" Tỷ thật là liều lĩnh. Biết rõ bên trong có độc mà vẫn ăn."

Long Ngâm vừa thổi bát thuốc vừa trách móc cô.

" Không sao cả, loại thuốc độc này chỉ uống một lượng nhỏ sẽ không bị gì cả."

Noãn Vy rất tự tin nói.

Bởi vì đêm qua cô có một giấc mơ thú vị. Trong giấc mơ cô đã nhìn thấy Tiểu Lan bị một cô gái trong trại lợi dụng để giúp cô ta làm việc cho mình. Cô còn nghe thấy cô gái kia nói loại thuốc độc này chỉ dùng một lượng nhỏ chỉ bị đau bụng bình thường. Uống thuốc vào sẽ khỏi. Vì vậy mà cô mới liều lĩnh ăn đấy chứ. Nếu không có giấc mơ đó, dù cho tổ tiên có đào mộ lên cô cũng không ăn.

Noãn Vy nhìn sang Long Ngâm.

" Tiểu đệ!"

" Hửm."

Long Ngâm vẫn chăm chú thổi bát thuốc.

" Kế hoạch lần này của chúng ta thành công như vậy tất cả cũng nhờ có đệ."

Vì biết A Hảo sẽ không ra tay được với phụ nữ. Chỉ cần cô và Long Ngâm tạo ra một tình huống giả. Làm gã tức điên lên và đánh người đến lúc đó Long Ngâm sẽ chạy vào trong để làm chứng. Với tính cách của A Hảo, gã chắc chắn sẽ bị dính bẫy. Vì thấy bản thân ấy nấy với cô, gã sẽ phải làm gì đó để bản thân không cảm thấy ấy nấy nữa. Còn về việc bị trúng độc chỉ là phát sinh thêm. Chuyện này cô không có nói cho Long Ngâm biết tránh để hắn phải lo lắng. Sau cùng là thực hiện giao dịch của cô.

Ôi trời! Lúc đầu cô còn sợ kế hoặc sẽ không thành công. Ai ngờ lại một phát ăn ngay. Số cô trúng là đỏ.

Tiếng bước chân dồn dập bên ngoài cửa lều. Những bước đi thô lỗ như vậy cô và hắn không cần nhìn cũng biết ai đang đến. Từ bên ngoài, A Hảo ríu rít như chú gà con. Gã đi vào trong, trên tay cầm theo bát cháo nóng hổi. Đi đến giường nằm, gã trực tiếp đưa bát cháo đang nóng cho Noãn Vy. Nhưng lại bị Long Ngâm giữ lại.

" Cháo nóng thế này, để đệ cầm thay tỷ tỷ."

A Hảo không nói gì, gã cười khì khì với Long Ngâm. Gã không phải là một người chu đáo nên mấy loại chuyện này A Hảo không có kinh nghiệm như Long Ngâm.

" A Hảo, mặt ngươi sao lại dính lọ vậy?"



Từ lúc vào đây, cô đã nhìn thấy vết lọ đen trên mặt gã. Nhưng vẫn chưa có cơ hội để hỏi.

" Ờ..cái này..."

Gã lấy tay lao hết lọ trên mặt mình, ấp úng nói. Cũng bởi vì sợ Noãn Vy sẽ bị người khác hạ độc nên gã mới đích thân xuống bếp làm một bát cháo để cô lót bụng. Như vậy, có thể đảm bảo rằng cô sẽ không bị ai bỏ độc nữa.

Phụt...

" Cháo mặn quá!"

Long Ngâm vừa thổi vừa nếm thử. Ai ngờ vị của nó lại như vậy.

A Hảo không dám đối diện với hai người họ, gã quay mặt đi chỗ khác. Đây là lần đầu gã nấu nên trong bếp có thứ gì thì gã liền bỏ hết vào. Tưởng rằng, chỉ cần nấu thành cháo thì cách chế biến sao cũng được. A Hảo cướp  lấy bát cháo trong tay Long Ngâm. Vẻ mặt có chút ngốc nghếch nói với Noãn Vy sẽ đi nấu lại bát cháo khác cho cô.

" Chờ đã!"

Biết  A Hảo có lòng nhưng bát cháo tiếp theo liệu có ăn được không?  Cô bảo gã không cần xuống bếp nữa. Mà điều này khiến gã lầm tưởng rằng Noãn Vy muốn xa lánh mình. A Hảo muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, gã trực tiếp hỏi Noãn Vy muốn làm sao thì mới tha thứ cho gã. Nhưng cô không trả lời lại. Trong lúc bối rối, Long Ngâm lại lên tiếng mời gã đi.

" Tỷ tỷ ta cần được nghỉ ngơi. Mời huynh đi cho."

A Hảo không cam tâm. Nếu Noãn Vy không tha thứ cho gã thì tối nay gã thật sự sẽ mất ngủ.

" Nương tử chỉ cần nàng muốn gì thì ta cũng đều đồng ý cả."

Trên gương mặt Noãn Vy liền vẽ một đường cong hoàn mỹ. Cô ngồi trên giường nãy giờ im lặng là vì đợi câu nói này của gã. Hướng mắt lên nhìn A Hảo. Cô hỏi gã " Đang nói thật!". A Hảo liền gật đầu đồng ý mà không một chút do dự.

" Chỉ cần nàng muốn, cho dù lấy đầu của ta. Ta cũng chặt xuống cho nàng."

Câu nói quyết liệt của gã làm cô có chút do dự. Việc lấy đầu gã chắc không cần đâu. Thứ cô cần chỉ một thứ đơn giản thôi.

" Ta muốn làm bằng hữu của ngươi."



" Hả!"

A Hảo ngỡ ngàng. Tại sao lại là bằng hữu? Làm vợ chồng chẳng phải tốt hơn sao.  Bằng hữu thì được lợi gì cho cô ư! " Ngươi không cần phải suy nghĩ nữa. Vì ta đã có phu quân rồi, ta không cần có thêm một phu quân."

Noãn Vy vừa giải thích vừa lén liếc nhìn Long Ngâm. Chẳng biết hắn sẽ có phản ứng gì khi nghe cô nói mình đã có "phu quân". Thế mà, vẻ mặt của hắn vẫn bình thường như sự tĩnh lặng của mặt hồ không một chút thay đổi.

Hừm! Tên này đúng là không biết tốt xấu gì hết.

" Chẳng phải chúng ta cũng bái đường rồi sao? Ta và nàng là một phu thê đường đường chính chính."

" Đó chỉ mới là lễ bái đường, khi nào hai người động phòng mới tính là phu thê thật sự."

Noãn Vy chỉ vừa mới há miệng thì Long Ngâm đã cướp mất lời thoại của cô. Cảm giác vừa mới bị mất lượt, cô bất lực nói:

" Ta còn có thêm yêu cầu nữa là, mặc dù chúng ta làm bằng hữu nhưng trước mặt mọi người thì chúng ta là vợ chồng. Và ta vẫn được phép giữ quyền lực ngang bằng với ngươi."

"Ngông cuồng! Sao lại có cái lí đó được."

A Hảo liền phản bác lời của cô. Muốn làm " bằng hữu" lại muốn có quyền lực ngang với gã. Tuy gã có hơi thô lỗ và bạo lực nhưng gã vẫn còn tỉnh táo để phân biệt đúng sai.

" Sao lại là ngông cuồng! Ta đã giúp ngươi phát hiện ra việc ngươi bị người khác hạ độc trong suốt thời gian qua. Nếu không có ta thì có lẽ ngươi vẫn không biết được sự thật này. Nói không chừng một thời gian sau chính là đám giỗ của ngươi."

Tâm lý của gã bị kích thích. A Hảo đi qua đi lại suy ngẫm những lời nói cảu Noãn Vy. Hình như lời cô nói cũng đúng. Nếu như không có việc của ngày hôm nay thì có lẽ cả đời này gã cũng không phát hiện. Chia một nửa quyền lực để đổi lấy mạng sống. Việc này....nghĩ nhiều chỉ làm nhứt đầu thêm thôi. Trước tiên cứ đồng ý với cô rồi tính sau.

" Sau khi suy nghĩ thì ta quyết định đồng ý yêu cầu của nàng. Từ nay trở về sau, trước mặt mọi người là vợ chồng, không có ai sẽ là bằng hữu."

" Nhất ngôn cửu đỉnh."

" Tứ mã nan truy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện