“Nô tài tuân chỉ.” Mắt lão của Tô Xuân Vinh sáng lên, Hoàng Thượng thật sự đổi tính rồi à? Hy vọng Hoàng Thượng không làm bừa, nếu Ngài ấy thật sự đổi tính, giang sơn Đại Chu sẽ có hy vọng.

Vốn đang lom khom, ông đứng thẳng ưỡn ngực, lên tinh thần bước đến gần những văn võ đại thần, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua từng người.

Biểu cảm của những văn võ đại thần này cũng khác nhau, trong lòng không có điều mờ ám thì sắc mặt bình tĩnh, ngược lại thì ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tô Xuân Vinh, trong lòng bọn họ đều buồn bực, rốt cuộc Hoàng Thượng lại làm trò gì đây? Tô Xuân Vinh đi một vòng, rất nhanh đã quay lại thấp giọng bẩm báo: “Hoàng Thượng, tất cả đều rất chỉnh tề.”

“Cái đệch…” Diệp Khôn không nhịn được văng tục một câu, vẻ mặt tràn đầy thất vọng, muốn tìm cớ để kiếm bạc, ai ngờ các đại thần này không cho anh cơ hội, trong lòng rất khó chịu.

Anh không biết, mỗi ngày đại thần thượng triều gặp vua, ai dám tới trễ? Nhẹ thì đánh mười mấy trượng, nặng thì mất chức chém đầu, ai dám lấy đầu ra làm trò đùa chứ?

Còn ăn mặc chỉnh tề, đó không chỉ là uy nghiêm của người làm quan, mà còn là danh dự cá nhân, đương nhiên ai cũng muốn có diện mạo chỉnh tề, khoe ra dáng vẻ người làm quan, Diệp Khôn muốn moi móc điều này của bọn họ, quả thật không khác gì tìm xương trong quả trứng gà.

“Có việc thì dâng tấu, không có việc thì bãi triều.” Tô Xuân Vinh giọng kéo dài nghe rất chuyên nghiệp, ông ta cũng xem như nguyên lão tam triều, hầu hạ ba đời Đế vương, không biết đã nói câu này bao nhiêu lần rồi.

Công bộ thượng thư Tần Hạo Thiên ra khỏi hàng: “Hoàng Thượng, thần có bản tấu.”

Đệch, ngày đầu tiên ông đây thượng triều đã không cho mặt mũi như thế? Diệp Khôn không vui trừng mắt nhìn Tần Hạo Thiên, yếu xìu nói: “Ái khanh có chuyện gì?”

Tần Hạo Thiên cúi người nói: “Hoàng Thượng, thần cho rằng Nội các đại học sĩ Đàm Giang Dân đại nhân bị tù oan, thần nguyện bảo đảm, mong Hoàng Thượng minh xét.”

Ông ta còn chưa dứt lời, đã có mấy đại thần đồng loạt ra khỏi hàng dâng tấu, bằng lòng lấy đầu mình ra để bảo đảm, Nội các đại học sĩ Đàm Giang Dân bị tù oan.

Tiếp đó, lại có một nhóm đại thần bước ra chỉ trích các lỗi lầm của Đàm Giang Dân, liệt kê một đống tội danh, đủ để tịch thu gia sản, tru di tam tộc vẫn không hết hận.

Ông có lý của ông, tôi có lý của tôi, hai bên đấu khẩu với nhau, nước bọt phun đầy trời, như cơn mưa rào mùa hạ, ầm ĩ mãi không dứt, chỉ thiếu chút nữa là động tay động chân, toàn bộ điện Kim Loan thành một mớ hỗn loạn.

Mẹ kiếp, các văn thần nho sĩ đầy bụng kinh văn đạo lý lại chua ngoa đanh đá, chửi mắng nhau không khác gì ngoài đường phố, Diệp Khôn nghe mà đau đầu, mặt mày xám xịt.

Trong ký ức không đầy đủ của Hoàng đế chết tiệt, không có một chút ký ức nào liên quan đến Đàm Giang Dân, càng không biết ông ta phạm tội gì mà bị giam trong đại lao, đồng thời, cũng không có ấn tượng gì với tên những văn võ đại thần này, bảo anh phải giải quyết vụ án này thế nào đây?

Có điều, nhìn các đại thần thanh lưu này đấu với nhau cũng vui, cảm giác rất thú vị, mười mấy người đấu khẩu với nhau, cảnh tượng này khá hoành tráng đó.

Diệp Khôn im lặng, ngồi trên long ỷ xem náo nhiệt, rất nhanh, anh đã nhìn ra thành quả. Những văn võ đại thần này chia thành mấy phe, một phe do Nội các thủ phụ, Trương Đình Đăng Trương Các Lão dẫn đầu, cho rằng Đàm Giang Dân có tội, nên xử tử.

Nội các thủ phụ, chính nhất phẩm, ngang hàng với chức vụ Tể tướng, Trương Các Lão là nguyên lão tam triều đức cao vọng trọng, phần lớn văn võ bá quan trong triều đều đứng về phía ông.

Một phe khác do Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn dẫn đầu, cho rằng Đàm Giang Dân bị tù oan, yêu cầu Hoàng Thượng điều tra rõ ràng, hai phe này đối chọi nhau hung hăng nhất.

Người bên Võ Công Hầu ít hơn, chỉ có hai mươi mấy văn thần, còn lại đều là võ tướng, có không ít võ tướng không tham gia vào cuộc đấu này, chủ yếu đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Những đại thần còn lại cũng mang thái độ quan sát giữ mình, có lẽ là những người gió chiều nào ngã chiều đó, cũng có thể là người trung thành với Hoàng Thượng, còn trung thành bao nhiêu thì chỉ có Hoàng Thượng mới biết được.

Ban đầu, Diệp Khôn thấy đại thần tranh cãi, còn cảm thấy thú vị, mang tâm lý xem náo nhiệt, đến khi điện Kim Loan nháo thành một mớ hỗn độn, đã khiến anh không khỏi cảm thấy phiền chán.

“Tất cả im miệng hết!” Tổng quản nội thị giám Tô Xuân Vinh bỗng hét lên, cả điện Kim Loan đang nháo nhào bỗng yên lặng như tờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim thêu rơi xuống đất.

Tô Xuân Vinh có thể hầu hạ ba đời Đế vương mà không bị thay thế, có thể nói là một cây trường xuân, đương nhiên ông có bản lĩnh hơn người, biết quan sát sắc mặt, khéo léo suy đoán lòng vua, ông thấy Diệp Khôn thể hiện rõ vẻ khó chịu liền lên tiếng quát các đại thần ngừng cuộc tranh luận lại ngay.

“Chuyện này để sau hãy bàn, bãi triều!” Diệp Khôn đứng dậy khỏi long ỷ, phất tay áo, tức giận đùng đùng rời đi, để lại văn võ bá quan bên dưới chỉ biết quay sang nhìn nhau.

Diệp Khôn đi thẳng đến cung Càn Thanh dưới sự hộ tống của một nhóm cung nữ thái giám vây quanh, nghĩ tới dáng vóc mềm mại trắng trẻo của Lan Phi và Hạnh Nhi, máu thú trên người lại sôi trào, gần như muốn phun máu mũi.

“Thần thiếp cung nghênh Hoàng Thượng.” Giọng nói mềm mại động lòng người, hút hồn người khác vang lên, là Lệ phi trời sinh mị hoặc từ trong xương cốt, cúi người thỉnh an với một đám cung nữ thái giám bao quanh.

Diệp Khôn không khỏi giật mình, hai chân mềm nhũn, chỉ cần nghe thấy giọng nói mềm mại đến tận xương này đã làm người khác suy nghĩ vẩn vơ, máu nóng dâng trào, nếu thật sự làm chuyện đó, chẳng phải càng hút hồn hơn sao?

“Ái phi.” Anh bước lên hai bước, đỡ Lệ phi đang cúi người hành lễ, một bàn tay đang thuận thế ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, bàn tay lớn đi xuống dưới.

“Hoàng Thượng, thần thiếp cực khổ đợi một đêm…” Lệ phi lắc eo, hai tay nắm lấy tay Diệp Khôn làm nũng, trong đôi mắt quyến rũ mê người kia tràn đầy oán giận, càng mê hoặc hút hồn người khác.

Khà khà, giờ mới biết oán giận hả? Ai bảo nàng trêu chọc ta chi? Trong lòng Diệp Khôn thầm vui vẻ, nhưng miệng lại nói: “Tối qua Trẫm uống hơi nhiều, nên thuận tiện ngủ ở cung Càn Thanh luôn…”

“Hoàng Thượng hại thần thiếp cực khổ đợi suốt đêm, thần thiếp muốn phạt Hoàng Thượng…” Lệ phi chu môi đỏ mê người, nói nhỏ bên tai Diệp Khôn: “Thần thiếp muốn phạt Hoàng Thượng ba ngày không được xuống giường.”

“Trẫm đồng ý, Trẫm đồng ý, ha ha.” Diệp Khôn nghe vậy thì hồn như bay lên, xương cốt toàn thân đều rã rời, cười ha ha thật to, hận không thể đẩy ngã nàng ta ngay, giải quyết tại chỗ.

“Đêm nay Hoàng Thượng đừng để thần thiếp cô đơn trong căn phòng trống nữa, bằng không, sau này thần thiếp sẽ không để ý đến Hoàng Thượng nữa.” Lệ phi làm nũng, nói nhỏ bên tai hắn mấy câu, sau đó nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai hắn, trước khi hai bàn tay hắn sờ mó ăn đậu hũ, nàng đã trượt ra khỏi lòng hắn.

“Hoàng Thượng, thần thiếp cáo lui.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng hành lễ, rồi được cung nữ dìu rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện