Editor: Cửu Vỹ Hồ
“Thầy, sao thầy lại có mặt ở chỗ này” Ngàn Thảo nhu nhu khóe mắt hỏi.
“Nhà tôi gần đây.” Nguyễn Tây đáp “Em đi đâu?”
Đi đâu? Ngàn Thảo đầu tiên là nghĩ đến quay trở về nhà trọ, nhưng lại nhớ ra nhà đó là do Tân Xuyên thuê, nàng không thể ở đó nữa. Nhưng nghĩ lại quả thật ngoại trừ chỗ ấy không biết mình còn có thể đi đâu được nữa… Ngàn Thảo nhỏ giọng thanh âm mang theo giọng mũi nghẹn ngào “Em không biết…”
“Vậy đến chỗ tôi đi.” Nguyễn Tây đột nhiên đề nghị
“Em không nghĩ quay trở lại tiểu khu đó” Ngàn Thảo hấp hấp cái mũi cười cười “Cám ơn thầy, thầy tùy tiện dừng lại ven đường là được rồi”
Im lặng một lúc lâu sau, Nguyễn Tây lên tiếng:“Tôi lo lắng cho em .”
“Không sao cả, thầy cứ để em bên đường thôi, em có thể tự đi về” Những lời này đương nhiên chỉ là để kiếm cớ từ chối Nguyễn Tây mà thôi
Đúng lúc này, điện thoại của Ngàn Thảo vang lên, không ngoài sở liệu, người gọi chính là Tân Xuyên. Ngàn Thảo yên lặng ấn nút từ chối, ai biết vừa tắt đi chuông điện thoại lại reo. Không biết ấn tắt đến bao nhiêu lần, ngay lúc Ngàn Thảo định tháo pin điện thoại ra thì Nguyễn Tây ngồi bên cạnh đột nhiên vươn tay đến “Để tôi nhận giúp em”
Còn chưa đợi Ngàn Thảo phản ứng lại, Nguyễn Tây đã đem điện thoại cầm qua, trầm giọng nói một câu:“Không cần gọi nữa, tôi sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt”
Ngay sau đó điện thoại thực sự quỷ dị không tiếp tục kêu lên nữa.
Bất quá rất nhanh, điện thoại bất ngờ lại đổ chuông, Ngàn Thảo cầm lấy định tắt thì thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại của Nghiêm Húc
“Này.” Ngàn Thảo đem điện thoại để bên tai:“Nghiêm Húc sao, có chuyện gì vậy.”
“Cô làm sao vậy?” Chỉ nháy mắt Nghiêm Húc đã nghe ra thanh âm của Ngàn Thảo có chút không đúng
“Không có gì, cứ nói chuyện của em đi .”
“Cô đang ở chỗ nào? Em muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp với cô” Hắn căn bản không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là thanh âm của Ngàn Thảo lúc này thật sự không bình thường, cho nên vốn là chuyện có thể nói ngay qua điện thoại hắn cũng muốn gặp nàng để xác định nàng có thật sự đang ổn hay không
“Vậy cũng được.” Ngàn Thảo không nghĩ để cho Nguyễn Tây nhìn đến bộ dạng thảm hại thậm chí không có nhà để về của mình, bèn đối với hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười “Có một người bạn hẹn gặp em bây giờ. Thầy có thể đưa em đến chỗ công viên quốc gia được không?”
“Được.” Nguyễn Tây đánh tay lái quay đầu xe, như sực nhớ ra điều gì bổ sung thêm “Gặp mặt bạn xong trở về sớm một chút, hôm nay dự báo thời tiết có nói trời sẽ mưa”
“Vâng” Ngàn Thảo cảm kích nhẹ nhàng đáp lại
Đến công viên quốc gia, từ xa đã nhìn thấy Nghiêm Húc đang một mình đứng chờ nàng. Đợi Ngàn Thảo lại gần, hắn quay lại, có chút giật mình, bởi vì trên người Ngàn Thảo lúc này chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, khiến cho bóng dáng của nàng thoạt nhìn rất đơn bạc. Ánh mắt vốn luôn luôn sáng ngời hôm nay lại trở nên yên lặng, nhiễm một tầng thủy quang, vẻ mặt nàng giống như đang cố gắng chịu đựng, cố gắng chống đỡ...
Thấy nàng như vậy, hắn vô cùng muốn chạy tới ôm lấy nàng mà an ủi thế nhưng lí trí mách bảo hắn không thể làm vậy, bởi vì hiện tại nàng đã có hạnh phúc của riêng mình.
“Có chuyện gì vậy.” Ngàn Thảo ngồi xuống băng ghế cạnh đài phun nước
“Thi cuối kỳ vừa rồi lớp có rất nhiều người không đạt chỉ tiêu” Nghiêm Húc chậm rãi lên tiếng
Ngàn thảo ngẩng đầu vẻ mặt có chút hoài nghi:“Em muốn hẹn gặp chỉ là để nói chuyện này?...” Nói rồi nàng lại ngẩng mặt lên nhìn trời thở dài “Quá ngu ngốc mà! Có mỗi kì thi mà cũng không vượt qua được là sao”
Nghe được lời nói của nàng, trong lòng Nghiêm Húc có chút ấm áp, điều này chứng minh dù nàng không còn làm giáo viên nữa nhưng vẫn còn rất quan tâm đến bọn hắn. Nghiêm Húc giật giật khóe môi, do dự mãi mới quyết định mở miệng “Hữu Lệ nhập viện rồi”
Thân thể Ngàn Thảo cứng đờ, bỗng chốc bất dậy từ ghế đá “Tại sao lại nằm viện? Em ấy sinh bệnh sao?”
“Sau khi cô rời đi, thường xuyên có người nghị luận bàn tán về chuyện bức ảnh. Tối hôm qua bạn ấy lý luận, cãi nhau với một đám học sinh, kết quả lại nổi lên xung đột. Lúc chúng em đuổi tới thì toàn thân bạn ấy đều là vết thương… Vốn là bạn ấy dặn em không thể nói cho cô”
Nhớ tới ngày hôm qua, Nghiêm Húc nắm tay thật chặt, khi đó hắn cùng đầu húi cua chạy đến thì phát hiện Hữu Lệ bị đám nữ sinh vây quanh ẩu đả. Cuối cùng Hữu Lệ một người không chống đỡ được bị đánh cho đến không còn khí lực để đứng dậy, vậy mà mấy cô gái kia vẫn không buông tha còn đá vào xương sườn Hữu Lệ một cái, miệng liên tục mắng chửi người.
Những lời mắng chửi lúc ấy tất nhiên là nói về Ngàn Thảo, bọn họ mắng Hữu Lệ có giáo viên như vậy thì học sinh cũng chẳng ra gì, bịa đặt phỉ báng Ngàn Thảo kỳ thực là dựa vào quy tắc ngầm mới được đến trường điểm này dạy học. Không những thế bọn họ còn càng mắng càng quá đáng, hình dung Ngàn Thảo như cái kĩ nữ thấp hèn, đến cả giáo viên chủ nhiệm còn nói qua: Cô ta cũng từng quyến rũ qua tôi, bất quá đã bị tôi quyết đoán cự tuyệt.
Đầu húi cua nhìn đến Hữu Lệ bị đánh thương tích đầy mình, hắn là người đầu tiên chạy đến ôm Hữu Lệ đi ra, sau đó tức giận không khống chế được mà quăng cho một nữ sinh đứng gần đó một cái tát. Kết quả trở thành ẩu đả giữa hai lớp, cả nam cả nữ đều tham chiến, cũng không bên nào có được ưu việt.
Sau cùng cả hai lớp đều bị kỷ luật, thế nhưng ban giám hiệu có phần thiên vị bên kia hơn, cho rằng lớp bọn hắn toàn những thành phần cá biệt bất lương cho nên lớp kia chỉ bị mắng vài câu rồi đuổi về lớp mà bọn hắn lại bị kỷ luật nghiêm khắc.
Những điều này hắn cũng không định nói cho Ngàn Thảo. Nhưng là hắn biết Hữu Lệ và Ngàn Thảo rất thân thiết cho nên nếu biết đến Hữu Lệ bị thương, nàng nhất định sẽ lo lắng muốn đến thăm Hữu Lệ.
Ngàn Thảo không tự giác nắm chặt tay, ánh mắt trừng lớn, hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Húc , phát hiện trên trán hắn có vết xanh tím. Vốn đang chìm trong cảm giác bi thương, nghe xong lời Nghiêm Húc, cảm xúc hoàn toàn bị thay thế bởi phẫn nộ, Ngàn Thảo níu lấy tay áo hắn “Mang cô đi xem em ấy”
... ...... ...... ......
Đến phòng bệnh, nơi này đã có rất nhiều người , đầu húi cua đang gọt táo đưa cho Hữu Lệ. Nhìn thấy Ngàn Thảo tiến vào tất cả mọi người đều sửng sốt, riêng Hữu Lệ thì trừng mắt nhìn Nghiêm Húc “Lắm miệng!”
Ngàn Thảo không nói gì ngồi vào cạnh giường, thấy cánh tay để bên ngoài chăn của Hữu Lệ còn lộ ra dấu vết xanh tím, nàng bắt lấy bàn tay Hữu Lệ nắm lấy “Em mới lắm miệng đó! Bọn họ thích bàn tán thì cứ để bọn họ nói đi. Ai cần em đứng ra biện giải? Xen vào chuyện của người khác!”
“Hừ, đấy là em tự nguyện.” Hữu Lệ cắn một miếng táo “Cô Ngàn Thảo, nếu là cô thì cũng sẽ làm như vậy thôi”
“Cô đâu có ngốc như em?”
Hữu Lệ bỗng nhìn chằm chằm vào một điểm trên cánh tay Ngàn Thảo, nàng nhìn theo ánh mắt kia liền thấy được dấu hôn rõ ràng trên bả vai mình
Ngàn Thảo bị đám học sinh tò mò nhìn chằm chằm túng quẫn giả vờ gãi gãi tay “Đêm qua nhiều muỗi quá….”
“Nó nhất định là muỗi độc rồi.” Lớp phó học tập đẩy đẩy mắt kính nghiêm túc bình luận ..
Ở trong bệnh viện ngây người một buổi chiều, Ngàn Thảo cảm giác thời gian trôi qua thật mau, tán gẫu cùng đám học sinh khiến nàng tạm thời quên đi hết mọi chuyện đè nén trong lòng.
Lúc ra về Ngàn Thảo gọi điện cho Lí Vũ, phát hiện điện thoại vẫn là không kết nối được, liền thở dài một hơi. Ngoài cửa có mấy người lục tục đi đến, nguyên lai là cha mẹ Hữu Lệ , đám học sinh cũng ý tứ rời đi để Hữu Lệ có thời gian nghỉ ngơi.
“Bây giờ cô đi đâu vậy?” Không biết lúc nào thì Nghiêm Húc đã đứng bên cạnh nàng.
“Một lát nữa rồi tính sau.” Ngàn Thảo lại thở dài một hơi, vốn nàng còn suy nghĩ đi đến khách sạn nghỉ một đêm nhưng lúc này mới nhớ ra trên người ngoài di động thì không có mang theo cái gì cả. Nếu không phải lúc giằng co với Tân Xuyên nàng giằng lấy cái điện thoại thì hiện tại có khi di động cũng chẳng còn.
Nguyên lai không có công việc để kiếm tiền nuôi bản thân là một chuyện thất bại như vậy, không chỉ mọi người đều khinh thường mình, mà đến khi không còn ai để dựa vào, bản thân mới nhận ra mình chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Tính toán đi đến tiệm ăn nhanh ngồi một đêm rồi hôm sau đi làm lại chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng, Ngàn Thảo cười tự giễu, một người khi phải đối mặt với khó khăn thì tự giác sẽ phải độc lập, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Khi bên cạnh mình có một bờ vai để ngươi dựa vào, bạn có thể khóc lóc, tố khổ với hắn. Nhưng một khi bờ vai ấy mất đi, cũng không đại biểu bạn nhất định sẽ bị nhốt trong nguy khốn trùng trùng, bạn sẽ tự tạo được thói quen đi đối mặt với khó khăn, sẽ chẳng còn muốn khóc lóc thêm nữa.
Đi đến cửa bệnh viện, ngoài trời mưa đã bắt đầu rơi. Ngàn Thảo ôm lấy cánh tay mình, quả nhiên rất lạnh a, xem ra tối nay sẽ khó vượt qua đây.
Đang muốn chạy vào trong mưa, cả người nàng đột nhiên bị kéo lại, một kiện áo khoác được phủ lên vai truyền đến cảm giác ấm áp.
“Hôm nay cô làm sao vậy.” Nghiêm Húc hỏi.
“Làm sao vậy là sao?”
“Từ buổi sáng đến giờ em thấy cô có chút là lạ, cả người trông không được khỏe, ngồi trong phòng bệnh cũng không yên lòng. Em ngồi bên cạnh gọi cô rất nhiều lần nhưng cô đều không có nghe thấy, thậm chí chạm vào tay cô cô cũng không có cảm giác. Nếu có chuyện gì thì cô hãy cứ nói ra…Cho dù không muốn nói chuyện với em thì cô có thể nói với bọn Hữu Lệ..” Nghiêm Húc mím chặt môi, ánh mắt nhìn ra màn mưa bên ngoài.
“Em nói gì vậy. Vì sao cô lại không thích nói chuyện với em?” Ngàn Thảo hoang mang hỏi lại
Nghiêm Húc giật mình:“Em nghĩ là cô sợ người khác hiểu lầm”
Ngàn Thảo khẽ nhếch môi giả bộ nở nụ cười vui vẻ, mưa bên ngoài hắt lên khóe miệng nàng “Em đang nói đến chuyện lần trước sao? Giờ không còn liên quan đến hắn nữa rồi, chúng ta đã chia tay. Cô căn bản không có ý nghĩ sẽ không để ý đến em ” Nói xong Ngàn Thảo đem chiếc áo khoác của Nghiêm Húc giơ lên che đầu chạy ra ngoài “Cảm ơn áo khoác của em. Cô về trước”
Haiz, đi tìm tiệm ăn nhanh nào đó thôi, Ngàn Thảo suy nghĩ.
Ở trong mưa chạy một quãng xa, đợi đến khi tìm được một tiệm ăn thì chiếc áo bành tô của Nghiêm Húc đã ướt sũng thấm cả vào quần áo bên trong của Ngàn Thảo. Nàng đi vào quán chọn một vị trí trong góc ngồi xuống, cả người ẩm ướt tuyệt không dễ chịu. Ngàn Thảo đánh cái rùng mình, cả thân thể gắt gao co rúm lại trên ghế tựa, từ xa nhìn lại trông thực sự đáng thương. Nàng ôm lấy đầu gối cảm giác ấm áp hơn được một chút, đột nhiên lại phát hiện nhiệt độ cơ thể hạ xuống, cả người cảm giác lành lạnh nhất là bụng truyền đến đau đớn, hẳn là bị cảm lạnh rồi a.
Ôm chặt lấy chiếc áo, Ngàn Thảo ghé vào trên bàn. Thân thể run run, lúc này nàng thật sự rất mệt, rất đói, rất muốn có một cốc sữa nóng, rất muốn đêm nay nhanh qua đi.
Chậm rãi nhắm mắt lại, đột nhiên nàng giật mình nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, không khỏi lo lắng: chính mình sẽ không mang thai đi?
Nghiêm Húc đứng trong mưa thời gian rất lâu, hắn luôn luôn nhìn chăm chú vào bóng dáng ngồi ở góc tiệm ăn nhanh bên kia đường. Có lẽ là bình thường hắn có rất ít cơ hội được nhìn ngắm nàng nên hôm nay thật muốn nhìn thêm vài lần. Hơn nữa câu nói hôm nay của Ngàn Thảo ‘chúng ta đã chia tay’ cứ luôn văng vẳng trong đầu hắn, làm cho hắn không kìm nén được vụng trộm vui sướng trong lòng.
Vậy nên nãy giờ hắn vẫn luôn đi theo phía sau Ngàn Thảo, vài lần nhìn đến nàng suýt vấp ngã, hoặc như hiện tại run run ôm lấy bả vai. Vốn là một cô gái luôn tràn đầy sức sống nhưng lúc này nhìn qua lại yếu đuối không chịu nổi, là vì cái gì? Vì nam nhân kia sao? Không biết vì sao nghĩ đến đây hắn lại không thể vui nổi nữa, bởi vì hắn lo lắng cho nàng, đau lòng nàng, rất muốn được chia sẻ nỗi buồn với nàng.
Vốn hắn còn tưởng rằng nàng sẽ bắt xe rời đi lại không ngờ tới nàng chạy trong trời mưa to tìm được một tiệm ăn nhanh. Hắn đợi ở chỗ này nhìn nàng đã rất lâu, rốt cục phát hiện ra nàng tính ở trong đó trôi qua đêm nay.
Vì sao mỗi khi có khó khăn nàng lại không thể nghĩ đến hắn? Nghiêm Húc chạy đến bên đường, đi vào tiệm ăn bước đến bên cạnh Ngàn Thảo lay nàng tỉnh dậy. Quần áo đã ướt thành thế này nàng còn định cứ thế mà ngủ lại đây sao?
Kỳ thật Ngàn Thảo không phải buồn ngủ mà bởi vì đầu rất đau nên ghé vào trên bàn. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, nàng không ngừng nhớ đến những lời nói chán ghét lúc sáng của Tân Viễn, trên người hết nóng lại lạnh, nàng bình tâm không được, bây giờ chỉ muốn vứt hết mọi thứ lại sau đầu.
Giá như nàng có thể trốn tránh được tất thảy mọi chuyện trước mắt, bao gồm cả việc xuyên đến thế giới này. Ước gì tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, khi tỉnh lại thì nàng sẽ thoát khỏi nó.
Ngàn Thảo đầu óc mơ màng phát hiện có người đang nhẹ nhàng lay lay. Nàng mở to mắt phát hiện Nghiêm Húc đang đứng trước mặt, vừa muốn hỏi hắn tại sao lại có mặt ở đây thì Nghiêm Húc đã đem nàng ôm vào trong lòng, môi dán lên trán thử độ ấm “Sao lại nóng như vậy” Cả cơ thể Ngàn Thảo như bị ôm trọn vào ngực Nghiêm Húc, lây nhiễm độ ấm của hắn, rốt cục cảm thấy ấm áp hơn một chút. Nghiêm Húc bế nàng lên bước ra phía ngoài cửa “Đi đến nhà em đi. Chỉ là em cũng không có ô, cô chịu đựng ướt một chút”
Ngàn Thảo lúc này mới phát hiện nguyên lai không chỉ có mình nàng cả người ướt đẫm....
“Đưa cô đến tiệm thuốc.” Cổ họng Ngàn Thảo do phát sốt mà trầm khàn “Giúp cô mua ít dược”
... ...... ...... ...... .....
Đợi đến khi trở về biệt thự Ngàn Thảo đã mơ mơ màng màng ngủ lúc nào không biết. Nghiêm Húc đem nàng đặt lên giường, nhìn thuốc tránh thai trong tay, sắc mặt có chút rối rắm.
Hắn bước tới cởi bỏ dây lưng áo ngủ của Ngàn Thảo. Hắn vốn định giúp nàng cởi ra tránh bị cảm lạnh nhưng đến khi ra tay thì thực bối rối không biết phải bắt đầu từ chỗ nào. Tiếp tục cởi sao?
Đấu tranh một hồi, tay hắn run run đem áo ngủ trên người nàng hoàn toàn cởi sạch, lại dùng khăn lông ấm áp giúp nàng lau đi nước mưa. Thế nhưng toàn bộ quá trình hắn đều không có tâm tư mà suy nghĩ đến mấy chuyện sắc tình…
Chỉ còn lại cảm giác đau lòng thay nàng…
Trên ngực Ngàn Thảo trải rộng dấu hôn, những nơi được áo ngủ che đi toàn bộ nổi lên xanh xanh tím tím. Lúc lau đến bắp đùi , động tác Nghiêm Húc đột nhiên dừng lại. Ở mặt trong đùi Ngàn Thảo có vết tụ máu, phải là va chạm kịch liệt cỡ nào mới để lại dấu vết như vậy. Trong lòng có chút chua xót, Nghiêm Húc cúi đầu hôn lên môi nàng. Tuy rằng hắn không chỉ một lần phỏng đoán nàng cùng vị hôn phu vì sao muốn chia tay, nhưng là hắn biết, trong lòng Ngàn Thảo chưa từng có một phần nhỏ nhoi nào dành cho hắn cả.
Tuy vậy hắn vẫn không thể khống chế bản thân mình đi yêu nàng, nhịn không được muốn tìm nàng nói chuyện, quan tâm nàng, muốn cùng nàng gặp mặt.
Từ ngăn tủ tìm ra mấy bộ quần áo của mình thay cho Ngàn Thảo, cài xong chiếc nút cuối cùng, Nghiêm Húc có cảm giác bọn họ giống như đôi vợ chồng mới cưới vậy, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thật hạnh phúc.
Hắn cầm bộ váy ngủ ướt sũng của Ngàn Thảo đem đi giặt rồi lại cầm lấy lọ thuốc cẩn thận nghiên cứu hướng dẫn sử dụng, lấy một cốc nước ấm nhẹ nhàng đút cho nàng uống. Hắn mong sao thời gian lúc này hãy trôi thật chậm thôi…
Có thể là do uống vội quá, Ngàn Thảo hớp được một ngụm nước liền bị nghẹn ho khụ khụ. Nghiêm Húc lập tức dừng lại, cầm lấy cái cốc trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đưa lên miệng uống một ngụm, áp môi mình lên miệng Ngàn Thảo bón cho nàng. Ngàn Thảo có vẻ như rất khát , nhìn bộ dáng sặc nước vừa rồi của nàng là có thể đoán ra cho nên lúc này Nghiêm Húc dùng miệng đút cho nàng, nàng một chút cũng không ghét bỏ thậm chí cố gắng hút lấy nơi nguồn nước. Nghiêm Húc mặt đỏ tai hồng, cứ thế tiếp tục cẩn thật đút cho nàng không để cho nàng bị sặc lần nữa.
Nhưng là hắn bón nước đến nghiện thì phải làm sao bây giờ?
Một lúc lâu sau Ngàn Thảo rốt cuộc mơ hồ tỉnh, trong nháy mắt ý thức chậm rãi trở về, nàng phát hiện cánh môi có chút ẩm ướt, có người đang hôn nàng, phía sau lưng được đỡ dựa vào một cánh tay rắn chắc, kiên cố.
Mở to mắt, nàng nhận ra đó là Nghiêm Húc, bất quá tầm mắt vẫn còn mơ hồ, xem ra đầu vẫn còn choáng váng.
Đụng phải ánh mắt Ngàn Thảo, Nghiêm Húc trên mặt lại đỏ như xuất huyết, không nghĩ tới động tác của hắn lại đánh thức nàng.
“Loại thuốc này không thể uống cùng thuốc cảm nếu không sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc, cho nên em còn chưa đút thuốc cảm cho cô” Nghiêm Húc đỡ Ngàn Thảo nằm xuống giường, lại dém gọn góc chăn nhỏ giọng “Vừa rồi cô uống nước bị sặc cho nên…”
Ngàn Thảo đánh gãy lời nói của hắn:“Cũng không phải là chưa từng thân qua.”
Biết Ngàn Thảo là đang ám chỉ chuyện lần trước hắn hôm trộm nàng mà không dám thừa nhận, Nghiêm Húc giả bộ đặt tay lên sống mũi, cố gắng che đi vết hồng trên mặt “Cô nghỉ ngơi đi, em trở về phòng”
“Ừm.”
Nghiêm Húc đi rồi Ngàn Thảo chuẩn bị ngủ lại nghe được tiếng đẩy cửa, Nghiêm Húc vẻ mặt xấu hổ lại tiến vào ,trong lòng còn ôm theo một đống lớn gì đó.
Đem túi chườm nóng cho Ngàn Thảo, lại đưa thêm cho nàng một cái chăn và một cốc nước ấm, hắn nói “Nếu như không thể uống thuốc cảm thì cách này có lẽ sẽ chút tác dụng giảm sốt cho cô”
Ngàn Thảo kinh ngạc nhìn bóng dáng bận rộn của Nghiêm Húc, tuy biết rằng kì thực hắn vẫn là hắn lúc trước mà thôi, bề ngoài không có gì thay đổi cả nhưng không hiểu sao lúc này nàng cảm giác hắn cao lớn hơn so với bình thường rất nhiều, khiến cho người khác không tự giác cảm thấy an toàn.
Hình ảnh của hắn ở trong lòng nàng đã dần dần trưởng thành lên, mỗi người đều như vậy, đều sẽ dần thay đổi, chỉ cần tinh tế quan sát, bạn sẽ thấy được họ đang biến hóa từng ngày.
Tỷ như nói đến Hữu Lệ và đầu húi cua, trước ngày hôm nay nàng còn không có phát hiện ra nguyên lai bình thường bọn họ gặp nhau là cãi nhau, đấu khẩu thế nhưng thật ra đó là cách riêng mà họ để ý đến đối phương mà thôi.
Lại tỉ như, trước ngày hôm nay, nàng cảm thấy không cần thiết phải ỷ lại người khác, cho dù là bạn bè, nàng có thể dựa vào chính năng lực của mình để mà sống sót, ỷ lại sẽ chỉ làm cho người ta yếu đuối.
Nhưng sau hôm nay, nàng cũng hiểu được không phải bản thân nghĩ không ỷ lại thì thực sự không cần ỷ lại, bạn dựa vào người khác không phải để họ bảo hộ mình hoặc là trở thành nơi cho mình khóc lóc, kể lể mỗi khi bị ủy khuất mà là để giúp bạn nhận ra tình cảm chân thành giữa người với người, trong khó khăn hoạn nạn mới biết được lòng nhau.
“Thầy, sao thầy lại có mặt ở chỗ này” Ngàn Thảo nhu nhu khóe mắt hỏi.
“Nhà tôi gần đây.” Nguyễn Tây đáp “Em đi đâu?”
Đi đâu? Ngàn Thảo đầu tiên là nghĩ đến quay trở về nhà trọ, nhưng lại nhớ ra nhà đó là do Tân Xuyên thuê, nàng không thể ở đó nữa. Nhưng nghĩ lại quả thật ngoại trừ chỗ ấy không biết mình còn có thể đi đâu được nữa… Ngàn Thảo nhỏ giọng thanh âm mang theo giọng mũi nghẹn ngào “Em không biết…”
“Vậy đến chỗ tôi đi.” Nguyễn Tây đột nhiên đề nghị
“Em không nghĩ quay trở lại tiểu khu đó” Ngàn Thảo hấp hấp cái mũi cười cười “Cám ơn thầy, thầy tùy tiện dừng lại ven đường là được rồi”
Im lặng một lúc lâu sau, Nguyễn Tây lên tiếng:“Tôi lo lắng cho em .”
“Không sao cả, thầy cứ để em bên đường thôi, em có thể tự đi về” Những lời này đương nhiên chỉ là để kiếm cớ từ chối Nguyễn Tây mà thôi
Đúng lúc này, điện thoại của Ngàn Thảo vang lên, không ngoài sở liệu, người gọi chính là Tân Xuyên. Ngàn Thảo yên lặng ấn nút từ chối, ai biết vừa tắt đi chuông điện thoại lại reo. Không biết ấn tắt đến bao nhiêu lần, ngay lúc Ngàn Thảo định tháo pin điện thoại ra thì Nguyễn Tây ngồi bên cạnh đột nhiên vươn tay đến “Để tôi nhận giúp em”
Còn chưa đợi Ngàn Thảo phản ứng lại, Nguyễn Tây đã đem điện thoại cầm qua, trầm giọng nói một câu:“Không cần gọi nữa, tôi sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt”
Ngay sau đó điện thoại thực sự quỷ dị không tiếp tục kêu lên nữa.
Bất quá rất nhanh, điện thoại bất ngờ lại đổ chuông, Ngàn Thảo cầm lấy định tắt thì thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại của Nghiêm Húc
“Này.” Ngàn Thảo đem điện thoại để bên tai:“Nghiêm Húc sao, có chuyện gì vậy.”
“Cô làm sao vậy?” Chỉ nháy mắt Nghiêm Húc đã nghe ra thanh âm của Ngàn Thảo có chút không đúng
“Không có gì, cứ nói chuyện của em đi .”
“Cô đang ở chỗ nào? Em muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp với cô” Hắn căn bản không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là thanh âm của Ngàn Thảo lúc này thật sự không bình thường, cho nên vốn là chuyện có thể nói ngay qua điện thoại hắn cũng muốn gặp nàng để xác định nàng có thật sự đang ổn hay không
“Vậy cũng được.” Ngàn Thảo không nghĩ để cho Nguyễn Tây nhìn đến bộ dạng thảm hại thậm chí không có nhà để về của mình, bèn đối với hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười “Có một người bạn hẹn gặp em bây giờ. Thầy có thể đưa em đến chỗ công viên quốc gia được không?”
“Được.” Nguyễn Tây đánh tay lái quay đầu xe, như sực nhớ ra điều gì bổ sung thêm “Gặp mặt bạn xong trở về sớm một chút, hôm nay dự báo thời tiết có nói trời sẽ mưa”
“Vâng” Ngàn Thảo cảm kích nhẹ nhàng đáp lại
Đến công viên quốc gia, từ xa đã nhìn thấy Nghiêm Húc đang một mình đứng chờ nàng. Đợi Ngàn Thảo lại gần, hắn quay lại, có chút giật mình, bởi vì trên người Ngàn Thảo lúc này chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, khiến cho bóng dáng của nàng thoạt nhìn rất đơn bạc. Ánh mắt vốn luôn luôn sáng ngời hôm nay lại trở nên yên lặng, nhiễm một tầng thủy quang, vẻ mặt nàng giống như đang cố gắng chịu đựng, cố gắng chống đỡ...
Thấy nàng như vậy, hắn vô cùng muốn chạy tới ôm lấy nàng mà an ủi thế nhưng lí trí mách bảo hắn không thể làm vậy, bởi vì hiện tại nàng đã có hạnh phúc của riêng mình.
“Có chuyện gì vậy.” Ngàn Thảo ngồi xuống băng ghế cạnh đài phun nước
“Thi cuối kỳ vừa rồi lớp có rất nhiều người không đạt chỉ tiêu” Nghiêm Húc chậm rãi lên tiếng
Ngàn thảo ngẩng đầu vẻ mặt có chút hoài nghi:“Em muốn hẹn gặp chỉ là để nói chuyện này?...” Nói rồi nàng lại ngẩng mặt lên nhìn trời thở dài “Quá ngu ngốc mà! Có mỗi kì thi mà cũng không vượt qua được là sao”
Nghe được lời nói của nàng, trong lòng Nghiêm Húc có chút ấm áp, điều này chứng minh dù nàng không còn làm giáo viên nữa nhưng vẫn còn rất quan tâm đến bọn hắn. Nghiêm Húc giật giật khóe môi, do dự mãi mới quyết định mở miệng “Hữu Lệ nhập viện rồi”
Thân thể Ngàn Thảo cứng đờ, bỗng chốc bất dậy từ ghế đá “Tại sao lại nằm viện? Em ấy sinh bệnh sao?”
“Sau khi cô rời đi, thường xuyên có người nghị luận bàn tán về chuyện bức ảnh. Tối hôm qua bạn ấy lý luận, cãi nhau với một đám học sinh, kết quả lại nổi lên xung đột. Lúc chúng em đuổi tới thì toàn thân bạn ấy đều là vết thương… Vốn là bạn ấy dặn em không thể nói cho cô”
Nhớ tới ngày hôm qua, Nghiêm Húc nắm tay thật chặt, khi đó hắn cùng đầu húi cua chạy đến thì phát hiện Hữu Lệ bị đám nữ sinh vây quanh ẩu đả. Cuối cùng Hữu Lệ một người không chống đỡ được bị đánh cho đến không còn khí lực để đứng dậy, vậy mà mấy cô gái kia vẫn không buông tha còn đá vào xương sườn Hữu Lệ một cái, miệng liên tục mắng chửi người.
Những lời mắng chửi lúc ấy tất nhiên là nói về Ngàn Thảo, bọn họ mắng Hữu Lệ có giáo viên như vậy thì học sinh cũng chẳng ra gì, bịa đặt phỉ báng Ngàn Thảo kỳ thực là dựa vào quy tắc ngầm mới được đến trường điểm này dạy học. Không những thế bọn họ còn càng mắng càng quá đáng, hình dung Ngàn Thảo như cái kĩ nữ thấp hèn, đến cả giáo viên chủ nhiệm còn nói qua: Cô ta cũng từng quyến rũ qua tôi, bất quá đã bị tôi quyết đoán cự tuyệt.
Đầu húi cua nhìn đến Hữu Lệ bị đánh thương tích đầy mình, hắn là người đầu tiên chạy đến ôm Hữu Lệ đi ra, sau đó tức giận không khống chế được mà quăng cho một nữ sinh đứng gần đó một cái tát. Kết quả trở thành ẩu đả giữa hai lớp, cả nam cả nữ đều tham chiến, cũng không bên nào có được ưu việt.
Sau cùng cả hai lớp đều bị kỷ luật, thế nhưng ban giám hiệu có phần thiên vị bên kia hơn, cho rằng lớp bọn hắn toàn những thành phần cá biệt bất lương cho nên lớp kia chỉ bị mắng vài câu rồi đuổi về lớp mà bọn hắn lại bị kỷ luật nghiêm khắc.
Những điều này hắn cũng không định nói cho Ngàn Thảo. Nhưng là hắn biết Hữu Lệ và Ngàn Thảo rất thân thiết cho nên nếu biết đến Hữu Lệ bị thương, nàng nhất định sẽ lo lắng muốn đến thăm Hữu Lệ.
Ngàn Thảo không tự giác nắm chặt tay, ánh mắt trừng lớn, hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Húc , phát hiện trên trán hắn có vết xanh tím. Vốn đang chìm trong cảm giác bi thương, nghe xong lời Nghiêm Húc, cảm xúc hoàn toàn bị thay thế bởi phẫn nộ, Ngàn Thảo níu lấy tay áo hắn “Mang cô đi xem em ấy”
... ...... ...... ......
Đến phòng bệnh, nơi này đã có rất nhiều người , đầu húi cua đang gọt táo đưa cho Hữu Lệ. Nhìn thấy Ngàn Thảo tiến vào tất cả mọi người đều sửng sốt, riêng Hữu Lệ thì trừng mắt nhìn Nghiêm Húc “Lắm miệng!”
Ngàn Thảo không nói gì ngồi vào cạnh giường, thấy cánh tay để bên ngoài chăn của Hữu Lệ còn lộ ra dấu vết xanh tím, nàng bắt lấy bàn tay Hữu Lệ nắm lấy “Em mới lắm miệng đó! Bọn họ thích bàn tán thì cứ để bọn họ nói đi. Ai cần em đứng ra biện giải? Xen vào chuyện của người khác!”
“Hừ, đấy là em tự nguyện.” Hữu Lệ cắn một miếng táo “Cô Ngàn Thảo, nếu là cô thì cũng sẽ làm như vậy thôi”
“Cô đâu có ngốc như em?”
Hữu Lệ bỗng nhìn chằm chằm vào một điểm trên cánh tay Ngàn Thảo, nàng nhìn theo ánh mắt kia liền thấy được dấu hôn rõ ràng trên bả vai mình
Ngàn Thảo bị đám học sinh tò mò nhìn chằm chằm túng quẫn giả vờ gãi gãi tay “Đêm qua nhiều muỗi quá….”
“Nó nhất định là muỗi độc rồi.” Lớp phó học tập đẩy đẩy mắt kính nghiêm túc bình luận ..
Ở trong bệnh viện ngây người một buổi chiều, Ngàn Thảo cảm giác thời gian trôi qua thật mau, tán gẫu cùng đám học sinh khiến nàng tạm thời quên đi hết mọi chuyện đè nén trong lòng.
Lúc ra về Ngàn Thảo gọi điện cho Lí Vũ, phát hiện điện thoại vẫn là không kết nối được, liền thở dài một hơi. Ngoài cửa có mấy người lục tục đi đến, nguyên lai là cha mẹ Hữu Lệ , đám học sinh cũng ý tứ rời đi để Hữu Lệ có thời gian nghỉ ngơi.
“Bây giờ cô đi đâu vậy?” Không biết lúc nào thì Nghiêm Húc đã đứng bên cạnh nàng.
“Một lát nữa rồi tính sau.” Ngàn Thảo lại thở dài một hơi, vốn nàng còn suy nghĩ đi đến khách sạn nghỉ một đêm nhưng lúc này mới nhớ ra trên người ngoài di động thì không có mang theo cái gì cả. Nếu không phải lúc giằng co với Tân Xuyên nàng giằng lấy cái điện thoại thì hiện tại có khi di động cũng chẳng còn.
Nguyên lai không có công việc để kiếm tiền nuôi bản thân là một chuyện thất bại như vậy, không chỉ mọi người đều khinh thường mình, mà đến khi không còn ai để dựa vào, bản thân mới nhận ra mình chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Tính toán đi đến tiệm ăn nhanh ngồi một đêm rồi hôm sau đi làm lại chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng, Ngàn Thảo cười tự giễu, một người khi phải đối mặt với khó khăn thì tự giác sẽ phải độc lập, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Khi bên cạnh mình có một bờ vai để ngươi dựa vào, bạn có thể khóc lóc, tố khổ với hắn. Nhưng một khi bờ vai ấy mất đi, cũng không đại biểu bạn nhất định sẽ bị nhốt trong nguy khốn trùng trùng, bạn sẽ tự tạo được thói quen đi đối mặt với khó khăn, sẽ chẳng còn muốn khóc lóc thêm nữa.
Đi đến cửa bệnh viện, ngoài trời mưa đã bắt đầu rơi. Ngàn Thảo ôm lấy cánh tay mình, quả nhiên rất lạnh a, xem ra tối nay sẽ khó vượt qua đây.
Đang muốn chạy vào trong mưa, cả người nàng đột nhiên bị kéo lại, một kiện áo khoác được phủ lên vai truyền đến cảm giác ấm áp.
“Hôm nay cô làm sao vậy.” Nghiêm Húc hỏi.
“Làm sao vậy là sao?”
“Từ buổi sáng đến giờ em thấy cô có chút là lạ, cả người trông không được khỏe, ngồi trong phòng bệnh cũng không yên lòng. Em ngồi bên cạnh gọi cô rất nhiều lần nhưng cô đều không có nghe thấy, thậm chí chạm vào tay cô cô cũng không có cảm giác. Nếu có chuyện gì thì cô hãy cứ nói ra…Cho dù không muốn nói chuyện với em thì cô có thể nói với bọn Hữu Lệ..” Nghiêm Húc mím chặt môi, ánh mắt nhìn ra màn mưa bên ngoài.
“Em nói gì vậy. Vì sao cô lại không thích nói chuyện với em?” Ngàn Thảo hoang mang hỏi lại
Nghiêm Húc giật mình:“Em nghĩ là cô sợ người khác hiểu lầm”
Ngàn Thảo khẽ nhếch môi giả bộ nở nụ cười vui vẻ, mưa bên ngoài hắt lên khóe miệng nàng “Em đang nói đến chuyện lần trước sao? Giờ không còn liên quan đến hắn nữa rồi, chúng ta đã chia tay. Cô căn bản không có ý nghĩ sẽ không để ý đến em ” Nói xong Ngàn Thảo đem chiếc áo khoác của Nghiêm Húc giơ lên che đầu chạy ra ngoài “Cảm ơn áo khoác của em. Cô về trước”
Haiz, đi tìm tiệm ăn nhanh nào đó thôi, Ngàn Thảo suy nghĩ.
Ở trong mưa chạy một quãng xa, đợi đến khi tìm được một tiệm ăn thì chiếc áo bành tô của Nghiêm Húc đã ướt sũng thấm cả vào quần áo bên trong của Ngàn Thảo. Nàng đi vào quán chọn một vị trí trong góc ngồi xuống, cả người ẩm ướt tuyệt không dễ chịu. Ngàn Thảo đánh cái rùng mình, cả thân thể gắt gao co rúm lại trên ghế tựa, từ xa nhìn lại trông thực sự đáng thương. Nàng ôm lấy đầu gối cảm giác ấm áp hơn được một chút, đột nhiên lại phát hiện nhiệt độ cơ thể hạ xuống, cả người cảm giác lành lạnh nhất là bụng truyền đến đau đớn, hẳn là bị cảm lạnh rồi a.
Ôm chặt lấy chiếc áo, Ngàn Thảo ghé vào trên bàn. Thân thể run run, lúc này nàng thật sự rất mệt, rất đói, rất muốn có một cốc sữa nóng, rất muốn đêm nay nhanh qua đi.
Chậm rãi nhắm mắt lại, đột nhiên nàng giật mình nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, không khỏi lo lắng: chính mình sẽ không mang thai đi?
Nghiêm Húc đứng trong mưa thời gian rất lâu, hắn luôn luôn nhìn chăm chú vào bóng dáng ngồi ở góc tiệm ăn nhanh bên kia đường. Có lẽ là bình thường hắn có rất ít cơ hội được nhìn ngắm nàng nên hôm nay thật muốn nhìn thêm vài lần. Hơn nữa câu nói hôm nay của Ngàn Thảo ‘chúng ta đã chia tay’ cứ luôn văng vẳng trong đầu hắn, làm cho hắn không kìm nén được vụng trộm vui sướng trong lòng.
Vậy nên nãy giờ hắn vẫn luôn đi theo phía sau Ngàn Thảo, vài lần nhìn đến nàng suýt vấp ngã, hoặc như hiện tại run run ôm lấy bả vai. Vốn là một cô gái luôn tràn đầy sức sống nhưng lúc này nhìn qua lại yếu đuối không chịu nổi, là vì cái gì? Vì nam nhân kia sao? Không biết vì sao nghĩ đến đây hắn lại không thể vui nổi nữa, bởi vì hắn lo lắng cho nàng, đau lòng nàng, rất muốn được chia sẻ nỗi buồn với nàng.
Vốn hắn còn tưởng rằng nàng sẽ bắt xe rời đi lại không ngờ tới nàng chạy trong trời mưa to tìm được một tiệm ăn nhanh. Hắn đợi ở chỗ này nhìn nàng đã rất lâu, rốt cục phát hiện ra nàng tính ở trong đó trôi qua đêm nay.
Vì sao mỗi khi có khó khăn nàng lại không thể nghĩ đến hắn? Nghiêm Húc chạy đến bên đường, đi vào tiệm ăn bước đến bên cạnh Ngàn Thảo lay nàng tỉnh dậy. Quần áo đã ướt thành thế này nàng còn định cứ thế mà ngủ lại đây sao?
Kỳ thật Ngàn Thảo không phải buồn ngủ mà bởi vì đầu rất đau nên ghé vào trên bàn. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, nàng không ngừng nhớ đến những lời nói chán ghét lúc sáng của Tân Viễn, trên người hết nóng lại lạnh, nàng bình tâm không được, bây giờ chỉ muốn vứt hết mọi thứ lại sau đầu.
Giá như nàng có thể trốn tránh được tất thảy mọi chuyện trước mắt, bao gồm cả việc xuyên đến thế giới này. Ước gì tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, khi tỉnh lại thì nàng sẽ thoát khỏi nó.
Ngàn Thảo đầu óc mơ màng phát hiện có người đang nhẹ nhàng lay lay. Nàng mở to mắt phát hiện Nghiêm Húc đang đứng trước mặt, vừa muốn hỏi hắn tại sao lại có mặt ở đây thì Nghiêm Húc đã đem nàng ôm vào trong lòng, môi dán lên trán thử độ ấm “Sao lại nóng như vậy” Cả cơ thể Ngàn Thảo như bị ôm trọn vào ngực Nghiêm Húc, lây nhiễm độ ấm của hắn, rốt cục cảm thấy ấm áp hơn một chút. Nghiêm Húc bế nàng lên bước ra phía ngoài cửa “Đi đến nhà em đi. Chỉ là em cũng không có ô, cô chịu đựng ướt một chút”
Ngàn Thảo lúc này mới phát hiện nguyên lai không chỉ có mình nàng cả người ướt đẫm....
“Đưa cô đến tiệm thuốc.” Cổ họng Ngàn Thảo do phát sốt mà trầm khàn “Giúp cô mua ít dược”
... ...... ...... ...... .....
Đợi đến khi trở về biệt thự Ngàn Thảo đã mơ mơ màng màng ngủ lúc nào không biết. Nghiêm Húc đem nàng đặt lên giường, nhìn thuốc tránh thai trong tay, sắc mặt có chút rối rắm.
Hắn bước tới cởi bỏ dây lưng áo ngủ của Ngàn Thảo. Hắn vốn định giúp nàng cởi ra tránh bị cảm lạnh nhưng đến khi ra tay thì thực bối rối không biết phải bắt đầu từ chỗ nào. Tiếp tục cởi sao?
Đấu tranh một hồi, tay hắn run run đem áo ngủ trên người nàng hoàn toàn cởi sạch, lại dùng khăn lông ấm áp giúp nàng lau đi nước mưa. Thế nhưng toàn bộ quá trình hắn đều không có tâm tư mà suy nghĩ đến mấy chuyện sắc tình…
Chỉ còn lại cảm giác đau lòng thay nàng…
Trên ngực Ngàn Thảo trải rộng dấu hôn, những nơi được áo ngủ che đi toàn bộ nổi lên xanh xanh tím tím. Lúc lau đến bắp đùi , động tác Nghiêm Húc đột nhiên dừng lại. Ở mặt trong đùi Ngàn Thảo có vết tụ máu, phải là va chạm kịch liệt cỡ nào mới để lại dấu vết như vậy. Trong lòng có chút chua xót, Nghiêm Húc cúi đầu hôn lên môi nàng. Tuy rằng hắn không chỉ một lần phỏng đoán nàng cùng vị hôn phu vì sao muốn chia tay, nhưng là hắn biết, trong lòng Ngàn Thảo chưa từng có một phần nhỏ nhoi nào dành cho hắn cả.
Tuy vậy hắn vẫn không thể khống chế bản thân mình đi yêu nàng, nhịn không được muốn tìm nàng nói chuyện, quan tâm nàng, muốn cùng nàng gặp mặt.
Từ ngăn tủ tìm ra mấy bộ quần áo của mình thay cho Ngàn Thảo, cài xong chiếc nút cuối cùng, Nghiêm Húc có cảm giác bọn họ giống như đôi vợ chồng mới cưới vậy, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thật hạnh phúc.
Hắn cầm bộ váy ngủ ướt sũng của Ngàn Thảo đem đi giặt rồi lại cầm lấy lọ thuốc cẩn thận nghiên cứu hướng dẫn sử dụng, lấy một cốc nước ấm nhẹ nhàng đút cho nàng uống. Hắn mong sao thời gian lúc này hãy trôi thật chậm thôi…
Có thể là do uống vội quá, Ngàn Thảo hớp được một ngụm nước liền bị nghẹn ho khụ khụ. Nghiêm Húc lập tức dừng lại, cầm lấy cái cốc trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đưa lên miệng uống một ngụm, áp môi mình lên miệng Ngàn Thảo bón cho nàng. Ngàn Thảo có vẻ như rất khát , nhìn bộ dáng sặc nước vừa rồi của nàng là có thể đoán ra cho nên lúc này Nghiêm Húc dùng miệng đút cho nàng, nàng một chút cũng không ghét bỏ thậm chí cố gắng hút lấy nơi nguồn nước. Nghiêm Húc mặt đỏ tai hồng, cứ thế tiếp tục cẩn thật đút cho nàng không để cho nàng bị sặc lần nữa.
Nhưng là hắn bón nước đến nghiện thì phải làm sao bây giờ?
Một lúc lâu sau Ngàn Thảo rốt cuộc mơ hồ tỉnh, trong nháy mắt ý thức chậm rãi trở về, nàng phát hiện cánh môi có chút ẩm ướt, có người đang hôn nàng, phía sau lưng được đỡ dựa vào một cánh tay rắn chắc, kiên cố.
Mở to mắt, nàng nhận ra đó là Nghiêm Húc, bất quá tầm mắt vẫn còn mơ hồ, xem ra đầu vẫn còn choáng váng.
Đụng phải ánh mắt Ngàn Thảo, Nghiêm Húc trên mặt lại đỏ như xuất huyết, không nghĩ tới động tác của hắn lại đánh thức nàng.
“Loại thuốc này không thể uống cùng thuốc cảm nếu không sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc, cho nên em còn chưa đút thuốc cảm cho cô” Nghiêm Húc đỡ Ngàn Thảo nằm xuống giường, lại dém gọn góc chăn nhỏ giọng “Vừa rồi cô uống nước bị sặc cho nên…”
Ngàn Thảo đánh gãy lời nói của hắn:“Cũng không phải là chưa từng thân qua.”
Biết Ngàn Thảo là đang ám chỉ chuyện lần trước hắn hôm trộm nàng mà không dám thừa nhận, Nghiêm Húc giả bộ đặt tay lên sống mũi, cố gắng che đi vết hồng trên mặt “Cô nghỉ ngơi đi, em trở về phòng”
“Ừm.”
Nghiêm Húc đi rồi Ngàn Thảo chuẩn bị ngủ lại nghe được tiếng đẩy cửa, Nghiêm Húc vẻ mặt xấu hổ lại tiến vào ,trong lòng còn ôm theo một đống lớn gì đó.
Đem túi chườm nóng cho Ngàn Thảo, lại đưa thêm cho nàng một cái chăn và một cốc nước ấm, hắn nói “Nếu như không thể uống thuốc cảm thì cách này có lẽ sẽ chút tác dụng giảm sốt cho cô”
Ngàn Thảo kinh ngạc nhìn bóng dáng bận rộn của Nghiêm Húc, tuy biết rằng kì thực hắn vẫn là hắn lúc trước mà thôi, bề ngoài không có gì thay đổi cả nhưng không hiểu sao lúc này nàng cảm giác hắn cao lớn hơn so với bình thường rất nhiều, khiến cho người khác không tự giác cảm thấy an toàn.
Hình ảnh của hắn ở trong lòng nàng đã dần dần trưởng thành lên, mỗi người đều như vậy, đều sẽ dần thay đổi, chỉ cần tinh tế quan sát, bạn sẽ thấy được họ đang biến hóa từng ngày.
Tỷ như nói đến Hữu Lệ và đầu húi cua, trước ngày hôm nay nàng còn không có phát hiện ra nguyên lai bình thường bọn họ gặp nhau là cãi nhau, đấu khẩu thế nhưng thật ra đó là cách riêng mà họ để ý đến đối phương mà thôi.
Lại tỉ như, trước ngày hôm nay, nàng cảm thấy không cần thiết phải ỷ lại người khác, cho dù là bạn bè, nàng có thể dựa vào chính năng lực của mình để mà sống sót, ỷ lại sẽ chỉ làm cho người ta yếu đuối.
Nhưng sau hôm nay, nàng cũng hiểu được không phải bản thân nghĩ không ỷ lại thì thực sự không cần ỷ lại, bạn dựa vào người khác không phải để họ bảo hộ mình hoặc là trở thành nơi cho mình khóc lóc, kể lể mỗi khi bị ủy khuất mà là để giúp bạn nhận ra tình cảm chân thành giữa người với người, trong khó khăn hoạn nạn mới biết được lòng nhau.
Danh sách chương