Trời hôm nay không mưa cũng không nắng, đối với Niên Niên đúng là một ngày đẹp trời. Lời hứa với Tam điện hạ khó lòng tránh. Thứ nhất là hắn có quyền, đi là thể hiện Niên Niên ta nể mặt hắn, thứ hai là kiểu gì cũng gặp Vũ Ngọc, trêu chọc chút cũng đỡ chán ở cái thế giới cổ hủ này. Thứ ba là sẵn tiện dẫn theo Trầm, hắn ta cũng cần có đồ để mặc chứ.

Nghĩ vậy, Niên Niên liền gọi Trầm:

- Ngươi mau mau đi tắm rửa một chút, bổn cô nương thấy ngày hôm nay  thiên thời địa lợi nhân hòa, dẫn ngươi đi mua y phục tốt.

Trầm không nói tiếng nào, hắn như chú chó nhỏ ngoan ngoãn làm theo lời của Niên Niên. Tắm rửa xong xuôi,Niên Niên, Trầm cùng Ngưng Nhi, ba người tiến thẳng vào kinh thành. Đầu tiên Niên Niên ghé qua tiệm y phục, ông chủ ở đó tươi cười chào hỏi:

-Chào khách quan, ngài ghé qua tiệm y phục của ta ngày hôm nay có việc gì không? -Ngươi hỏi lạ, không mua đồ chẳng lẽ qua đây tham quan?

-Ha ha ha, khách quý, ngài đừng nói vậy. À, hôm qua tiệm ta mới nhận được một lô hàng y phục dành cho nữ rất đẹp, để ta liền sai người đem ra cho khách quan xem thử?

-Không cần, ta muốn ngươi kiếm y phục cho nam nhân này, loại nào tốt một chút.

-Vâng vâng ạ, người chờ ta một chút.

-Khoan....

Ông chủ liền khựng bước, sao tiểu cô nương này nhìn dung nhan tuyệt mỹ nhưng tính cách lại mẹ nó không dễ thương một chút nào vậy?

-Sẵn phiền ngươi đưa hắn đi cạo râu, cắt tóc sao cho gọn gàng một chút.

-Nhưng... cửa hàng ta chỉ bán y phục a.

-ĐI nhanh, ta sẽ trả thêm chút tiền.

Ông chủ nghe đến tiền liền sáng mắt:

-Vâng, mời công tử đi theo ta.

Trầm liền đi theo, lúc đi ngang qua Niên Niên, không ngờ mùi hương của nàng dường như bao trùm trí óc của hắn trong phút chốc, khiến hắn không thể ngưng được ngại ngùng mà cước bộ nhanh hơn một chút. Đây là người con gái mà hắn gặp trong ngày mưa rào hôm ấy, nàng trong y phục trắng tinh khôi dường như không nhiễm chút bụi trần, từ từ tiến lại lấy ô che mưa cho hắn, hành động của nàng như rót mật vào tim hắn, khiến hắn như không phút nào không nghĩ tới nàng vậy.

Niên Niên đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy một nam tử đi ra cùng ông chủ. Niên Niên dường như bị lóa cả hai mắt. Nam nhân khuôn mặt không còn bộ râu lún phún, mới thấy được cái làn da trắng cùng vẻ đẹp tuấn tú, tóc được buộc gon gàng, khoác trên mình bộ y phục màu xanh ngọc bích, tôn lên được cái vẻ thanh cao vốn không có ở một tên ăn mày. Túm quần lại là: HẢO HẢO SOÁI CA.

Cả  ba người cùng đi dạo trong kinh thành, Ngưng Nhi liền lo lắng nói với Niên Niên:

-Tiểu thư tiểu thư, tam thái tử mời chúng ta hôm nay đi đu ngoạn trên thuyền, không mau mau nhanh lên thì sẽ muộn mất.

-Được được. À, Trầm, ngươi có muốn đi chung với chúng ta không? Nếu không thì ngươi cứ về nhà trước.

Trầm không do dự liền nói:

-Đại tiểu thư đi đâu ta theo đó.

-Ha, được thôi. Nhưng nhớ đi sát theo ta là được.

Niên Niên bước lên thuyền, quan sát một chút thì thấy đám người Tam điện hạ ở đằng kia, liền qua chào hỏi:

-Tham kiến tam thái tử, ta có chút việc nên tới trễ, mong thái tử thứ lỗ.

Huỳnh Diệp nhìn thấy tiểu cô nương thú vị này, liền không trách cứ mà còn  nói:

-Không sao không sao, ta tưởng đại tiểu thư còn không chịu tới, ai ngờ lại thấy tiểu thư ở đây.

-Lời mời của điện hạ, ta nào dám không đến?

Vừa mới nói được câu đó, lại thấy Vũ Ngọc cùng nha hoàn từ đâu bước ra:

-Tham kiến tam thái tử, chúc ngài ngày hôm nay hảo hảo tốt- Kèm theo đó Vũ Ngọc cũng không quên giả vờ đỏ mặt, thể hiện vẻ thẹn thùng của một thiếu nữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện