Sáng hôm sau, nàng giật mình tỉnh dậy vì lạnh. Xunh quanh kết giới đã biến mất từ bao giờ, sau gáy truyền đến cơn đau nhẹ. Ây da, có phải nàng ngủ không đúng tư thế nên mới bị đau cổ không nhỉ. Mà người hôm qua là ai? Giúp nàng nhưng lại không để lại danh tính, chơi trò bí ẩn thế này thật hại não.
Nhìn thương tâm hoa và hợp hoan linh, nàng suy nghĩ một lúc rồi biến thương tâm hoa và hợp hoan linh thành hình dạng của hai trâm cài. Dù sao để người khác nhìn thấy cũng không được. Thà biến thành trâm cài, cài lên tóc cho đẹp. Sau này có nguy kịch thì còn có cái mà dùng, nàng thông minh quá mà.
Tiểu Nhã ra mở cửa, thấy Kiều Kiều đang ngủ gục ngoài cửa, nàng gọi:
- Kiều Kiều, trời sáng rồi cô về phòng ngủ đi. Kiều Kiều....
Gọi mãi không thấy Kiều Kiều thức giấc, Tiểu Nhã đoán nàng ta bị điểm huyệt ngủ rồi nên giải thử. Ai ngờ là bị điểm huyệt ngủ thật:
- Cô nương, xin lỗi cô nương, nô tì ngủ quên mất.
- Không sao. Cô về phong ngủ đi, trời sáng rồi.
- Vậy Kiều Kiều cáo lui.
Kiều Kiều đi được một lúc, Tiểu Nhã tự đi pha trà uống. Càng nghĩ nàng càng thấy lạ, bị điểm huyệt ngủ thì ba canh giờ sau sẽ hết tác dụng, sao Kiều Kiều lại ngủ lâu như thế? Chẳng lẽ người đó gần sáng mới đi? Nghĩ đến cảnh ở chung phòng với nam nhân cả đêm, Tiểu Nhã nhìn lại y phục của mình. Vẫn may, vẫn rất chỉnh tề, chắc là hắn không có đụng tới nàng.
Ở trong phòng mãi cũng chán, nàng ra ngoài tìm Tiểu Hoàn đi dạo trong thành. Thi thoảng lại ghé đến chỗ Tăng Thư Thư quậy phá hắn. Cảm giác ở Du đô vui đến kì lạ, vừa yên bình vừa không cần nhìn sắc mặt người khác thích làm gì thì làm cái đó. Đến bữa ăn, Chu Tiểu Hoàn xuống bếp làm cơm nhưng sao nàng lại có cảm giác cơm Quỷ Lệ làm cho nàng ăn ngon hơn nhỉ?
********
Tối đến, nàng lại mơ thấy Bích Dao:
- Bích Dao, cô kéo ta đến đây làm gì? Đưa ta về đi
Bích Dao mỉm cười nhìn nàng:
- Ta vốn là chấp niệm kiếp trước cô để lại. Nói cách khác, ta là cô, cô là ta. Chúng ta vốn là một thể, nơi đây là chấp niệm, là quá khứ của cô. Nếu muốn về hiện đại thì phải đợi đến lúc thú thần được phục sinh, lúc đó không gian sẽ lưu chuyển. Diệt thú thần lối về sẽ hiện ra ngay lập tức. Đến lúc đó cô bắt buộc phải về thế giới hiện tại. Nếu không về, cô sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt trong quá khứ của bản thân, nhớ cho kĩ.
Sáng ra, nàng trầm tư suy nghĩ, đang ngồi thưởng trà cùng Tăng Thư Thư với Chu Tiểu Hoàn mà rót tràn tách trà, Chu Tiểu Hoàn nhắc:
- Tỷ tỷ, trà tràn rồi kìa, đừng rót nữa.
- Hả? ờ...
Tăng Thư Thư thấy nàng hơi lạ liền hoi:
- Tiểu Nhã, cô đang nghĩ gì thế?
Tiểu Nhã cười cho qua:
- không có gì
Dứt lời nàng lại chìm vào suy nghĩ
" Theo như kiếp trước của mình, thì mình nên phục sinh thú thần rồi diệt trừ nó để về hiện đại. Nhưng lỡ như thú thần không được phục sinh thì sao? Hoặc phục sinh được nhưng không diệt được nó thì chẳng phải nàng sẽ chôn thây tại quá khứ này sao? Không được không được. Nếu đã như vậy, mình sẽ giúp bọn họ phục sinh thú thần và diệt nó để quay về hiên đại. Như thế là ổn rồi"
Nhìn thương tâm hoa và hợp hoan linh, nàng suy nghĩ một lúc rồi biến thương tâm hoa và hợp hoan linh thành hình dạng của hai trâm cài. Dù sao để người khác nhìn thấy cũng không được. Thà biến thành trâm cài, cài lên tóc cho đẹp. Sau này có nguy kịch thì còn có cái mà dùng, nàng thông minh quá mà.
Tiểu Nhã ra mở cửa, thấy Kiều Kiều đang ngủ gục ngoài cửa, nàng gọi:
- Kiều Kiều, trời sáng rồi cô về phòng ngủ đi. Kiều Kiều....
Gọi mãi không thấy Kiều Kiều thức giấc, Tiểu Nhã đoán nàng ta bị điểm huyệt ngủ rồi nên giải thử. Ai ngờ là bị điểm huyệt ngủ thật:
- Cô nương, xin lỗi cô nương, nô tì ngủ quên mất.
- Không sao. Cô về phong ngủ đi, trời sáng rồi.
- Vậy Kiều Kiều cáo lui.
Kiều Kiều đi được một lúc, Tiểu Nhã tự đi pha trà uống. Càng nghĩ nàng càng thấy lạ, bị điểm huyệt ngủ thì ba canh giờ sau sẽ hết tác dụng, sao Kiều Kiều lại ngủ lâu như thế? Chẳng lẽ người đó gần sáng mới đi? Nghĩ đến cảnh ở chung phòng với nam nhân cả đêm, Tiểu Nhã nhìn lại y phục của mình. Vẫn may, vẫn rất chỉnh tề, chắc là hắn không có đụng tới nàng.
Ở trong phòng mãi cũng chán, nàng ra ngoài tìm Tiểu Hoàn đi dạo trong thành. Thi thoảng lại ghé đến chỗ Tăng Thư Thư quậy phá hắn. Cảm giác ở Du đô vui đến kì lạ, vừa yên bình vừa không cần nhìn sắc mặt người khác thích làm gì thì làm cái đó. Đến bữa ăn, Chu Tiểu Hoàn xuống bếp làm cơm nhưng sao nàng lại có cảm giác cơm Quỷ Lệ làm cho nàng ăn ngon hơn nhỉ?
********
Tối đến, nàng lại mơ thấy Bích Dao:
- Bích Dao, cô kéo ta đến đây làm gì? Đưa ta về đi
Bích Dao mỉm cười nhìn nàng:
- Ta vốn là chấp niệm kiếp trước cô để lại. Nói cách khác, ta là cô, cô là ta. Chúng ta vốn là một thể, nơi đây là chấp niệm, là quá khứ của cô. Nếu muốn về hiện đại thì phải đợi đến lúc thú thần được phục sinh, lúc đó không gian sẽ lưu chuyển. Diệt thú thần lối về sẽ hiện ra ngay lập tức. Đến lúc đó cô bắt buộc phải về thế giới hiện tại. Nếu không về, cô sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt trong quá khứ của bản thân, nhớ cho kĩ.
Sáng ra, nàng trầm tư suy nghĩ, đang ngồi thưởng trà cùng Tăng Thư Thư với Chu Tiểu Hoàn mà rót tràn tách trà, Chu Tiểu Hoàn nhắc:
- Tỷ tỷ, trà tràn rồi kìa, đừng rót nữa.
- Hả? ờ...
Tăng Thư Thư thấy nàng hơi lạ liền hoi:
- Tiểu Nhã, cô đang nghĩ gì thế?
Tiểu Nhã cười cho qua:
- không có gì
Dứt lời nàng lại chìm vào suy nghĩ
" Theo như kiếp trước của mình, thì mình nên phục sinh thú thần rồi diệt trừ nó để về hiện đại. Nhưng lỡ như thú thần không được phục sinh thì sao? Hoặc phục sinh được nhưng không diệt được nó thì chẳng phải nàng sẽ chôn thây tại quá khứ này sao? Không được không được. Nếu đã như vậy, mình sẽ giúp bọn họ phục sinh thú thần và diệt nó để quay về hiên đại. Như thế là ổn rồi"
Danh sách chương