. Không biết Thâm Tuyết lão sư có thể đem bức ảnh này cho ta làm manh mối được không? "

"Dựa vào cái gì a..." Thâm Tuyết liếc nhìn Ngàn Thảo một cái, lại bị ánh mắt thâm trầm của nàng dọa cho sợ hãi “Được rồi, nếu như nó có thể giúp ngươi minh oan, vậy liền cầm nó đi”

"A !Ta biết ngươi là người tốt mà!" Ngàn Thảo vô cùng thân thiết nắm lấy tay Thâm Tuyết, Thâm Tuyết ghét bỏ rút tay ra “Đừng có đụng ta!”

Rất nhanh đã đến thời gian luyện tập, Thâm Tuyết nhìn bóng lưng Ngàn Thảo cầm gậy chỉ huy đi lên đài cười mỉa một cái, nhưng lo lắng đến mặt mũi của Nguyễn Tây nàng ta cũng không có lộ rõ biểu cảm khinh thường lên mặt. Cho dù Ngàn Thảo là bị oan uổng, nàng ta vẫn như cũ chán ghét Ngàn Thảo, ai bảo Ngàn Thảo cướp mất vị trí của bản thân, vị trí chỉ huy vẫn nên để cho người có năng lực nắm giữ đi!

Nhưng là khi âm nhạc vừa vang lên, thậm chí mới chỉ là đoạn mở đầu, Thâm Tuyết đã bị giật mình trấn trụ.

Gậy chỉ huy vung lên, vốn âm nhạc không mang theo chút cảm tình lại có biến hóa cực lớn. Bình thường nếu là các chỉ huy khác thì sẽ điều khiển ban nhạc giống như một cỗ máy móc vậy, khống chế thang âm cùng độ mạnh yếu, nhiều khi còn chẳng khác máy ghi âm là mấy, khi mà cùng một ca khúc mà tất cả ban nhạc đều diễn tấu ra những âm thanh giống nhau, không có sự khác biệt .

Thế nhưng Ngàn Thảo chỉ huy lại thật sự rất khác , điều khiến người ta chú ý không chỉ là kĩ thuật và nhạc tấu ra dễ nghe mà còn là ngôn ngữ , cảm xúc mà nó hàm chứa. Nếu để ý kĩ còn có thể thấy một vài chỗ nhỏ Ngàn Thảo luôn dựa theo cảm nhận của mình mà thay đổi đi, như vậy tạo nên hiệu quả tuy rằng có chút sai khác với nguyên tác nhưng lại trở thành nét độc đáo riêng của ban nhạc Già Lam.

Làm sao có thể... Thâm Tuyết nhắm mắt lại nỗ lực cố gắng tìm ra một điểm sai lầm, nỗ lực không để bản thân bị cuốn hút vào giai điệu, nhưng là càng nghe bản thân lại càng bị thuyết phục, đây căn bản không phải là cái trình độ nghiệp dư như nàng đã tưởng tượng. Ngàn Thảo diễn tấu phải nói là… rất có linh hồn cùng thiên phú!

Giãy dụa mở to mắt, Thâm Tuyết nhìn về phía Nguyễn Tây, hắn chính là đang chuyên tâm nghe nhạc, ánh mắt không hề rời khỏi Ngàn Thảo. Vốn nàng ta còn đổ tại cho vận mệnh bất công, hiện tại mới phát hiện ý nghĩ của chính mình có bao nhiêu nực cười, nàng rốt cuộc minh bạch Nguyễn Tây vì sao lưu lại mình ở đây nghe Ngàn Thảo diễn tấu …

Dù cho lần trước người làm chỉ huy trong cuộc thi có là nàng, nàng cũng không có khả năng giống như Ngàn Thảo được Nguyễn Tây chú ý như vậy…

Ngàn Thảo diễn tấu xong bước xuống khỏi sân khấu, lại phát hiện Thâm Tuyết không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình. Làm gì mà nhìn nàng với ánh mắt nóng bỏng như vậy a… chẳng lẽ là vừa rồi thể hiện trên đài làm Thâm Tuyết chấn động quay ra yêu thương bản thân? =.=

Toàn bộ quá trình đều hết sức quỷ dị, kết cục lại thật bất ngờ… Khi Ngàn Thảo chuẩn bị ra về, Thâm Tuyết thậm chí còn chủ động tìm nàng hàn huyên rất nhiều về âm nhạc, cảm giác kia… tựa như tìm được đồng đạo vậy a!

Kết thúc luyện tập, bởi vì Tân Xuyên đi làm về muộn, cho nên Ngàn Thảo liền tự mình đi về nhà trước. Từ xa nhìn lại phía thang lầu, Ngàn Thảo đột nhiên phát hiện ở bồn hoa đối diện có một bóng dáng quen thuộc.

"Nghiêm Húc? Sao ngươi lại tới đây? Ngươi biết ta mấy giờ đi về sao?" Ngàn Thảo thật kinh ngạc Nghiêm Húc sao lại biết thời gian mình trở về nha, bởi vì thời gian luyện tập của dàn nhạc đều luôn không cố định

"Ta biết hôm nay lão sư sẽ đi đến hội trường luyện tập, cho nên liền ở trong này chờ ngươi trở về." Tóc mái của Nghiêm Húc có vẻ lại dài ra, từng lọn tóc nhỏ dài buông xuống che kín đôi mắt, đem hai mắt vốn trong suốt sáng ngời trở nên có chút u tối. Quần áo của hắn hôm nay vẫn là một thân sạch sẽ, tuy rằng không phải là hàng hiệu gì nhưng có thể nhìn ra được là đã cố ý sửa sang ăn mặc một phen.

Chờ nàng? Hắn không biết thời gian mình trở về, chỉ biết là bản thân sẽ phải đi qua chỗ này. Nàng nhìn đôi môi hắn có chút khô nẻ , như vậy hắn rốt cuộc đã ngồi chờ ở đây bao lâu a? Ngàn Thảo đưa cốc nước đang cầm trên tay cho hắn “Uống đi! Ngươi bị ngốc sao? Cũng không biết gọi cho ta một cuộc điện thoại?”

"Điện thoại của lão sư gọi không được." Nghiêm Húc nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: "Đều báo tắt máy."

"Cái gì? Làm sao có thể! !" Ngàn Thảo thật nghi hoặc, nàng đâu có tắt máy làm sao lại biến thành không liên lạc được?

Nghiêm Húc nhìn cốc nước trong tay cắm một chiếc ống hút nhỏ, trầm ngâm hồi lâu sau đó liền mở miệng ngậm lấy nó, nước không phải là thật mát thế nhưng không hề giống so với nước trắng bình thường … bởi vì nó có hương vị của nàng.

"Đúng rồi, ngươi tìm đến ta làm cái gì?" Ngàn Thảo hỏi.

"Ngày mai ta sẽ thi đấu vòng hai ở sảnh âm nhạc Robert, lão sư có thể đến được không?...” Ánh mắt Nghiêm Húc lóe lên hi vọng “Đến cổ vũ giúp ta”

"Hảo, nếu như có thời gian ta nhất định đến."

"Nếu như sao? Ta rất hi vọng ngươi có thể đến." Đôi mắt Nghiêm Húc nhìn thẳng Ngàn Thảo, mang theo thần sắc kỳ vọng: "Bằng không ta sợ không diễn tấu tốt được."

"... Ân, được rồi..đến lúc đó ta sẽ gọi điện cho ngươi." Ngàn Thảo nhớ mang máng Tân Xuyên đề cập qua với nàng chuyện đi gặp cha mẹ, thời gian hình như cũng là ngày mai, bất quá là vào chiều tối hẳn là không có vấn đề gì.

"Vậy hẹn gặp ngươi ở đó." Nghiêm Húc nói.

"A? Ta chỉ sợ ngươi sẽ cảm giác áp lực hơn."

"Sẽ không." Dừng một chút, Nghiêm Húc lại nửa đùa nửa thật hỏi: "Nếu như ta thắng, lão sư định thưởng cái gì cho ta?"

"Ách, ngươi nghĩ muốn thưởng cái gì?"

Làm bộ suy nghĩ một lúc, Nghiêm Húc mới chậm rãi mở miệng: "Ta muốn lão sư cùng đi xem phim."

Ngàn Thảo không biết rằng lúc Nghiêm Húc nói những lời này trái tim của hắn đập loạn xạ, không theo quy luật, hắn nỗ lực nắm chặt tay để cho bản thân cố gắng bình tĩnh lại, trên mặt lại vẫn như trước là bộ dạng thản nhiên, giống như nó là một lời mời hết sức bình thường từ một học sinh tới lão sư của mình vậy.

Thời gian chờ đợi chỉ có vài giây mà đối với hắn như dài vô tận, Ngàn Thảo rốt cục nói chuyện, nhưng nội dung lại không phải là trả lời là có hay không thể.

"Có thể đổi chỗ khác được không?" Ngàn Thảo oán giận nói: "Vé xem phim rất đắt a! Ngươi muốn xem phim gì, tới nhà của ta, ta mua đĩa phim mời ngươi xem!"

Nghiêm Húc: "... Được."

Đối mặt với Ngàn Thảo, cơ hồ không ai bắt kịp cái logic của nàng, nhưng là hắn chỉ biết ,nàng không có đối hắn trốn tránh, cũng không cự tuyệt, như vậy thật tốt!

_________________

Trở về trong nhà Ngàn Thảo dùng điện thoại bàn thử gọi vào di động của mình thì thấy quả nhiên không thể liên lạc được. Dựa vào, số điện thoại bị khóa hẳn là phải cầm chứng minh thư đi tổng đài yêu cầu , chẳng lẽ lại là Tân Xuyên? Hắn làm vậy làm gì a!

Nghĩ vậy Ngàn Thảo bèn lấy điện thoại bàn gọi cho Tân Xuyên, nhưng đối phương luôn luôn không tiếp, điều này làm cho cơn tức của Ngàn Thảo càng lớn hơn nữa, nàng hùng hổ ngồi ở sofa chờ Tân Xuyên trở về lĩnh phạt.

Rốt cục chờ được đến khi Tân Xuyên về nhà, Ngàn Thảo một bụng khó chịu vừa định chất vấn hắn, Tân Xuyên lại nhanh trước một bước bộ dạng vân đạm phong khinh nói với nàng “Hôm nay ta giúp ngươi đi yêu cầu khóa điện thoại”

"Giúp ta?" Ngàn Thảo há to miệng : "Ta bao giờ thì nhờ qua ngươi làm việc này!"

"Tức giận sao?" Tân Xuyên ôm lấy bả vai Ngàn Thảo hôn nhẹ lên gò má của nàng “Ngươi sau này không đi làm, vậy nên không cần liên lạc với những người đó làm gì nữa. Hơn nữa ở trường học ngươi gặp nhiều chuyện rắc rối như vậy, ta cũng không muốn những người nhàm chán nào đó lại đến quấy nhiễu sinh hoạt của chúng ta”

"Chỉ vì như vậy?"

"Ân."

"Vậy tại sao ngươi không nói trước với ta? !"

"Ta không nghĩ tới ngươi lại để ý như vậy." Tươi cười trên mặt Tân Xuyên dần dần nhạt đi, gương mặt mang theo chút cảm xúc oán trách “Ngàn Thảo, vì sao ngươi còn muốn liên lạc với những người đó làm gì a, ta nghĩ ngươi chỉ cần có ta một người bên cạnh là đủ rồi”

Cái gì mà một người bên cạnh! Ngàn Thảo có chút không rõ ý tứ của Tân Xuyên, vốn bên người nàng không phải chỉ có mình hắn sao, nhưng nghe lời nói của Tân Xuyên dường như có hàm ý gì đó.

"Ngày mai ta muốn mở lại số điện thoại, Tân Xuyên, lần sau trước khi làm gì ngươi có thể hay không trưng cầu ý kiến của ta một chút? Cho dù có một số người là không liên quan, không cần thiết nhưng cũng có những người cần liên lạc, là quan trọng với ta”

"Còn quan trọng hơn so với ta sao ?" Tân Xuyên nhìn Ngàn Thảo, ánh mắt có chút bị thương, Ngàn Thảo nhất thời ngẩn người, vì sao rõ ràng nàng mới là người bị hại, hiện tại xem ra Tân Xuyên so với nàng càng ủy khuất hơn a?

"Ta quả thực không cách nào hiểu được suy nghĩ của ngươi” Ngàn Thảo xoay người định trở về phòng, Tân Xuyên lại đem nàng một phen giữ chặt, hắn từ phía sau gắt gao ôm nàng vào lòng: "Ngàn Thảo, ta thật không muốn lại cùng ngươi cãi nhau, giống như lần trước vậy."

Lại nói cái gì lần trước, nàng căn bản là không hiểu! Cơn tức còn chưa tiêu, đối mặt với chiêu bài ôn nhu của Tân Xuyên, Ngàn Thảo không nghĩ chỉ như vậy liền tha thứ hắn, nàng có sĩ diện của bản thân, hắn không thể chỉ nói vài câu nhẹ nhàng nàng liền bỏ qua như vậy được, như vậy rất mất mặt nha!

"Nếu đã không nghĩ cãi nhau vậy ngày mai ngươi liền tự mình đi mở lại số điện thoại cho ta đi.” Yêu cầu như vậy cũng không phải là quá đáng, coi như nàng cấp Tân Xuyên một cái cơ hội chuộc tội đi. Ngàn Thảo trong lòng lúc này thầm khen ngợi bản thân: ngươi là cái nữ nhân tốt rất nhân từ độ lượng nha Ngàn Thảo …

"Không được."

"Cái gì?" Ngàn Thảo hoài nghi bản thân nghe lầm: "Vì sao không được?"

"Chỉ có chuyện này là không được. Đổi một cái yêu cầu khác ta nhất định đáp ứng ngươi"

"Ngươi..." Ngàn Thảo quả thực có chút tức giận, nhưng ngại vì bản thân không biết lần trước cãi nhau kết quả hai người phát sinh chuyện gì, cũng không biết chuyện này có liên hệ gì đến lần đó hay không, sợ Tân Xuyên bị oan uổng nên nàng cũng liền nhịn xuống không có phát hỏa, chỉ là tránh thoát vòng ôm của hắn đi nhanh vào phòng ngủ, hét lớn với hắn ở bên ngoài “Đêm nay ngươi ngủ sofa đi”

'Phanh' một tiếng đem cửa phòng ngủ khóa trái lại xong Ngàn Thảo lập tức hối hận, nàng còn chưa có ăn cơm đâu…

Buổi sáng ngày hôm sau Ngàn Thảo bụng đói cồn cào chui khỏi phòng tìm thức ăn thì thấy Tân Xuyên đã sớm đi làm rồi. Nàng chậm rì đi đến trước bàn ăn, ngoài ý muốn phát hiện bữa sáng phong phú được bày trên bàn, có bánh trứng thơm vàng óng ánh, còn có cả bánh bao nóng hôi hổi và món cháo hoa quế nàng thích ăn nhất.

Ánh mắt đảo qua bàn ăn lại thấy bên cạnh có đặt một tờ giấy nhỏ, vừa mở ra chính là nét bút của Tân Xuyên “Tối hôm qua ngươi chưa ăn cơm nhất định đói bụng, trong tủ lạnh ta còn để lại canh, ngươi hâm nóng hẵng uống” '

Hừ, cho rằng làm cho nàng một bữa cơm thì nàng sẽ quên sạch sẽ chuyện ngày hôm qua sao? Ngàn Thảo cắt một miếng bánh trứng nhét vào miệng nhai ngấu nghiến…

Ước chừng đến buổi chiều muộn, Ngàn Thảo đúng hẹn cùng Nghiêm Húc đi đến sảnh âm nhạc Robert xem hắn biểu diễn. Hôm nay Nghiêm Húc ăn vận thật sự trang trọng, một thân âu phục đen cùng áo sơ mi trắng, hắn không có đeo cà vạt, nhưng thoạt nhìn toàn thân lộ ra khí khái thật sự thuần thục, chuyên nghiệp.

"Hôm nay ngươi định khéo khúc gì?" Ngàn Thảo hỏi.

"Ta kéo khúc Du mục Sadie ca."

Ngàn Thảo có chút kinh ngạc: "Khúc nhạc khó như vậy sao ngươi không đợi để kéo cho trận chung kết ?."

"Ta không nghĩ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra." Nghiêm Húc nghiêm túc nhìn về phía Ngàn Thảo: "Cho nên hôm nay nhất định phải nắm chắc chiến thắng”

"Vì sao những ca khúc ngươi lựa chọn đều là những khúc u buồn a, Nghiêm Húc, trận chung kết ngươi nên đổi một khúc tươi mới, vui vẻ hơn." Ngàn Thảo cùng Nghiêm Húc hai người vừa nói chuyện vừa bước vào hội trường: "Ta nghe Nguyễn Tây nói trận bán kết sẽ có thêm một đề mục, phải chọn ngẫu nhiên một loại cảm xúc trong số trầm tư, ảo tưởng, trang nghiêm, bi thương, khôi hài, lãng mạn, trào dâng cùng hào hùng để diễn tấu. Ở nhà ngươi đã luyện qua chưa?"

"Yên tâm, lần này ta nhất định có thể thắng."

Ngàn Thảo gật gật đầu, dù sao ở trận đấu vòng loại nàng cũng chưa thấy có ai có khả năng là đối thủ của Nghiêm Húc, nếu như hôm nay không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì hắn nhất định có thể thuận lợi vào vòng trong

Ngay lúc hai người đi về phía sau hậu trường, Ngàn Thảo nhìn qua lan can cầu thang ngoài ý muốn thấy được lão giám khảo lần trước cho Nghiêm Húc điểm 0, hắn đang đứng trong góc nói chuyện cùng một nữ nhân. Ngàn Thảo cũng không quá chú ý, kéo tay Nghiên Húc đi thẳng về phía trước, lại phát hiện hắn đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân kia.

"Ngươi nhìn cái gì vậy? ..." Ngàn Thảo vừa mở miệng liền bị Nghiêm Húc bưng kín miệng, hắn lấy tốc độ cực nhanh ôm lấy nàng núp sau bức tường lớn ở góc thang lầu. Ngàn Thảo ngạc nhiên lại liếc nhìn qua vị trí hai người đang trò chuyện kia, rốt cục biết vì sao hắn lại làm ra hành động kỳ lạ như vậy, bởi vì người đang cùng lão già kia nói chuyện chính là cô cô của hắn.

Từ đây có thể thấy được, hai người kia nói chuyện hết sức dè dặt cẩn trọng, giống như có bí mật gì đó rất trọng đại. Vị trí Ngàn Thảo và Nghiêm Húc đang đứng vẫn là cách bọn họ có chút xa cho nên dù dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng vẫn không nghe được gì.

Rốt cục, lão nhân cùng Nghiêm Húc cô cô nơi đó giống như bàn bạc xong, Nghiêm Húc cô cô lấy từ trong túi ra bọc gì đó bọc bằng giấy báo đưa cho lão giám khảo, lão ta vui vẻ nhận lấy đem nó cho vào túi áo của mình

Kia là cái gì? Ngàn Thảo trợn tròn mắt. Cái bọc hình chữ nhật mềm mại lại có thể gấp lại được gợi lên cho nàng vô số ảo tưởng… chẳng lẽ là tiền?

_________________

__________________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện