"Ba à, dạo này trên trường con học rất vui đó ạ!" Như Ngọc mỉm cười vui vẻ nhìn Thẩm Thành Sơn nói.

"Thế à? Không có ai bắt nạt con chứ?!" Thẩm Thành Sơn cười hiền từ, giọng nói có vài phần ôn nhu và sự chiều chuộng thể hiện trên mặt.

"Con bé này, người ta yêu quý còn không hết nói gì đến bắt nạt con gái yêu của mình!" Nguyệt Lan cười xoa đầu Như Ngọc, Thẩm Như Ngọc cười thẹn thùng không quên khách sáo vài câu.

Trông như một nhà ba người rất hạnh phúc, cô bỗng cảm thấy cô và Trường An đều không thuộc về nơi này.

"Mẹ này!" Như Ngọc giả giọng dỗi nhưng lại cười đắc thắng, ánh mắt luôn hướng về phía cô.

"Không cần cứ phải nhìn tôi như thế, tôi biết tôi đẹp rồi!" Chi Ưu giở giọng châm biếm nói với Như Ngọc, trong chốc lát liền khiến cô ta đen mặt nhưng cũng chỉ thoáng chút đã lấy lại được phong thái lúc đầu.

"Hahaha...Tiểu Ưu em thật biết ăn nói! Hahaha, cười chết anh mất! Hahaha...!" Thẩm Trường An ôm bụng cười sặc sụa, Chi Ưu nhíu mày tức giận nhìn anh.

Ý là nói tôi đã béo mà còn tự mình khen mình đẹp à? Ừ, anh hay lắm! Thứ anh trai thối!

"Không thèm chấp!" Chi Ưu bĩu môi khinh thường Trường An "Thứ trẻ con!"

"Hahaha...anh không chấp em thì thôi chứ cỡ em mà đòi không chấp anh?" Trường An lau nước mắt nhướng cằm nói, giọng điệu đùa cợt cùng bộ mặt lúc này thật thiếu đòn!

"Bởi vì là cỡ em nên mới không thèm chấp anh!" Chi Ưu phản bác lại không hề chịu nhận thua.

"Nhóc con, em bắt đầu ương bướng rồi!" Trường An vui vẻ xoa đầu cô "Có điều, lát nữa anh chỉ sợ người nào đấy lại thấy hối hận thôi!"

"Em chấp cả mười người như anh!" Chi Ưu khinh khỉnh bực tức nói.

"Ôi chồ ôi, ghê quá ta! Sợ thế!" Trường An giả sợ sệt sau đó lại ôm bụng cười tiếp "Em hơi bị mạnh miệng đó, nhưng chỉ sợ không biết tí nữa còn mạnh miệng như thế này nữa không ta~?"

"Hai đứa đang nói chuyện gì mà cứ nói hoài thế? Vui thì kể cho cả nhà nghe đi!" Nguyệt Lan mỉm cười nhìn cô và Trường An.

Cô cùng anh trai cô ngoảnh đầu ăn như chưa có gì xảy ra, một cái nhìn cũng không thèm liếc tới. Nguyệt Lan bị bơ, người hầu đang nhịn cười bỗng bị một cái liếc mắt đầy ý cảnh cáo của bà ta khiến tất cả bọn họ lạnh sống lưng, nhếch mép cũng chả dám.

Uy lực gớm nhỉ?!

"Hỗn xược! Hai con dám khinh thường mẹ mình như thế hả?!" Thẩm Thành Sơn chỉ tay về phía cô và Trường An lên giọng quát to.

"Mẹ? Nực cười!" Trường An cười khinh, Chi Ưu liền phối hợp với anh "Mẹ kế mà làm như mẹ ruột! Muốn thì leo lên đầu Thẩm Gia mà ngồi!"

"Phì...hahaha!" Trường An không khách khí cười to, người hầu bên cạnh chỉ dám bụm miệng nhịn cười.

"Mà thôi, háng hôi thì đừng leo, bẩn và thối lắm! Không ai chịu được đâu!"

Chi Ưu cười đắc ý nhìn Nguyệt Lan, sau đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn Thẩm Thành Sơn "Trong mắt tôi, Thẩm Chi Ưu đây không bao giờ có người mẹ như bà ta và tôi chỉ có một mẹ mà thôi!"

"Thẩm Chi Ưu..." Cha cô gằn từng giọng tức giận quát.

Mẹ kế cô bắt đầu giả khóc, trông biểu hiện rất chi là đau lòng "Mình à, con nó không thích em, em...em chỉ muốn bù đắp cho Tiểu Ưu khi cô ấy mất thôi mà! Là do con nhỏ không hiểu chuyện, mình đừng la mắng nó!" Nói xong cũng không quên nhìn cô châm chọc.

"Thẩm Chi Ưu, sao chị lại làm thế với mẹ?" Như Ngọc lên tiếng, giọng nói có vẻ còn thể hiện sự đau xót và tức giận.

"Hỗn láo!" Thẩm Thành Sơn giúp Nguyệt Lan lau nước mắt sau đó đen mặt to tiếng "Thẩm Chi Ưu, ai cho phép con ăn nói như thế?!"

"Yô~...Tôi còn cần ông cho phép sao?" Chi Ưu bình thản đứng dậy, khoanh tay cao ngạo nhìn ba con người kia, khóe môi còn không ngừng nhếch lên cười, khí chất của cô tỏa ra làm lấn áp sự tức giận của ông "Tôi nói cho ông hay, kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra nên rồi sẽ có ngày ông sẽ thấy bộ mặt thật của hai con cáo già cái này!" Nói xong, không để cha cô phản bác liền đá ghế rời khỏi nhà ăn.

"Ông nên xem lại mình trước khi nói người khác, chúng tôi còn chưa nói đến vụ mẹ tôi sau khi mất đã tổ chức đám tang mà ông thân là trưởng nhà, là trụ cột của gia tộc mà không tới đến lễ tang của vợ mình, lại đi cặp kè với tiểu tam như bà ta ở ngoài!" Trường An cũng đứng dậy nốt, nói xong anh cũng rời đi, một cái quay đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại.

"Tiểu Ưu, chờ anh với!" Anh ra khỏi phòng ăn liền vẫy tay đuổi theo Chi Ưu.

"Sao? Tâm trạng tệ đi rồi?" Trường An khoác vai cô nói, Chi Ưu mặc kệ anh đang khoác lên vai mình, nhún vai bất lực "Cái này thì ảnh hưởng gì đến tâm trạng của em!"

"Sao? Có định phân thắng thua không?" Chi Ưu nhếch môi đầy thách thức với Trường An.

"Được!" Trường An gật đầu đầy kiên định, trên mặt đầy vẻ chiến thắng.

Hứ!!

Anh cứ chờ đó đi!

.

.

.

'WINER WINER CHICKEN DINNER' Dòng chữ màu vàng xuất hiện trên màn hình máy tính của Chi Ưu, cô khoái chí nhướn người về phía anh trai cô, khuôn mặt đầy sự kiêu ngạo và tự hào.

 "Đã đến lúc ai đó phải xưng hô bằng chó rồi, tiện đội quần lên đầu một thể luôn nha~" Chi Ưu cô tình nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Thừa biết ám chỉ của cô là gì, Trường An âm thầm nuốt cục tức này vào trong lòng "Gâu Gâu Gâu!" Thân là Con Trai Cả của gia tộc Thẩm, cũng là một tổng tài của một tập đoàn nằm trong top ba tập đoàn hùng mạnh nhất, anh Thẩm Trường An chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này, đặc biệt cô nhóc này còn là em gái anh. Ông trời ơi!! Có phải ông thấy chướng mắt với con không mà sao số con nghiệt ngã thế này!!! Thật là nhục nhã mà!!!

"Tốt lắm, con chó ngoan!" Chi Ưu sau khi nghe Thẩm Trường An sủa  ba tiếng liền hài lòng xoa đầu anh như xoa đầu một chú cún con "Từ giờ trở đi mày tên là Chó Trường An!"

"..." Trường An tức muốn thổ huyết ngay tại chỗ, hận không thể băm vằm cái mồm của em gái anh ra.

"Sủa ba cái nghe xem nào~" Chi Ưu nhíu mày cười đắc ý.

"Gâu gâu gâu..." Hừ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Anh chỉ cần làm chó của em gái anh hết một tuần thôi mà!

Ừ, có một tuần thôi mà...

Trường An chỉ đành bất lực làm theo những gì cô nói trong vòng một tuần, dù không muốn nhưng anh là đàn ông, đàn ông con trai đã hứa là phải làm mới xứng là Nam nhi!

.

.

.

Ở trong căn phòng xa hoa lộng lẫy toàn màu hồng, Như Ngọc nằm trên chiếc giường King Size của mình, trong đầu luôn liên tục hiện lên những chuyện xảy ra vừa rồi ở phòng ăn.

"Chết tiệt!" Như Ngọc ngồi bật dậy, tức đến không thể kiềm chế nên đã chửi một câu, nhớ lại khi cô và Trình Tần cùng hẹn hò, anh dắt cô vào trung tâm mua sắm để mua cho cô những bộ quần áo cô thích, không ngờ trùng hợp lại gặp Thẩm Chi Ưu, con ả này không phải bình thường sẽ nổi đóa lên khi thấy cô cùng anh thân mật như thế sao? Nhưng tại sao hôm đó ả ta một chút tức giận lại không hề có?

"Con mẹ nó!" Như Ngọc chửi thề một câu sau đó liền thay quần áo đi ngủ.

Thẩm Chi Ưu, mày chỉ là nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết thôi!

Đừng hòng cản đường tao!

Như Ngọc như nghĩ ra một kế hoạch gì đó liền cười đầy đắc ý và nguy hiểm. Trong căn phòng đó, một cô gái dung mạo xinh đẹp nhưng tâm lại không đẹp đang nằm trong chăn, như một cô công chúa trong một tòa nhà sừng sững của Thẩm Gia, cô gái đó luôn ganh tị với những người hơn cô ta, thứ cô ta muốn phải là của cô ta nhưng sự đời nào có ai lường trước được điều gì, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện