Nhóm dịch: Bánh Bao
“Mình không sợ máu, sao lại choáng thế này? Chẳng lẽ là chứng sợ máu của nguyên chủ sao?”
Điền Tâm không kiên trì nổi, hai mắt cô lập tức khép lại hôn mê bất tỉnh.
Khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt Điền Tâm đã thay đổi.
Hương thơm ngát quanh quẩn trước mũi thấm vào ruột gan, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh mây trắng, chân giẫm lên vùng đất đen trơ trụi.
Ở giữa vùng đất đen có một hố tròn, hố tròn cao hơn đất đen khoảng hai thước.
Xung quanh là mặt đất đá cuội, đường kính khoảng hai mét, trên mặt đất đá cuội kia có một chiếc ghế mây giỏ rất đặc trưng của thế kỷ 21.
Trong đất đen có cái hố, bao gồm cả hố tròn và đất đá cuội khoảng một trăm mét vuông.
Lấy miệng giếng làm trung tâm chia nơi này chia thành mười hai mảnh đất, phần rãnh của các mảnh đất được sắp xếp gọn gàng.
Điền Tâm đi tới bên hố tròn, phát hiện đây là một cái giếng đen thùi lùi, liếc mắt một cái nhìn không tới điểm cuối.
Không biết dưới đáy giếng có nước hay không nhỉ.
Điền Tâm sờ ghế treo, cảm giác được thứ này đúng là chân thật không giống như đang nằm mơ.
Đây là đâu đây?
Cô đang ở đâu?
Điền Tâm ở bên trong dạo năm vòng không đi ra ngoài được.
Bốn phía quanh cô hình như là kết giới trong suốt, rõ ràng có thể nhìn thấy đồng ruộng và người bên ngoài.
Cũng có thể nhìn thấy túi lưới và lưỡi liềm, cũng có thể nghe thấy thanh âm bên ngoài.
Nhưng tại sao cô mãi mà không đi ra được?
Người bên ngoài có thể nhìn thấy cô ấy không?
“Cứu mạng, cứu mạng...”
Điền Tâm hô to về phía bên ngoài: “Ông nội, ông ơi, cứu cháu, ông nội, ông nội.”
Cho dù người trong thôn không muốn để ý tới cô, thì ông nhất định sẽ để ý tới cô.
Huống chi nơi này cách ông nội không xa, ông có thể nghe thấy thanh âm của cô, đáng tiếc ông nội không hề có chút phản ứng nào cả.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến hai tiếng kêu chói tai.
Đồng thời giống như có thứ gì đó rơi xuống giếng, thứ kia rất nhỏ, Điền Tâm cảm giác hình như là một hòn đá nhỏ.
“Mình không sợ máu, sao lại choáng thế này? Chẳng lẽ là chứng sợ máu của nguyên chủ sao?”
Điền Tâm không kiên trì nổi, hai mắt cô lập tức khép lại hôn mê bất tỉnh.
Khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt Điền Tâm đã thay đổi.
Hương thơm ngát quanh quẩn trước mũi thấm vào ruột gan, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh mây trắng, chân giẫm lên vùng đất đen trơ trụi.
Ở giữa vùng đất đen có một hố tròn, hố tròn cao hơn đất đen khoảng hai thước.
Xung quanh là mặt đất đá cuội, đường kính khoảng hai mét, trên mặt đất đá cuội kia có một chiếc ghế mây giỏ rất đặc trưng của thế kỷ 21.
Trong đất đen có cái hố, bao gồm cả hố tròn và đất đá cuội khoảng một trăm mét vuông.
Lấy miệng giếng làm trung tâm chia nơi này chia thành mười hai mảnh đất, phần rãnh của các mảnh đất được sắp xếp gọn gàng.
Điền Tâm đi tới bên hố tròn, phát hiện đây là một cái giếng đen thùi lùi, liếc mắt một cái nhìn không tới điểm cuối.
Không biết dưới đáy giếng có nước hay không nhỉ.
Điền Tâm sờ ghế treo, cảm giác được thứ này đúng là chân thật không giống như đang nằm mơ.
Đây là đâu đây?
Cô đang ở đâu?
Điền Tâm ở bên trong dạo năm vòng không đi ra ngoài được.
Bốn phía quanh cô hình như là kết giới trong suốt, rõ ràng có thể nhìn thấy đồng ruộng và người bên ngoài.
Cũng có thể nhìn thấy túi lưới và lưỡi liềm, cũng có thể nghe thấy thanh âm bên ngoài.
Nhưng tại sao cô mãi mà không đi ra được?
Người bên ngoài có thể nhìn thấy cô ấy không?
“Cứu mạng, cứu mạng...”
Điền Tâm hô to về phía bên ngoài: “Ông nội, ông ơi, cứu cháu, ông nội, ông nội.”
Cho dù người trong thôn không muốn để ý tới cô, thì ông nhất định sẽ để ý tới cô.
Huống chi nơi này cách ông nội không xa, ông có thể nghe thấy thanh âm của cô, đáng tiếc ông nội không hề có chút phản ứng nào cả.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến hai tiếng kêu chói tai.
Đồng thời giống như có thứ gì đó rơi xuống giếng, thứ kia rất nhỏ, Điền Tâm cảm giác hình như là một hòn đá nhỏ.
Danh sách chương