Sau vụ thu hoạch mùa thu, những bông lúa cuối cùng được phơi dưới nắng vàng rực rỡ rồi cất vào kho. Vài cơn mưa thu trút xuống, thế là mùa đông đến.

Kho lúa đầy ắp, lại đúng vào lúc nông nhàn, nhà nào nhà nấy cũng rục rịch chuẩn bị đám cưới, khắp làng trên xóm dưới rộn ràng hẳn lên.

Tần Tiểu Mãn cắn miếng bánh gạo, đẩy cửa nhìn ra ngoài. Bầu trời âm u nhưng may sao vẫn chưa mưa.

Nằm nhà hai hôm, chân tay cậu vẫn còn bủn rủn, đầu óc choáng váng. May mà cơn gió đông thổi tới giúp cậu tỉnh táo hơn đôi chút.

Là người nhà quê, chẳng ai dám lười biếng, huống hồ trong lòng cậu cũng đã nghĩ thông, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu thì cuối cùng vẫn phải tiếp tục.

Giữa làn sương mỏng, Tần Tiểu Mãn vác cuốc chuẩn bị ra đồng. Hơi thở cậu phả ra giữa đồng hoang cỏ úa đất bùn, dưới ánh trăng lạnh, lập tức biến thành làn sương trắng.

Khi cậu đến ruộng nhà mình, trên cánh đồng mờ sương đã lác đác vài bóng dáng người. Đó là những bà thím trùm khăn kín mít và những ca nhi dáng người gầy gò đang tất bật làm việc.

Họ đã bận rộn từ sớm, vừa lau mồ hôi vừa chống nạnh, lẩm bẩm bàn tán chuyện nhà người ta.

Đúng lúc Tần Tiểu Mãn chống cuốc xuống đất, lấy đà nhảy từ bờ ruộng xuống, thì một tràng pháo nổ vang lên từ phía khe núi xa xa vọng lại.

Tuy âm thanh không lớn lắm do bị núi non che khuất, nhưng nó kéo dài một lúc lâu.

“Nhà ai làm đám cưới mà rộn ràng thế nhỉ?”

Tần Tiểu Mãn chống nạnh nhìn về phía phát ra tiếng pháo, lẩm bẩm một mình. “Tiểu Mãn, ngươi không biết à?”

Một bà thím làm đồng gần đó nghe thấy tiếng cậu, quay lại, ánh mắt long lanh, dường như hôm nay có chuyện thú vị hơn là buôn chuyện về cậu.

“Chuyện gì vậy thím?”

Bà thím nói: “Lão ca nhi ở làng bên hôm nay cưới chồng đấy, lúc nãy tiếng pháo đã nổ một lần rồi.”

Tần Tiểu Mãn nhướng mày: “Lão ca nhi làng bên lấy chồng rồi á?”

Cậu ngạc nhiên vô cùng. Làng bên có một lão ca nhi đã hơn hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa lấy chồng, là chủ đề bàn tán lúc trà dư tửu hậu của cả làng. Nhà nào có con gái, ca nhi không vừa ý người mà bà mối giới thiệu, người nhà lại đem lão ca nhi ra dọa:

“Kén cá chọn canh, đến lúc quá lứa lỡ thì giống lão ca nhi làng bên, ế chồng thì đừng có hối hận.”

“Cứ chê hết người này đến người khác, nếu mà ế giống lão ca nhi làng bên, ăn còn chẳng đủ no, đừng nói đến việc nộp thuế kết hôn muộn. Nhà ta nghèo lắm, không kham nổi đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -



Tuy trong nhà Tần Tiểu Mãn không còn cha mẹ, không ai lôi tai cậu ra mà dạy dỗ, nhưng bà con hàng xóm lại vô cùng “nhiệt tình”, cậu chưa kịp coi họ như cha mẹ mà hiếu kính, thì họ đã coi cậu như con cái mà dạy bảo đủ điều.

Năm nay cậu đã đến tuổi lấy chồng, nhưng người mà cha cậu đã đính ước cho trước đây không lâu lại hủy hôn. Sau đó có bà mối đến giới thiệu cho cậu một lão góa phụ hơn bốn mươi tuổi, liền bị cậu đuổi ra khỏi nhà.

Từ đó, dân làng gặp cậu lại bảo đừng có kén chọn, chuẩn bị nhiều của hồi môn mà lấy chồng đi, nếu không sẽ giống hệt lão ca nhi kia.

Lão ca nhi làng bên tuy muộn chồng, nhưng ít ra cha mẹ còn sống, có người nuôi. Còn cậu chỉ có một mình, sau này già yếu biết nương tựa vào ai? Giờ nghe nói lão ca nhi kia đã thành thân, cậu không khỏi chạnh lòng. Mới chỉ mấy ngày cậu ở nhà vậy mà người ta đã có nơi có chốn rồi.

“Phải đấy, lớn tuổi thế rồi cuối cùng cũng yên bề gia thất. Cha mẹ anh ta mừng như điên, gặp ai cũng khoe.” Nói đoạn, bà thím nhấn mạnh thêm một câu:

“Nghe nói còn cưới được người chịu ở rể nữa chứ, chẳng mất một đồng tiền cưới nào!”

Ngay cả người bình tĩnh như Tần Tiểu Mãn nghe vậy cũng phải dừng tay, như chạm đúng chỗ ngứa, vội hỏi: “Cưới được ở rể á? Tôi nghe nói nhà họ cũng không khá giả lắm, sao lại có nam nhân nào chịu vậy?”

“Ôi dào, chuyện này cũng là duyên phận cả đấy.” Một ca nhi làm ruộng gần đó thấy bên này nói chuyện rôm rả, cũng lại gần góp chuyện: “Năm nay huyện Thu Dương bị thiên tai, mùa màng thất bát, dân tị nạn đói khổ phải đi ăn xin khắp nơi. Tuy ít khi thấy dân tị nạn ở nông thôn, nhưng hôm trước tôi lên thành bán rau, ôi chao, người ăn xin đầy đường.”

“Quan phủ thì cứ xua đuổi, nói là ảnh hưởng đến mỹ quan của thành, huyện lệnh lo sốt vó lên.”

“Ôi, mà tôi lạc đề rồi.” Ca nhi kịp thời kéo câu chuyện lại: “Chồng của lão ca nhi kia chính là dân tị nạn, không biết là bị đuổi khỏi thành hay tự đi ra, tóm lại là anh ta đến làng bên ăn xin, đúng lúc bị nhà lão ca nhi bắt gặp. Thấy một chàng trai khỏe mạnh, cao to, họ liền nảy ra ý định.”

Tần Tiểu Mãn nghe chăm chú.

Bà thím tiếp lời: “Chàng trai đó cũng đồng ý à?”

Ca nhi gật đầu: “Hai ông bà già đó hỏi rồi, anh ta tự nguyện. Hơn nữa, còn lý do gì mà từ chối chứ, vốn là dân tị nạn, sống nay c.h.ế.t mai, được ở rể có nhà cửa đàng hoàng, ai mà chẳng muốn? Mấy người tị nạn kia cầu còn không được ấy chứ.”

Bà thím nói: “Cũng đúng, chỉ sợ anh ta đã có gia đình, sau này khi nào khá giả hơn lại sinh chuyện.”

“Bọn tôi cũng chưa thấy mặt anh ta thế nào, ai biết được tình hình ra sao. Mà lão ca nhi kia ế lâu như vậy, tìm được ở rể cũng là chuyện tốt, chỉ là phải chấp nhận chút rủi ro thôi. Có khi cưới hỏi đàng hoàng mà vẫn đầy chuyện rắc rối.”

Nói rồi hai người dân làng cười tủm tỉm nhìn nhau, thấy Tần Tiểu Mãn nãy giờ im lặng, bà thím liền nói: “Tiểu Mãn này, trước đây nghe nói ngươi cũng muốn tìm người ở rể, giờ đúng là dịp tốt cũng thử vận may đi chứ. Đừng buồn chuyện nhà họ Triệu nữa, tìm người khác là được mà.”

Tần Tiểu Mãn thản nhiên nói: “Tôi không buồn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện