Nhóm dịch: Bánh Bao
Tùy thuộc vào thời gian lúa chín, một ngày có thể thu hoạch bốn lần, mỗi hạt không chỉ đầy đủ mà còn nhiều, năng suất rất cao.
“Trồng những hạt giống này đi.”
Điền Tâm vừa dứt lời, những hạt giống kia tự động phân tán đều trên đất đen.
Ngày hôm sau ba chị em đều dậy rất sớm. Điền Mỹ đi bãi núi nhặt của thừa, Điền Tâm đi chợ.
“Em dậy sớm như vậy làm gì?” Điền Mỹ hỏi Điền Tiểu Long.
Điền Tiểu Long khẽ xụ mặt thấp giọng nói: “Chị hai nhỏ tiếng chút đi, đừng đánh thức ba mẹ dậy.”
Mẹ tỉnh lại biết nó muốn đi chợ Bạch Hà, thì nhất định sẽ ngăn cản nó, chọc giận mẹ, thì mẹ chắc chắn sẽ tung đòn đánh nó một trận.
Điền Tâm cười thấp giọng nói: “Em ấy dậy sớm như vậy là muốn đi chợ với chị.”
“Không ăn được món nào cả, thì em đi làm gì?”
“Đi xem cho đã mắt hay sao? Trong nhà không có tiền, trong lòng em không thấy chút bức bách hả? Đúng là không hiểu chuyện!”
“Có bản lĩnh thì em cũng giống như chị cả đi, nhặt được mười đồng ở trên phiên chợ."
"Khi ấy em muốn ăn bánh thì ăn bánh, không ai chắt chiu vơi em!”
Điền Mỹ bĩu môi hừ một tiếng cầm chổi và xẻng đi ra ngoài.
Điền Tâm: “...”
Nguyên chủ nhặt được mười đồng ở lúc họp chợ sao? Sao cô không nhớ ra việc này ở trong ký ức thế?
Chỉ hy vọng hôm nay họp chợ cũng có thể nhặt được tiền, như vậy thì em có thể như ý nguyện ăn được bánh nướng.
Điền Tiểu Long học Điền Mỹ bĩu môi cũng hừ một tiếng, thấy Điền Tâm nhìn cậu bé vui vẻ.
Nó lộ ra hàm răng không có răng cửa: “Chị, em chỉ muốn ở bên chị mà thôi, chứ không phải vì ăn bánh nướng nhà Lưu Nhất Thủ đâu.”
“Chị yên tâm, em cam đoan sẽ không giống như những đứa trẻ khác dựa vào cửa nhà Lưu, không đi về lại còn lăn lộn khóc lóc muốn ăn bánh.”
“Ha ha ha...”
Cái đồ nít ranh này, đúng là đáng yêu mà, đáng yêu đến mức làm cho người ta đau lòng.
Điền Tâm không nhịn được cười to.
“Chị chị, nhỏ giọng một chút.”
Điền Tiểu Long vươn tay kiễng chân muốn che miệng Điền Tâm lại.
Tùy thuộc vào thời gian lúa chín, một ngày có thể thu hoạch bốn lần, mỗi hạt không chỉ đầy đủ mà còn nhiều, năng suất rất cao.
“Trồng những hạt giống này đi.”
Điền Tâm vừa dứt lời, những hạt giống kia tự động phân tán đều trên đất đen.
Ngày hôm sau ba chị em đều dậy rất sớm. Điền Mỹ đi bãi núi nhặt của thừa, Điền Tâm đi chợ.
“Em dậy sớm như vậy làm gì?” Điền Mỹ hỏi Điền Tiểu Long.
Điền Tiểu Long khẽ xụ mặt thấp giọng nói: “Chị hai nhỏ tiếng chút đi, đừng đánh thức ba mẹ dậy.”
Mẹ tỉnh lại biết nó muốn đi chợ Bạch Hà, thì nhất định sẽ ngăn cản nó, chọc giận mẹ, thì mẹ chắc chắn sẽ tung đòn đánh nó một trận.
Điền Tâm cười thấp giọng nói: “Em ấy dậy sớm như vậy là muốn đi chợ với chị.”
“Không ăn được món nào cả, thì em đi làm gì?”
“Đi xem cho đã mắt hay sao? Trong nhà không có tiền, trong lòng em không thấy chút bức bách hả? Đúng là không hiểu chuyện!”
“Có bản lĩnh thì em cũng giống như chị cả đi, nhặt được mười đồng ở trên phiên chợ."
"Khi ấy em muốn ăn bánh thì ăn bánh, không ai chắt chiu vơi em!”
Điền Mỹ bĩu môi hừ một tiếng cầm chổi và xẻng đi ra ngoài.
Điền Tâm: “...”
Nguyên chủ nhặt được mười đồng ở lúc họp chợ sao? Sao cô không nhớ ra việc này ở trong ký ức thế?
Chỉ hy vọng hôm nay họp chợ cũng có thể nhặt được tiền, như vậy thì em có thể như ý nguyện ăn được bánh nướng.
Điền Tiểu Long học Điền Mỹ bĩu môi cũng hừ một tiếng, thấy Điền Tâm nhìn cậu bé vui vẻ.
Nó lộ ra hàm răng không có răng cửa: “Chị, em chỉ muốn ở bên chị mà thôi, chứ không phải vì ăn bánh nướng nhà Lưu Nhất Thủ đâu.”
“Chị yên tâm, em cam đoan sẽ không giống như những đứa trẻ khác dựa vào cửa nhà Lưu, không đi về lại còn lăn lộn khóc lóc muốn ăn bánh.”
“Ha ha ha...”
Cái đồ nít ranh này, đúng là đáng yêu mà, đáng yêu đến mức làm cho người ta đau lòng.
Điền Tâm không nhịn được cười to.
“Chị chị, nhỏ giọng một chút.”
Điền Tiểu Long vươn tay kiễng chân muốn che miệng Điền Tâm lại.
Danh sách chương