Đã ba ngày kể từ khi các binh lính nữ tham gia huấn luyện.
Ban đầu mọi người đều cho rằng con gái của một gia đình giàu có chạy tới chơi cho vui, nên cũng không quan tâm lắm.
Một số anh chàng rảnh rỗi còn cá cược, dùng bữa trưa để đánh cược xem đám cô nương 'đẹp trai này có thể kiên trì được mấy ngày.
Đa phần mọi người đều cho răng bọn họ sẽ không kiên trì được quá ba ngày.
Nhưng không ngờ rằng màn thể hiện của những cô nương này lại khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, không chỉ kiên trì được ba ngày mà tiến bộ cực kỳ rõ ràng, việc luyện tập càng lúc càng dễ dàng hơn.
Nhưng đến ngày thứ tư, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Lịch trình tập luyện do Kim Phi xây dựng rất có mục việc đổ mồ hôi trong quá trình tập luyện là điều bình thường, các cựu binh tập luyện thường cởi trần, nếu không quần áo dính vào người sẽ rất khó chịu.
Bây giờ thêm một nhóm binh lính nữ, không thể cởi trần được nữa, bọn họ chỉ đành cố nhịn.
Nhưng không ngờ rằng sáng ngày thứ tư khi đang luyện tập, quần áo của một cựu binh đã bị cành cây cào. xước.
Ngày đó công nghệ dệt còn lạc hậu, quần áo là những thứ rất quý giá, việc này khiến cho cựu binh vô cùng đau lòng, khi đó liền cởi đồ ra.
Có người dẫn đầu ắt sẽ có người theo sau.
Rất nhanh sau đó các cựu binh lại quay về trạng thái trước đây, bắt đầu cởi trần tập luyện.
Địa vị của phụ nữ Đại Khang rất thấp, ở nhà thì phải nghe lời cha mẹ, xuất giá thì phải nghe lời chồng, đây là quy tắc xuất phát từ xã hội phong kiến, cùng với sự phát triển của thời gian, nó càng ngày càng khắt khe hơn, càng ngày càng chỉ tiết hơn.
Trong một số gia đình quý tộc, phụ nữ khi nào phải mặc quần áo như thế nào, nói chuyện âm độ như thế nào, hành lễ phải cúi người như thế nào đều có một bộ quy tắc tiêu chuẩn, thậm chí còn có người chuyên cầm thước để đo.
Cũng may vùng đất hoang vu này tình hình không quá nghiêm trọng, ở thôn Tây Hà, mọi người sống được. qua ngày đã không dễ dàng gì rồi, nếu như còn suy xét nhiều như vậy thì sẽ chết hết mất.
Nếu không phải như vậy thì việc Kim Phi muốn mở. xưởng dệt đúng là chỉ có trong giấc mơ.
Nhưng cho dù không có quá nhiều quy tắc ở thôn núi thì môi trường chung vẫn như vậy.
Khánh Mộ Lam ngày nào cũng dắt theo một đám cô nương lăn lộn cùng với một đám đàn ông, trong mắt phụ nữ của thôn Tây Hà và thôn Quan gia chính là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Vài ngày trước khi các binh lính nữ trở về làng sau khi huấn luyện đã có một đám phụ nữ chỉ chỉ trỏ trỏ vào. bọn họ.
Mặc dù Khánh Mộ Lam có tính cách bốc lửa, cô ấy cũng lớn lên ở Đại Khang, không thể không quan tâm chút nào đến cái nhìn của người khác được.
Bây giờ đã xuất hiện tình trạng này, cô ấy đã có thể. tưởng tượng được sau khi quay về, đám phụ nữ sẽ nói gì cô ấy rồi.
Nếu chỉ như vậy thì thôi bỏ đi, nhưng tệ hơn là, Kim Phi sau mấy ngày quan sát cảm thấy các binh lính nữ đã thích nghi được với nhịp điệu huấn luyện trong giai đoạn đầu, vì vậy liền tăng cường cường độ huấn luyện vào ngày thứ tư.
Cộng thêm việc trời nắng nóng, các binh lính nữ đều đổ mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm.
Đồng phục chiến đấu màu đen, cho dù ướt đẫm mồ hôi cũng sẽ không bị xuyên thấu nhưng sẽ dính chặt vào. người, cơ thể của các binh lính nữ cũng sẽ lộ ra.
Nếu ở những thế hệ sau thì chuyện này chẳng sao cả, trên đường phố đầy những cô gái mặc đồ body khoe trọn dáng người, nhưng ở thời đại này, gái lầu xanh cũng không mặc như vậy.
Vì vậy hôm đó sau khi huấn luyện xong, Khánh Mộ Lam và những binh lính nữ nán lại phía sau núi, mãi cho. đến khi trời tối mới dám quay về làng.
Quay về nhà tắm rửa rồi nhanh chóng chạy tới chỗ Kim Phi.
Cả nhà Kim Phi đang ăn cơm, nhìn thấy Khánh Mộ Lam tới, Quan Hạ Nhi nhanh chóng đứng dậy hỏi: “Mộ Lam, muội ăn chưa, cùng ăn đi!”
“Hạ Nhi tỷ, không cần đâu”.
Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn Kim Phi, trực tiếp phản đối: “Tiên sinh, ta yêu cầu các binh lính nam không " được cởi trần khi luyện tập cùng với bọn tai
“Trên chiến trường các cô đều phải đối mặt với nam nhân, nếu như vì đối phương cởi trần mà các cô không nhìn nổi được nữa, vậy các cô còn ra chiến trường làm gì? Kim Phi ngẩng đầu nhìn Khánh Mộ Lam một cái, thản nhiên nói.
“Ngài cũng nói rồi, đó là trên chiến trường chứ không phải lúc luyện tập”.
Khánh Mộ Lam nói: “Hiện giờ mọi người đã bắt đầu đồn ầm lên rồi, bây giờ bọn họ còn cởi trần nữa thì sau này bảo bọn ta làm sao sống tiếp ở trong làng được đây?”
“Mộ Lam, ta tưởng rằng cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”.
Nói đến đây, Kim Phi đặt bát xuống, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.
“Ý gì?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Binh lính nữ muốn ra chiến trường, chiến đấu với nam nhân, chuyện này khó khăn thế nào, không cần ta phải nói với cô nữa, đúng không?”, Kim Phi hỏi.
Khánh Mộ Lam không trả lời, nhưng đây đã là một dạng câu trả lời rồi.
Mong muốn lớn nhất của cô ấy là được đóng góp cho các cuộc chiến của đất nước như những người lính nam.
Những năm nay, cô ấy vì muốn đạt được mục tiêu này mà đã vô cùng nỗ lực.
Nếu như không phải cha đã mất, có lẽ giờ cô ấy đã bị gả đi rồi, tâm nguyện này sẽ mãi mãi chỉ là tâm nguyện mà thôi.
“Có lẽ bản thân cô cũng không nhận ra, ngăn cản cô ra chiến trường không phải là Khánh Hoài, cũng không phải ca ca của cô, mà chính là thời đại này!”
Kim Phi nói: “Phụ nữ ở thời đại này có quá nhiều gông cùm và xiềng xích. Nếu muốn ra chiến trường, trước tiên phải phá bỏ xiềng xích này. Cô hiểu ý ta chứ?"
“Gông cùm... Xiềng xích...”
Khánh Mộ Lam lặp lại lời của Kim Phi với một ánh mắt đầy suy tư.
Kim Phi cũng không làm phiền, ra hiệu cho Nhuận Nương thu dọn bát đũa.
Tối nay có lẽ y sẽ có một cuộc nói chuyện dài với Khánh Mộ Lam.
Quan Hạ Nhi cũng hiểu chuyện nên không hỏi gì, kéo Tiểu Nga còn chưa ăn xong dậy, đi ra ngoài cùng với Nhuận Nương.
Những lời Kim Phi vừa nói đã tác động rất lớn đến Đường Đông Đông, cô ấy muốn ở lại nghe tiếp, nhưng đêm nay xưởng dệt có một số công việc cần cô ấy phải tới đó, vì vậy chỉ đành thở dài rời đi.
Khánh Mộ Lam hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại.
Đứng dậy bắt chước dáng vẻ của một người đàn ông, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: “Mong tiên sinh chỉ giáo!"
“Vì sao cô lại học hành lễ giống đàn ông vậy?”
Kim Phi nói: “Trong sâu thẳm trong tâm hồn cô luôn cho rằng, mình là một người đàn ông thì tốt biết mấy?”
“Đúng vậy, ta thường nghĩ như vậy, nếu như ta là một người đàn ông thì tốt biết bao, có thể giống như Khánh Hoài ca ca, muốn làm gì thì làm!”
Khánh Mộ Lam lộ ra vẻ khao khát: "Nếu ta là một người đàn ông, ta nhất định sẽ tạo ra một đội quân mạnh hơn cả Thiết Lâm Quân!”
“Đáng tiếc, cô không phải là đàn ông, đây là chuyện không thể thay đổi được”.
Chỉ với một câu nói, Kim Phi đã thành công khiến Khánh Mộ Lam thoát ra khỏi mộng tưởng.
“Tiên sinh, khả năng dội nước lạnh vào đầu người khác của ngài tốt thật đấy”.
Khánh Mộ Lam rất bất mãn với năng lực phá hủy bầu không khí của Kim Phi.
“Cô có nhớ ta từng nói với cô, phụ nữ nắm giữ nửa bầu trời không?”
Kim Phi hỏi: “Vì sao cô lại cảm thấy, chỉ có đàn ông mới có thể tạo ra được một đội quân mạnh hơn Thiết Lâm Quân? Phụ nữ không thể được sao?”
“Tiên sinh, có khả năng sao?”
Khánh Mộ Lam hỏi ngược lại.
“Làm thì không làm, đương nhiên không thể được rồi. Ta tin rằng con người là nhân tố quyết định, nếu đã quyết định làm, vậy thì phải cố gắng hết sức”.
Kim Phi nói: “Cô muốn ra chiến trường, nói trắng ra là muốn theo đuổi con đường nam nữ bình đẳng...”
“Nam nữ bình đẳng?”
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng giống như một tiếng sét, đánh thẳng vào trái tim của Khánh Mộ Lam.
Phía sau Kim Phi nói thêm gì, cô ấy dường như: không nghe thấy nữa.
Ban đầu mọi người đều cho rằng con gái của một gia đình giàu có chạy tới chơi cho vui, nên cũng không quan tâm lắm.
Một số anh chàng rảnh rỗi còn cá cược, dùng bữa trưa để đánh cược xem đám cô nương 'đẹp trai này có thể kiên trì được mấy ngày.
Đa phần mọi người đều cho răng bọn họ sẽ không kiên trì được quá ba ngày.
Nhưng không ngờ rằng màn thể hiện của những cô nương này lại khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, không chỉ kiên trì được ba ngày mà tiến bộ cực kỳ rõ ràng, việc luyện tập càng lúc càng dễ dàng hơn.
Nhưng đến ngày thứ tư, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Lịch trình tập luyện do Kim Phi xây dựng rất có mục việc đổ mồ hôi trong quá trình tập luyện là điều bình thường, các cựu binh tập luyện thường cởi trần, nếu không quần áo dính vào người sẽ rất khó chịu.
Bây giờ thêm một nhóm binh lính nữ, không thể cởi trần được nữa, bọn họ chỉ đành cố nhịn.
Nhưng không ngờ rằng sáng ngày thứ tư khi đang luyện tập, quần áo của một cựu binh đã bị cành cây cào. xước.
Ngày đó công nghệ dệt còn lạc hậu, quần áo là những thứ rất quý giá, việc này khiến cho cựu binh vô cùng đau lòng, khi đó liền cởi đồ ra.
Có người dẫn đầu ắt sẽ có người theo sau.
Rất nhanh sau đó các cựu binh lại quay về trạng thái trước đây, bắt đầu cởi trần tập luyện.
Địa vị của phụ nữ Đại Khang rất thấp, ở nhà thì phải nghe lời cha mẹ, xuất giá thì phải nghe lời chồng, đây là quy tắc xuất phát từ xã hội phong kiến, cùng với sự phát triển của thời gian, nó càng ngày càng khắt khe hơn, càng ngày càng chỉ tiết hơn.
Trong một số gia đình quý tộc, phụ nữ khi nào phải mặc quần áo như thế nào, nói chuyện âm độ như thế nào, hành lễ phải cúi người như thế nào đều có một bộ quy tắc tiêu chuẩn, thậm chí còn có người chuyên cầm thước để đo.
Cũng may vùng đất hoang vu này tình hình không quá nghiêm trọng, ở thôn Tây Hà, mọi người sống được. qua ngày đã không dễ dàng gì rồi, nếu như còn suy xét nhiều như vậy thì sẽ chết hết mất.
Nếu không phải như vậy thì việc Kim Phi muốn mở. xưởng dệt đúng là chỉ có trong giấc mơ.
Nhưng cho dù không có quá nhiều quy tắc ở thôn núi thì môi trường chung vẫn như vậy.
Khánh Mộ Lam ngày nào cũng dắt theo một đám cô nương lăn lộn cùng với một đám đàn ông, trong mắt phụ nữ của thôn Tây Hà và thôn Quan gia chính là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Vài ngày trước khi các binh lính nữ trở về làng sau khi huấn luyện đã có một đám phụ nữ chỉ chỉ trỏ trỏ vào. bọn họ.
Mặc dù Khánh Mộ Lam có tính cách bốc lửa, cô ấy cũng lớn lên ở Đại Khang, không thể không quan tâm chút nào đến cái nhìn của người khác được.
Bây giờ đã xuất hiện tình trạng này, cô ấy đã có thể. tưởng tượng được sau khi quay về, đám phụ nữ sẽ nói gì cô ấy rồi.
Nếu chỉ như vậy thì thôi bỏ đi, nhưng tệ hơn là, Kim Phi sau mấy ngày quan sát cảm thấy các binh lính nữ đã thích nghi được với nhịp điệu huấn luyện trong giai đoạn đầu, vì vậy liền tăng cường cường độ huấn luyện vào ngày thứ tư.
Cộng thêm việc trời nắng nóng, các binh lính nữ đều đổ mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm.
Đồng phục chiến đấu màu đen, cho dù ướt đẫm mồ hôi cũng sẽ không bị xuyên thấu nhưng sẽ dính chặt vào. người, cơ thể của các binh lính nữ cũng sẽ lộ ra.
Nếu ở những thế hệ sau thì chuyện này chẳng sao cả, trên đường phố đầy những cô gái mặc đồ body khoe trọn dáng người, nhưng ở thời đại này, gái lầu xanh cũng không mặc như vậy.
Vì vậy hôm đó sau khi huấn luyện xong, Khánh Mộ Lam và những binh lính nữ nán lại phía sau núi, mãi cho. đến khi trời tối mới dám quay về làng.
Quay về nhà tắm rửa rồi nhanh chóng chạy tới chỗ Kim Phi.
Cả nhà Kim Phi đang ăn cơm, nhìn thấy Khánh Mộ Lam tới, Quan Hạ Nhi nhanh chóng đứng dậy hỏi: “Mộ Lam, muội ăn chưa, cùng ăn đi!”
“Hạ Nhi tỷ, không cần đâu”.
Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn Kim Phi, trực tiếp phản đối: “Tiên sinh, ta yêu cầu các binh lính nam không " được cởi trần khi luyện tập cùng với bọn tai
“Trên chiến trường các cô đều phải đối mặt với nam nhân, nếu như vì đối phương cởi trần mà các cô không nhìn nổi được nữa, vậy các cô còn ra chiến trường làm gì? Kim Phi ngẩng đầu nhìn Khánh Mộ Lam một cái, thản nhiên nói.
“Ngài cũng nói rồi, đó là trên chiến trường chứ không phải lúc luyện tập”.
Khánh Mộ Lam nói: “Hiện giờ mọi người đã bắt đầu đồn ầm lên rồi, bây giờ bọn họ còn cởi trần nữa thì sau này bảo bọn ta làm sao sống tiếp ở trong làng được đây?”
“Mộ Lam, ta tưởng rằng cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”.
Nói đến đây, Kim Phi đặt bát xuống, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.
“Ý gì?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Binh lính nữ muốn ra chiến trường, chiến đấu với nam nhân, chuyện này khó khăn thế nào, không cần ta phải nói với cô nữa, đúng không?”, Kim Phi hỏi.
Khánh Mộ Lam không trả lời, nhưng đây đã là một dạng câu trả lời rồi.
Mong muốn lớn nhất của cô ấy là được đóng góp cho các cuộc chiến của đất nước như những người lính nam.
Những năm nay, cô ấy vì muốn đạt được mục tiêu này mà đã vô cùng nỗ lực.
Nếu như không phải cha đã mất, có lẽ giờ cô ấy đã bị gả đi rồi, tâm nguyện này sẽ mãi mãi chỉ là tâm nguyện mà thôi.
“Có lẽ bản thân cô cũng không nhận ra, ngăn cản cô ra chiến trường không phải là Khánh Hoài, cũng không phải ca ca của cô, mà chính là thời đại này!”
Kim Phi nói: “Phụ nữ ở thời đại này có quá nhiều gông cùm và xiềng xích. Nếu muốn ra chiến trường, trước tiên phải phá bỏ xiềng xích này. Cô hiểu ý ta chứ?"
“Gông cùm... Xiềng xích...”
Khánh Mộ Lam lặp lại lời của Kim Phi với một ánh mắt đầy suy tư.
Kim Phi cũng không làm phiền, ra hiệu cho Nhuận Nương thu dọn bát đũa.
Tối nay có lẽ y sẽ có một cuộc nói chuyện dài với Khánh Mộ Lam.
Quan Hạ Nhi cũng hiểu chuyện nên không hỏi gì, kéo Tiểu Nga còn chưa ăn xong dậy, đi ra ngoài cùng với Nhuận Nương.
Những lời Kim Phi vừa nói đã tác động rất lớn đến Đường Đông Đông, cô ấy muốn ở lại nghe tiếp, nhưng đêm nay xưởng dệt có một số công việc cần cô ấy phải tới đó, vì vậy chỉ đành thở dài rời đi.
Khánh Mộ Lam hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại.
Đứng dậy bắt chước dáng vẻ của một người đàn ông, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: “Mong tiên sinh chỉ giáo!"
“Vì sao cô lại học hành lễ giống đàn ông vậy?”
Kim Phi nói: “Trong sâu thẳm trong tâm hồn cô luôn cho rằng, mình là một người đàn ông thì tốt biết mấy?”
“Đúng vậy, ta thường nghĩ như vậy, nếu như ta là một người đàn ông thì tốt biết bao, có thể giống như Khánh Hoài ca ca, muốn làm gì thì làm!”
Khánh Mộ Lam lộ ra vẻ khao khát: "Nếu ta là một người đàn ông, ta nhất định sẽ tạo ra một đội quân mạnh hơn cả Thiết Lâm Quân!”
“Đáng tiếc, cô không phải là đàn ông, đây là chuyện không thể thay đổi được”.
Chỉ với một câu nói, Kim Phi đã thành công khiến Khánh Mộ Lam thoát ra khỏi mộng tưởng.
“Tiên sinh, khả năng dội nước lạnh vào đầu người khác của ngài tốt thật đấy”.
Khánh Mộ Lam rất bất mãn với năng lực phá hủy bầu không khí của Kim Phi.
“Cô có nhớ ta từng nói với cô, phụ nữ nắm giữ nửa bầu trời không?”
Kim Phi hỏi: “Vì sao cô lại cảm thấy, chỉ có đàn ông mới có thể tạo ra được một đội quân mạnh hơn Thiết Lâm Quân? Phụ nữ không thể được sao?”
“Tiên sinh, có khả năng sao?”
Khánh Mộ Lam hỏi ngược lại.
“Làm thì không làm, đương nhiên không thể được rồi. Ta tin rằng con người là nhân tố quyết định, nếu đã quyết định làm, vậy thì phải cố gắng hết sức”.
Kim Phi nói: “Cô muốn ra chiến trường, nói trắng ra là muốn theo đuổi con đường nam nữ bình đẳng...”
“Nam nữ bình đẳng?”
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng giống như một tiếng sét, đánh thẳng vào trái tim của Khánh Mộ Lam.
Phía sau Kim Phi nói thêm gì, cô ấy dường như: không nghe thấy nữa.
Danh sách chương