Nhóm dịch: Bánh Bao
Trông có vẻ chưa tới năm mươi tuổi, trẻ trung bình thường, chỗ trông già nua duy nhất chính là đôi tay đầy vết nứt kia.
Ông nội Toàn Nghênh Quân vốn không phải là ông nội ruột của nguyên chủ, mà là ông nội kế, ông ấy nhỏ hơn Tần Đại Phượng ba tuổi.
Bởi vì thân phận đặc thù cho nên không cưới được vợ, thế nên mới chen chân vào nhà họ Điền.
Ông nội cực kỳ thương ba chị em nguyên chủ, hiện tại là ông nội của Điền Tâm, ấn tượng đầu tiên của Điền Tâm đối với người ông nội này cực kỳ tốt.
“Ôi chao.” Toàn Nghênh Quân mặt mày hớn hở liên tục trả lời, còn không quên an ủi Điền Tâm.
“Tâm Tâm, không cần để ý những lời nói kia đâu, mau đi đi, khi cắt cỏ thì nhớ cẩn thận một chút, không được cắt vào tay chân.”
“Dạ, đã biết thưa ông.”
Điền Tâm gật đầu, thấy Tần Đại Phượng dùng ánh mắt như lưỡi đao.
Thì thè lưỡi lại lẩm bẩm một câu: Bà nội xấu xa bị tiêu chảy liên tục, phải nửa tiếng mới yên bình.
Quạc! Có hai tiếng quạ kêu trên bầu trời.
“Ôi ối, không chịu được nữa, tôi bị tiêu chảy rồi, đau bụng quá mất thôi, đau quá.”
Tần Đại Phượng thật sự tiêu chảy liên tục, đám người có mặt tại hiện trường đều nghe thấy, cả đám đều cười ha ha.
Lần này thật sự nổi tiếng rồi, lòng muốn nhảy sông Tần Đại Phượng cũng có luôn rồi.
Đúng là tà môn quá đi? Cô nói một lần con quạ trên bầu trời phối hợp một lần! Điền Tâm bị dọa sợ, chính cô cũng không dám mở miệng nữa, bước nhanh về phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.
Tần Đại Phượng ngồi xổm trong khe hở mầm đậu… tiêu chảy vẫn không dừng được.
Tần Đại Phượng, năm mươi lăm tuổi, kết hôn sớm sinh con, cho nên là một bà già tuổi rất trẻ, hai trai một gái sinh ra và chồng cũ đều mất sớm.
Bà ta từng có một đứa con trai với Toàn Nghênh Quân, đứa nhỏ kia chết non trong tháng.
Sau đó lại sinh một cô con gái cùng ngày với nguyên chủ, cuối cùng cũng chết non.
Bởi vì cao tuổi sinh hai đứa nhỏ lại mất đi hai đứa nhỏ này, Tần Đại Phượng bị đả kích sâu sắc.
Trông có vẻ chưa tới năm mươi tuổi, trẻ trung bình thường, chỗ trông già nua duy nhất chính là đôi tay đầy vết nứt kia.
Ông nội Toàn Nghênh Quân vốn không phải là ông nội ruột của nguyên chủ, mà là ông nội kế, ông ấy nhỏ hơn Tần Đại Phượng ba tuổi.
Bởi vì thân phận đặc thù cho nên không cưới được vợ, thế nên mới chen chân vào nhà họ Điền.
Ông nội cực kỳ thương ba chị em nguyên chủ, hiện tại là ông nội của Điền Tâm, ấn tượng đầu tiên của Điền Tâm đối với người ông nội này cực kỳ tốt.
“Ôi chao.” Toàn Nghênh Quân mặt mày hớn hở liên tục trả lời, còn không quên an ủi Điền Tâm.
“Tâm Tâm, không cần để ý những lời nói kia đâu, mau đi đi, khi cắt cỏ thì nhớ cẩn thận một chút, không được cắt vào tay chân.”
“Dạ, đã biết thưa ông.”
Điền Tâm gật đầu, thấy Tần Đại Phượng dùng ánh mắt như lưỡi đao.
Thì thè lưỡi lại lẩm bẩm một câu: Bà nội xấu xa bị tiêu chảy liên tục, phải nửa tiếng mới yên bình.
Quạc! Có hai tiếng quạ kêu trên bầu trời.
“Ôi ối, không chịu được nữa, tôi bị tiêu chảy rồi, đau bụng quá mất thôi, đau quá.”
Tần Đại Phượng thật sự tiêu chảy liên tục, đám người có mặt tại hiện trường đều nghe thấy, cả đám đều cười ha ha.
Lần này thật sự nổi tiếng rồi, lòng muốn nhảy sông Tần Đại Phượng cũng có luôn rồi.
Đúng là tà môn quá đi? Cô nói một lần con quạ trên bầu trời phối hợp một lần! Điền Tâm bị dọa sợ, chính cô cũng không dám mở miệng nữa, bước nhanh về phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.
Tần Đại Phượng ngồi xổm trong khe hở mầm đậu… tiêu chảy vẫn không dừng được.
Tần Đại Phượng, năm mươi lăm tuổi, kết hôn sớm sinh con, cho nên là một bà già tuổi rất trẻ, hai trai một gái sinh ra và chồng cũ đều mất sớm.
Bà ta từng có một đứa con trai với Toàn Nghênh Quân, đứa nhỏ kia chết non trong tháng.
Sau đó lại sinh một cô con gái cùng ngày với nguyên chủ, cuối cùng cũng chết non.
Bởi vì cao tuổi sinh hai đứa nhỏ lại mất đi hai đứa nhỏ này, Tần Đại Phượng bị đả kích sâu sắc.
Danh sách chương