" Tao ngồi cũng ngồi rồi, giờ mày muốn tao làm gì cho mày."
Con hổ giơ chân trước của mình lên, nó sờ vào tay cô. Rồi nó nằm xuống đất đưa cái bụng của mình ra.
" Ư..ư.."
Hành động của nó làm cô ngớ người ra. Hình như trong bụng nó đang một sinh linh sắp chào đời thì phải. Noãn Vy nhẹ nhàng sờ vào bụng của nó. Cảm nhận được sự động đậy bên trong. Nhưng cô có phải bác sĩ thú y đâu. Làm sao cô biết đỡ đẻ cho nó được.
" Gừ gừ..."
Nghe thấy tiếng kêu đau thảm thiết của nó. Noãn Vy cắn răng, quyết định sẽ giúp nó sinh con.
" Nếu mày đã tin tưởng tao thì tao cũng cố gắng hết sức."
Cô xoăn tay áo của mình lên. Trong đầu lại xuất hiện dấu ba chấm. Giờ cô phải làm gì trước đây. Hay là cô giúp nó xoa bụng để nó dễ để hơn. Noãn Vy sờ vào bụng con hổ, cô ấn nhẹ vào. Nó gừ nhẹ một tiếng như thể việc làm của cô làm đau nó. Noãn Vy vội rút tay về.
" Cái này không được rồi."
Noãn Vy lại nghĩ. Chẳng lẽ bây giờ cô mở rộng phần nhạy cảm của nó ra để nó dễ đẻ hơn. Nhưng làm vậy liệu có ổn không ? Noãn Vy do dự, cô thấy việc làm đó hơi kì.
" Hổ à, tao cũng không biết giúp mày như nào nữa. Hay là mày tự đẻ đi rồi tao sẽ giúp mày kéo đứa nhỏ ra."
Con hổ vẫn nằm im không cử động. Noãn Vy lại nghĩ chắc nó không thể tự đẻ được nên mới nhờ đến cô, giờ cô lại bắt nó tự đẻ thì không phải làm khó nó sao.
Noãn Vy bất lực ngồi thừ ra đấy. Một lúc sau, con hổ ngoe nguẩy cái đầu của. Nó từ từ đứng dậy, dùng sức để đẩy những đứa con trong bụng ra. Nó cố gắng hết lần này đến lần khác nhưng đứa con trong bụng nó vẫn chưa chịu ra bên ngoài. Con hổ mệt đến lã người. Nó nằm ra đất, trong bụng lại truyền đến cơn đau dữ dội. Cô vuốt ve trấn an nó.
" Không sao đâu, cứ từ từ. Tao tin tưởng mày làm được mà."
Con hổ thở hộc hộc, nó đứng dậy một lần nữa. Lần này, nó dùng hết sức lực cuối cùng của mình. Nó gầm lên một tiếng vang vọng cả khu rừng. Những đàn chim trên trời bị tiếng vang ấy làm rối loạn, bay lượn tứ tung. Một cái đầu hổ chui ra khỏi bụng nó. Nhưng con hổ không còn đủ sức nữa nên Noãn Vy phải giúp nó một tay. Cô nâm nhẹ con hổ con, một phát kéo nó ra khỏi bụng của bà hổ mẹ.
" Ổn rồi."
Noãn Vy tưởng nó chỉ đẻ có một con thôi, ai ngờ đâu mấy con khác theo sau đó mà ra. Bởi vì có kinh nghiệm từ đứa trước nên mấy đứa sau rất dễ dàng. Noãn Vy đỡ đẻ giúp nó tổng cộng bốn con. Trông con nào cũng cưng, cũng muốn đem về làm thú cưng.
Bốn đứa trẻ nằm trong bụng nó. Con hổ mệt mỏi nằm dài ra đất. Có vẻ như nó hết sức để đứng dậy.
Noãn Vy buộc phải nén lại với con hổ thêm một lúc. Đợi đến khi nó có thể ngồi dậy được lúc đó cô mới rời đi. Trước lúc rời đi cũng không quên nói lời chào tạm biệt với nó.
" Mẹ con tụi bây sống cho tốt nha. Tao đi trước đây."
Cô nựng một con hổ con một cái rồi mới luyến tiếc rời đi.
Long Ngâm núp sao phía bụi cây thấy cô rời đi. Hắn cũng đi theo.
Trên đường trở về hoang động. Trong đầu cô lại suy nghĩ linh tinh. Đột nhiên một bàn tay từ phía sau đặt lên vai cô. Noãn Vy bị doạ làm giật mình. Cô quay ra sau, theo phản xạ định cho tên đó một đòn. Nhưng tên đó lại mỉm cười với cô.
" Tỷ tỷ!"
Noãn Vy thu lại không đánh nữa. Cô không ngờ người đó lại là tên Long Ngâm này.
" Đệ đệ lần sau không được làm vậy nữa. Không phải ai cũng thích giỡn như vậy."
" Vâng, đệ biết rồi."
Đột nhiên, Long Ngâm cảm thấy cô có chút khác lạ. Lúc nãy, hắn còn tưởng cô sẽ mắng vào tai hắn hay đánh hắn một trận mới đúng.Nhưng kết quả lại không như vậy. Điều này, hắn lấy làm ngạc nhiên.
" Đệ đi đâu mà trên người lại có nhiều trái cây vậy?"
Noãn Vy vô tình thấy hắn cầm nhiều hoa quả. Có lẽ là vừa mới hái. Cô lấy bừa một trai cắn vào miệng.
" Vị cũng không tệ đâu."
" Tỷ thích thì cứ ăn. Bởi vì sợ mọi người đói nên ta đã đi hái một ít trái cây dại cho mọi người."
" Chắc có lẽ bây giờ mọi người đang chúng ta đấy. Trở về thôi."
Noãn Vy nắm lấy tay Long Ngâm kéo đi.
***
Bên hang động. Mọi người đã thức dậy, họ đang chuẩn bị quay trở về làng của mình. Nhưng vì không nhìn thấy Noãn Vy và Long Ngâm đâu. Kỷ Lưu bảo mọi người chờ họ thêm một chút nữa. Vừa nói dứt lời thì Noãn Vy và Long Ngâm đã về tới nơi. Kỷ Lưu nhìn thấy trên tay Long Ngâm còn cầm theo hoa quả dại. Hắn ta đi ra trước hỏi:
" Hai người vừa đi đâu đấy?"
" Ra bên ngoài hóng mát và sẵn tiện hái một ít trái cây."
Noãn Vy nói.
" Ừm. À mọi người đang chuẩn bị trở về làng, hai người có đi cùng không !"
Nghe thấy Kỷ Lưu nói trở về làng, cô gật đầu một cái sẽ cùng họ trở về.
Con hổ giơ chân trước của mình lên, nó sờ vào tay cô. Rồi nó nằm xuống đất đưa cái bụng của mình ra.
" Ư..ư.."
Hành động của nó làm cô ngớ người ra. Hình như trong bụng nó đang một sinh linh sắp chào đời thì phải. Noãn Vy nhẹ nhàng sờ vào bụng của nó. Cảm nhận được sự động đậy bên trong. Nhưng cô có phải bác sĩ thú y đâu. Làm sao cô biết đỡ đẻ cho nó được.
" Gừ gừ..."
Nghe thấy tiếng kêu đau thảm thiết của nó. Noãn Vy cắn răng, quyết định sẽ giúp nó sinh con.
" Nếu mày đã tin tưởng tao thì tao cũng cố gắng hết sức."
Cô xoăn tay áo của mình lên. Trong đầu lại xuất hiện dấu ba chấm. Giờ cô phải làm gì trước đây. Hay là cô giúp nó xoa bụng để nó dễ để hơn. Noãn Vy sờ vào bụng con hổ, cô ấn nhẹ vào. Nó gừ nhẹ một tiếng như thể việc làm của cô làm đau nó. Noãn Vy vội rút tay về.
" Cái này không được rồi."
Noãn Vy lại nghĩ. Chẳng lẽ bây giờ cô mở rộng phần nhạy cảm của nó ra để nó dễ đẻ hơn. Nhưng làm vậy liệu có ổn không ? Noãn Vy do dự, cô thấy việc làm đó hơi kì.
" Hổ à, tao cũng không biết giúp mày như nào nữa. Hay là mày tự đẻ đi rồi tao sẽ giúp mày kéo đứa nhỏ ra."
Con hổ vẫn nằm im không cử động. Noãn Vy lại nghĩ chắc nó không thể tự đẻ được nên mới nhờ đến cô, giờ cô lại bắt nó tự đẻ thì không phải làm khó nó sao.
Noãn Vy bất lực ngồi thừ ra đấy. Một lúc sau, con hổ ngoe nguẩy cái đầu của. Nó từ từ đứng dậy, dùng sức để đẩy những đứa con trong bụng ra. Nó cố gắng hết lần này đến lần khác nhưng đứa con trong bụng nó vẫn chưa chịu ra bên ngoài. Con hổ mệt đến lã người. Nó nằm ra đất, trong bụng lại truyền đến cơn đau dữ dội. Cô vuốt ve trấn an nó.
" Không sao đâu, cứ từ từ. Tao tin tưởng mày làm được mà."
Con hổ thở hộc hộc, nó đứng dậy một lần nữa. Lần này, nó dùng hết sức lực cuối cùng của mình. Nó gầm lên một tiếng vang vọng cả khu rừng. Những đàn chim trên trời bị tiếng vang ấy làm rối loạn, bay lượn tứ tung. Một cái đầu hổ chui ra khỏi bụng nó. Nhưng con hổ không còn đủ sức nữa nên Noãn Vy phải giúp nó một tay. Cô nâm nhẹ con hổ con, một phát kéo nó ra khỏi bụng của bà hổ mẹ.
" Ổn rồi."
Noãn Vy tưởng nó chỉ đẻ có một con thôi, ai ngờ đâu mấy con khác theo sau đó mà ra. Bởi vì có kinh nghiệm từ đứa trước nên mấy đứa sau rất dễ dàng. Noãn Vy đỡ đẻ giúp nó tổng cộng bốn con. Trông con nào cũng cưng, cũng muốn đem về làm thú cưng.
Bốn đứa trẻ nằm trong bụng nó. Con hổ mệt mỏi nằm dài ra đất. Có vẻ như nó hết sức để đứng dậy.
Noãn Vy buộc phải nén lại với con hổ thêm một lúc. Đợi đến khi nó có thể ngồi dậy được lúc đó cô mới rời đi. Trước lúc rời đi cũng không quên nói lời chào tạm biệt với nó.
" Mẹ con tụi bây sống cho tốt nha. Tao đi trước đây."
Cô nựng một con hổ con một cái rồi mới luyến tiếc rời đi.
Long Ngâm núp sao phía bụi cây thấy cô rời đi. Hắn cũng đi theo.
Trên đường trở về hoang động. Trong đầu cô lại suy nghĩ linh tinh. Đột nhiên một bàn tay từ phía sau đặt lên vai cô. Noãn Vy bị doạ làm giật mình. Cô quay ra sau, theo phản xạ định cho tên đó một đòn. Nhưng tên đó lại mỉm cười với cô.
" Tỷ tỷ!"
Noãn Vy thu lại không đánh nữa. Cô không ngờ người đó lại là tên Long Ngâm này.
" Đệ đệ lần sau không được làm vậy nữa. Không phải ai cũng thích giỡn như vậy."
" Vâng, đệ biết rồi."
Đột nhiên, Long Ngâm cảm thấy cô có chút khác lạ. Lúc nãy, hắn còn tưởng cô sẽ mắng vào tai hắn hay đánh hắn một trận mới đúng.Nhưng kết quả lại không như vậy. Điều này, hắn lấy làm ngạc nhiên.
" Đệ đi đâu mà trên người lại có nhiều trái cây vậy?"
Noãn Vy vô tình thấy hắn cầm nhiều hoa quả. Có lẽ là vừa mới hái. Cô lấy bừa một trai cắn vào miệng.
" Vị cũng không tệ đâu."
" Tỷ thích thì cứ ăn. Bởi vì sợ mọi người đói nên ta đã đi hái một ít trái cây dại cho mọi người."
" Chắc có lẽ bây giờ mọi người đang chúng ta đấy. Trở về thôi."
Noãn Vy nắm lấy tay Long Ngâm kéo đi.
***
Bên hang động. Mọi người đã thức dậy, họ đang chuẩn bị quay trở về làng của mình. Nhưng vì không nhìn thấy Noãn Vy và Long Ngâm đâu. Kỷ Lưu bảo mọi người chờ họ thêm một chút nữa. Vừa nói dứt lời thì Noãn Vy và Long Ngâm đã về tới nơi. Kỷ Lưu nhìn thấy trên tay Long Ngâm còn cầm theo hoa quả dại. Hắn ta đi ra trước hỏi:
" Hai người vừa đi đâu đấy?"
" Ra bên ngoài hóng mát và sẵn tiện hái một ít trái cây."
Noãn Vy nói.
" Ừm. À mọi người đang chuẩn bị trở về làng, hai người có đi cùng không !"
Nghe thấy Kỷ Lưu nói trở về làng, cô gật đầu một cái sẽ cùng họ trở về.
Danh sách chương