" Thật đáng ghét!"

"..."

Long Ngâm cầm ly nước trong tay, bản thân không biết mình đã làm việc sai trái gì.

Tối đó, Oản Oản và Kỷ Lưu đem từ ngoài về rất nhiều củi và trái cây đủ để mọi người dùng trong một đêm. Ngày mai, nước lũ sẽ rút xuống, bọn họ có thể trở về làng. Noãn Vy và Long Ngâm cũng giúp họ lấy lá cây về để lót nằm. Cô tìm cho mình chỗ nằm lý tưởng đó là một tản đá vừa đủ để cô nằm, lót lá lên trên bề mặt đá. Sau khi chỗ nằm đã hoàn thành. Noãn Vy vừa đặt mông xuống tận hưởng thì Long Ngâm lại ngồi kế bên cô. Mọi niềm vui trên đôi môi vụt tắt đi. Cô  từ từ quay đầu qua nhìn hắn.

" Ở đâu ra đây?"

" Tỷ sao vậy, tối nay ta với tỷ ngủ chung là đúng rồi."

Vẻ mặt hồn nhiên nói như thể đó là hợp lí. Noãn Vy liền cho ngay một đấm vào đầu hắn.

" Này thì ngủ chung!"

" Sao tỷ đánh ta! Lúc trước chúng ta vẫn ngủ chung có gì đâu."

Long Ngâm xoa xoa đầu mình. Hắn mặt dày nói lớn.

" Suỵt! Cái miệng của ngươi sao la lớn vậy."

Noãn Vy thì thào, cô sợ mọi người sẽ nghe thấy lời của hắn nói. Lúc trước cô và hắn ngủ chung vì tưởng hắn bị điên, còn bây giờ hắn quá tỉnh. Sao có thể ngủ chung như lúc trước được. Tên này có biết suy nghĩ không vậy! " Còn rất nhiều chỗ, đệ ra chỗ khác mà ngủ, đừng có làm phiền ta."

Nhưng Long Ngâm không chịu. Hắn vẫn nhất quyết ngủ chung với cô. Sự lì lợm của hắn làm cô gần như phát điên. Nhưng vì có nhiều người ở đây, cô không thể đánh tên này một trận được. Noãn Vy rất nhanh nghĩ ra cách. Cô lấy một ít lá lót bên dưới tảng đá.

" Chỗ này chỉ đủ cho ta nằm thôi. Đệ ngủ ở dưới này đi."

Noãn Vy chỉ tay xuống dưới.

" Nhưng..."



" Nhưng gì mà nhưng, xuống dưới đi."

Cô không cho hắn nói lời nào liền đẩy xuống dưới. Long Ngâm cũng không dây dưa nữa. Hắn ngồi dựa lưng vào tảng đá phía sau. Noãn Vy thấy vậy thì hỏi:

" Sao không nằm xuống?"

" Ta mà nằm xuống, tối tỷ ngủ lăn xuống người ta thì làm sao đây."

Noãn Vy phồng má như con nhím xù lông, đấm nhẹ vào lưng hắn. Dám nói cô như vậy ư!

" Im miệng cái của ngươi lại!"

Cô không thèm quan tâm đến hắn  nữa. Ngã người xuống, Noãn Vy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Long Ngâm khẽ cười thầm sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, Noãn Vy đột ngột bật dậy. Cô lắc người Long Ngâm.

" Đệ đệ, dậy đi!"

Long Ngâm giật mình, hắn quay qua nhìn cô dụi mắt.

" Chuyện gì vậy ?"

Hắn đang ngủ ngon lành tự nhiên lại đánh thức. Nữ nhân này thật biết cách phá đấy.

" Ta..ta lạnh quá!"

Cô ôm lấy cơ thể mình. Ánh mắt lấp lánh nhìn Long Ngâm. Hành động của cô, hắn nhất thời ngơ ngác không phản ứng. Noãn Vy thấy hắn không hiểu liền đánh vào người hắn.

" Đệ đang giả ngốc đúng không !"

" Không không, ta biết rồi."

Long Ngâm vội vã cởi lớp áp bên ngoài của mình đưa cho cô. Hắn sợ còn chưa kịp giả ngốc như cô nói đã bị tra tấn bên tai. Có gì đắp được thì đưa cô để cuộc sống này còn bình yên.

Nhận lấy áo từ Long Ngâm, cô vui vẻ cảm ơn hắn như thể hắn nguyện ý đưa cho cô vậy. Noãn Vy nằm xuống tiếp tục ngủ.



" Hơi..."

Trong lòng hắn thầm cầu mong cho nữ nhân này đừng thức dậy nữa.

Trong động mọi người đều đã ngủ say. Chỉ còn mấy con sinh vật nhỏ bò qua lại đi kiếm ăn. Gió từ bên ngoài hang thổi vào mang theo sự lạnh lẽo. Noãn Vy trong mơ màng lại mơ thấy những điều kì lạ.

Cộp cộp... tiếng bước chân dồn dập.

" Noãn Vy, chạy mau đi!"

" Không, chúng ta phải đi cùng với nhau."

Từ phía sau một mũi tên bắn trúng vào người trước mắt cô. Máu từ vết thương chảy ra lan rộng khắp mặt đất.

" Chạy đi Noãn Vy."

Người đang gọi tên cô không ai khác chính là Mộc Xuân.

"KHÔNG !!"

Noãn Vy giật mình thức dậy. Mồ hôi đổ đầy trên trán. Long Ngâm lúc nãy vẫn còn chưa chìm vào giấc ngủ sâu. Nghe thấy tiếng động của cô, hắn liền mở mắt. Định quay sang bảo cô ta lại muốn làm gì nữa nhưng thấy mặt cô ta nhợt nhạt. Hắn từ bỏ suy nghĩ đó. Hắn nắm bàn tay lạnh ngắt của cô hỏi:

" Tỷ gặp ác mộng sao!"

Hơi ấm từ tay của Long Ngâm, cô từ từ bình tĩnh lại.

" Ta..ta không có gặp ác mộng."

Cô rút tay của mình ra. Không muốn hắn nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của mình, Noãn Vy vội nằm xuống.

Một sự hoang mang trong đầu hắn hiện ra. Rõ ràng là gặp ác mộng mà không chịu nhận. Nữ nhân này lại sợ gì chứ. Hắn không nghĩ nữa, nhìn thấy cô đắp chăn một nửa, tiện tay hắn kéo lên trên để cô không bị cảm lạnh.

Noãn Vy, tuy đã nhắm mắt nhưng cô vẫn cảm nhận được hành động của hắn. Cô không phản ứng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện