“Đêm qua bọn ta gặp thổ phi...”

Lưu Thiết cúi đầu kể lại một lượt chuyện đã xảy ra.

Đêm qua hắn dẫn đoàn xe đi tới huyện phủ giao hàng, kết quả vừa vào Đồng Sơn liền bị thổ phỉ chặn lại.

Không những cướp hết đồ mà còn đánh cho đám người Lưu Thiết một trận, hơn nữa còn đe dọa rằng sau này mỗi tháng đều phải nộp một trăm hai phí qua đường.

“Phi ca, ta xin lỗi, đã phụ lòng tin của huynh và Lương ca, làm mất nhiều hàng như vậy...”

Lưu Thiết hổ thẹn nói.

Sau khi xưởng dệt được mở rộng thành nhà máy, sản lượng làm ra nhiều gấp mấy lần lúc trước và lượng nguyên liệu thô cần thiết cũng gấp mấy lần so với trước đây.

Ngay cả khi Kim Phi bảo người chế tạo mười mấy chiếc xe giao hàng, giảm thiếu số lần tới huyện phủ, về cơ bản thì năm sáu ngày vẫn phải đi tới quận Kim Xuyên một lần.

Nếu bọn thổ phỉ đã chặn ở Đồng Sơn, sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra bí mật chuyển hàng trong đêm.

Kim Phi biết rằng chuyện này không thể trách Lưu Thiết được.

Võ vai Lưu Thiết, nói: “Thiết Tử ca, không sao, mất thì mất thôi, người không sao là được rồi”.

Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Lưu Thiết tự tát cho mình một cái: “Phi ca, Hổ Tử...”

“Hổ Tử làm sao?” Trái tim Kim Phi thắt chặt lại.

Hổ Tử là cháu họ của Trương Lương, một đứa trẻ mười lăm tuổi đã cùng đi giao hàng với Trương Lương từ những ngày đầu.

Hai người anh họ của Trương Lương đều đã chết trên chiến trường, Hổ Tử là cháu đích tôn của nhà bọn họ, nếu như cậu bé xảy ra chuyện gì, Kim Phi làm sao ăn nói với Trương Lương được đây.

“Hổ Tử bị thổ phỉ đánh gãy chân, lộ cả xương bên trong ra, ta nghĩ lão Đàm chưa không được, sợ rằng Hổ Tử sẽ bị liệt vì vậy liền tự mình đưa cậu ấy tới huyện phủ”.

Lưu Thiết nói: “Lang y nối lại xương cho cậu ấy, nói rằng có thể hồi phục như ban đầu, ta sợ rằng đỉ đi lại lại không tốt cho vết thương nên để cậu ấy ở lại chỗ lang y”.

“Thiết Tử ca, huynh làm đúng, cho dù thế nào, người là quan trọng nhất".

Kim Phi nghe thấy vậy liền thờ dài một hơi. Người không chết là tốt rồi.

Lão Đàm chỉ là một thầy thuốc trong làng, y thuật có lẽ còn không bằng Kim Phi, Lưu Thiết nếu thực sự đưa Hổ Tử quay về để Lão Đàm chữa, e là cái chân không còn nữa rồi.

Bây giờ thời tiết nắng nóng, vết thương lớn như vậy dễ bị nhiếm trùng, không có thuốc chống viêm, xử lý

không tốt e là cái mạng của Hổ Tử cũng không còn.

“Phi ca, lang y nói rồi, hai năm tới Hổ Tử không thể làm được việc nặng...”

Lưu Thiết bổ sung thêm một câu. “Không sao, đợi cậu ấy khỏe lại, ta sẽ sắp xếp cho. cậu ấy một số công việc không nặng nhọc, cho đến khi

cậu ấy hồi phục hoàn toàn thì thôi”.

Kim Phi nói: “Bao gồm cả gia đình cậu ấy, ta cũng sẽ sắp xếp hết”.

“Kim Phi ca, ta thay mặt Hổ Tử cảm ơn huynh”. Lưu Thiết cúi đầu trước Kim Phi. Thỏ chết cáo cũng bưồn, hắn và Hổ Tử làm cùng một công việc, Hổ Tử hôm nay rất có thể chính là hắn của ngày mai.

Những năm nay, không làm được việc nặng đồng nghĩa với chết đói.

Bổ sung thêm câu đó là muốn xem xem Kim Phi định xử lý chuyện này như thế nào.

Bây giờ nhận được sự bảo đảm của Kim Phi, Lưu Thiết mới hoàn toàn yên tâm được.

“Đúng rồi Phi ca, tiền trên người bọn ta đều bị bọn thổ phỉ cướp hết rồi, sau khi đến huyện phủ gặp được Trương bổ đầu, ngài ấy đã cho bọn ta vay năm lượng bạc để trả tiền thuốc và khám bệnh cho lang y..”

“Hiểu”.

Kim Phi lấy ra một thỏi bạc mười lượng từ trong cánh tay áo: “Trương bổ đầu, lần này đa tạ ngài”.

“Kim tiên sinh, ngài làm gì vậy?” Sắc mặt Trương bổ đầu có chút không hài lòng: “Ta đưa các huynh đệ Thiết Tử quay về là sợ thổ phỉ làm khó

bọn họ chứ không phải tới để đòi tiền”.

“Đúng vậy, nếu như không có Trương bổ đầu, bọn ta nhất định không thể dễ dàng quay về như vậy”.

Lưu Thiết cũng gật đầu. “Vậy thì càng phải cảm ơn Trương bổ đầu rồi”.

Kim Phi đưa thỏi bạc về phía trước: “Trương bổ đầu, ngài giúp ta việc lớn như vậy, ta vô cùng cảm kích, không thể để ngài trả tiền thuốc thang cho bọn ta được? Nếu không sau này nhỡ có chuyện gì, bọn ta sao dám tới làm phiền Trương bổ đầu nữa”.

Thực chất tiền lương của Trương bổ đầu cũng không cao, 5 lượng bạc cũng là một số tiền lớn đối với hắn, vừa rồi chẳng qua là thoái thác một chút mà thôi.

“Tiên sinh đã nói thế thì ta đành nhận vậy”.

Trương bổ đầu liếc nhìn thỏi bạc, có chút ngược. ngùng nói: “Tiên sinh có bạc lẻ không, ta không có tiền trả lại...”

“Không cần trả lại, số còn lại coi như ta mời Trương bổ đầu uống rượu”.

Kim Phi nhét thỏi bạc vào trong tay Trương bổ đầu: “Mong Trương bổ đầu đừng chê ít”.

Đã nói đến thế

Trương bổ đầu cũng không trốn tránh nữa, nhận lấy thỏi bạc rồi cất vào trong người, sau đó nháy mắt với Kim Phi, khóe miệng khẽ nhếch lên về phía Lưu Thiết và Quan Hạ Nhi.

Kim Phi lập tức hiểu ra, quay sang Quan Hạ Nhi nói: “Hạ Nhi, nàng đi lấy chút tiền, đưa cho mỗi một huynh đệ bị thương lần này năm trăm văn, sau đó mang hai nghìn văn tới chỗ mẹ Hổ Tử, bảo bà ấy yên tâm, chuyện của Hổ Tử ta nhất định sẽ lo đến cùng”.

“Phi ca, ngoại trừ Hổ Tử, bọn ta đều không sao...”

Lưu Thiết vội xua tay. “Thiết Tử ca, nghe ta, lần này mọi người đều cực khổ rồi, huynh đưa các huynh đệ bị thương tới chỗ lão Đàm lấy một ít thảo dược, sau đó nghỉ ngơi vài ngày”.

Kim Phi nói: “Đi đi, ta có chút chuyện cần thương lượng với Trương bổ đầu”.

“Được”.

Lưu Thiết chắp tay với Kim Phi và Trương bổ đầu rồi cùng Quan Hạ Nhi rời đi.

“Trương bổ đầu, mời ngồi”.

Kim Phi bảo Trương bổ đầu ngồi xuống cạnh bàn, rót một cốc nước.

“Tiên sinh, ngài biết đám thổ phỉ Đồng Sơn từ đâu tới không?”

Trương bổ đầu không uống nước mà hỏi luôn. “Biết, núi Thiết Quán”. Kim Phi gật đầu.

“Vậy ngài có biết thổ phỉ núi Thiết Quán có lai lịch gì không?”

Trương bổ đầu lại hỏi.

“Chuyện này thì không biết”.

Kim Phi lắc đầu: “Mong Trương bổ đầu chỉ giáo”.

Y từng nghe Khánh Hoài nói, bên trong địa phận Kim Xuyên có một số phân nhánh thổ phỉ khá lớn, phía sau đều có quan phủ chống lưng.

Tuy nhiên huyện nha cũng không phải chỉ có mình huyện lệnh mà còn có các loại cấp bậc quyền lực khác. nhau như huyền thừa phụ trách văn thư, huyện úy phụ trách trị an, Kim Phi thực sự không biết thổ phỉ núi Thiết Quán là móng răng của ai.

Nếu Trương bổ đầu đã chủ động hỏi câu hỏi này, Kim Phi tin răng hắn sẽ nói cho y đáp án.

Quả nhiên, Trương bổ đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Thổ phỉ núi Thiết Quán là người của Chu sư gia, mỗi năm núi Thiết Quán thu hoạch ngũ cốc đều phải giao nộp ba phần cho Chu sư gia”.

Đám thổ phỉ Thiết Quán đã chiếm gần như đã chiếm toàn bộ quận Kim Xuyên và các thị trấn phía Tây, số lương thực mà các thôn làng cộng lại mỗi năm giao nộp cho bọn chúng không phải là con số nhỏ.

Ba phần trong số đó nhiều hơn tiền lương của một sư gia vô số lần, cho dù là đối với Khánh Hoài, đây cũng

không phải là khoản tiền nhỏ.

“Chẳng lẽ Chu sư gia có địa vị rất cao?”

Kim Phi cau mày hỏi.

Sư gia của Đại Khang tương đương với bí thư lãnh đạo, thường ngày hay mượn danh nghĩa huyện lệnh để phô trương quyền lực, mọi người luôn phải nể mặt.

Nhưng dính dáng đến quyền lợi bằng tiền, một sư gia không có quyền lực mà muốn nuốt một khoản lớn như vậy gần như là không thể.

Kim Phi liền nghĩa đến việc Chu sư gia chính là con rối của huyện lệnh, nhưng sau đó đã lập tức bác bỏ suy nghĩ này.

Nếu như Chu sư gia là người của huyện lệnh, Trương bổ đầu nhất định sẽ nói thẳng chỗ dựa của thổ phỉ núi Thiết Quán là huyện lệnh, không cần phải dính dáng đến Chu sư gia làm gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện