Thẩm Chi Ưu kéo tay Tiểu Hạ vẫn chưa kịp hoàn hồn lên lớp, mặc kệ Lâm Thành Long đang ngồi đợi ở dưới căn tin, cô bây giờ là cảm thấy không vui vì chuyện khi nãy.

"A...Tiểu Ưu...lúc nãy thật sự cám ơn cậu!!" Đàm Khang Dụ thấy Chi Ưu đã ngồi xuống ghế rồi thì luống cuống cúi đầu "Nếu như không có cậu thì tớ đã bị bọn chúng ức hiếp rồi..."

Thẩm Chi Ưu tức giận đập bàn, trực tiếp cắt ngang lời của Đàm Khang Dụ "Thân là con trai lẽ nào không biết đáp trả?!!"

Đàm Khang Dụ không nói gì, cậu lúng túng, hai ngón tay đan xen vào nhau, mồ hôi nơi lòng bàn tay ngày càng nhiều "Tớ...tớ..."

Thẩm Chi Ưu nhướng mày, trông dáng vẻ của cậu ta khá giống...ừm...là thụ!

Thụ là phải được yêu chiều, Haiz, chả trách!!

"Thôi được rồi!" Chi Ưu chậc một tiếng rồi phẩy tay bỏ qua.

"Tớ cảm ơn cậu!" Đàm Khang Dụ lại một lần nữa cảm ơn, cậu ngồi vào ghế của cậu, lấy bài tập tiếng anh từ trong ngăn bàn ra rồi bắt đầu làm.

"Này, Đàm Khang Dụ!" Chi Ưu gõ nhẹ vào lưng Đàm Khang Dụ, đợi cho cậu xoay đầu lại thì mới chống cằm, tiếp tục nói "Sau này đi cùng tụi tớ nhé! Tớ sẽ bảo vệ cậu!!"

"A...cám ơn cậu!" Đàm Khang Dụ mỉm cười gật đầu. Khuôn mặt còn trông rất hạnh phúc.

Thẩm Chi Ưu chợt đơ người ra vài giây, tên này nghe thế đã vui đến vậy sao? .

.

.

Sau khi kết thúc buổi học, Thẩm Chi Ưu lê tấm thân mệt mỏi về nhà, xoa xoa sau lưng, nơi bị đỏ lên. THẩm Chi Ưu bực dọc chửi thầm cái tên Lâm Thành Long đáng ghét kia dám đấm vào lưng cô. Trong lòng liền cảm thấy bản thân thật quá dễ dãi với tên đó, ngày mai lên trường cô nhất định sẽ cho cậu ta biết tay.

"Thẩm...Chi...Ưu....~" Giọng nói nũng nịu của Trường An vọng ra từ ngoài cửa.

Thẩm Chi Ưu đứng dậy mở cửa, cô xém chút thì cười đến sặc nước miếng với bộ dạng của Trường An.

"Anh, thế này là thế nào?!" Thẩm Chi Ưu cười ôm bụng, tay kia vén bộ váy màu mè mà Trường An đang mặc lên.

"Này, bất lịch sự!!" Thẩm Trường An rống lên, ngay sau đó liền lôi cô vào phòng, đóng cửa lại.

"Anh! Đừng nói anh lộ ra bản chất thật của mình nha!!" Chi Ưu híp mắt, nhướng cằm, giơ tay chỉ, sau đó thì tự ôm bản thân mình rồi run rẩy để trêu ghẹo anh "Eo ơi!!!"

"Eo cái khỉ mà eo!" Trường An lớn tiếng quát, anh đưa lưng về phía cô, tức giận ra lệnh "Mau cởi cái váy chết tiệt này hộ anh!!!"

"Ế? Anh mặc cho đã rồi giờ bắt em cởi? Nực cười!!" Thẩm Chi Ưu cười lớn, cô tranh thủ chụp vài tấm.

"Anh không mặc, là Nhi Nhi bắt anh!!" Thẩm Trường An chống nạnh nói.

Nhìn dáng vẻ bây giờ khiến cô cười đến ôm bụng mà chết mất.

Thân hình đồ sộ, bắp tay to đến nỗi cô có thể tưởng tượng nổi cái tay áo sắp đứt ra. Đôi chân đầy lông với bộ váy công chúa sặc sỡ ngắn đến đầu gối.

Chao ôi, người đẹp!

"Thì anh đi mà bảo chị dâu!!" Thẩm Chi Ưu ương bướng hếch cằm, cô còn muốn ngắm thêm chút nữa cơ.

"Nhi Nhi về rồi, nếu anh cởi được thì anh đâu phải trốn lui trốn lủi ở trong phòng tận hai tiếng để mà đợi em về?? Thẩm Chi Ưu, em mau biết điều mà cởi cái giẻ lau này trên người anh xuống!!"

"Giẻ lau?" Thẩm Chi Ưu lại một lần nữa cười đến ngã xuống giường.

"Em cười cái gì?!" Thẩm Trường An nổi sùng, anh cáu gắt.

"Anh đang mặc cái giẻ lau trên người anh à?" Thẩm Chi Ưu vừa ôm bụng vừa gạt nước mắt sang một bên, cô ngồi dậy hỏi "Eo ôi tởm thế!!"

"Anh lạy em Thẩm Chi Ưu, mau gỡ cái váy này ra hộ anh đi. Nó chật quá!"

Đúng thật, phần ngực của anh trai cô căng đến nỗi muốn đứt chỉ, cơ ngực của anh phồng lên mà cô còn tưởng là Trường An có quả bưởi của đàn bà.

Hahaha!! Cười chết cô mất!

"Thẩm Chi Ưu, em cởi ra hộ anh, sau này cái gì anh cũng cho em!!" Thẩm Trường An chắp tay năn nỉ, thiếu điều muốn quỳ xuống để thể hiện lòng thành của mình.

Thẩm Chi Ưu nghe thế liền sáng mắt, trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng "Thế thì bây giờ anh cho em trang điểm đi, trang điểm rồi chụp vài tấm làm kỉ niệm, sau khi xong thì em nhất định sẽ cởi!!"

Thẩm Trường An nghe vậy chỉ biết khóc không ra nước mắt. Ông trời ơi, con có phải là làm gì bất lương không a?????!

Nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Chi Ưu sau khi nói xong câu đấy thì anh mới miễn cưỡng chấp nhận lời của cô. Anh ngồi trên bàn trang điểm, mặc cho Chi Ưu có bôi trét phấn bao nhiêu lên mặt anh thì anh cũng không quan tâm, điều anh cần duy nhất là MAU CỞI BỎ CÁI VÁY CHẾT TIỆT NÀY ĐI!!!!

"Xong!" Chi Ưu thỏa mãn nói, cô cất hết đồ trang điểm đi rồi với tay lấy bộ tóc giả đuôi xoăn màu xám khói của nguyên chủ ở trên kệ, đeo lên đầu Trường An.

"Phụt...Ahahahahahahahahahahaha!!!!!" Một tràng cười lớn vang lên, Thẩm Chi Ưu ngã xuống giường.

Trong gương, Thẩm Trường An như không tin nổi vào mắt mình, anh trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào gương.

"Cái quái gì thế này??!" Thẩm Trường An hét lên. Anh phẫn nộ trừng mắt với Chi Ưu.

Thẩm Chi Ưu bị tiếng hét làm cho giật mình, quay lại nhìn người kia, mặc kệ phải đối diện với khuôn mặt ghê tợn sắp bùng nổ, cô cười đến nỗi muốn nội thương.

"Hahahahaha!! Ngay cả Aurora, người đẹp ngủ trong rừng cũng không bằng anh đấy!! Hahahaha!!!" Thẩm Chi Ưu nói xong câu đấy cũng chỉ biết lăn ra cười, quả thật người khiến cô cười muốn chết đi sống lại thì chỉ có Thẩm Trường An mà thôi.

Theo như lời hứa, Thẩm Chi Ưu bắt buộc phải cởi bỏ váy ra cho Trường An trong sự nuối tiếc. Trong lòng cũng cảm thán vị chị dâu vĩ đại của cô.

Xong việc, đợi cho Trường An liên tục vừa trừng mắt với cô vừa bước ra khỏi phòng thì Chi Ưu liền nhảy phắt lên giường, chỉnh cho mọi thứ ngay ngắn lại do khi nãy cô lăn qua lăn lại vì cười, rồi sau đó nhanh chóng móc điện thoại ra gửi những tấm hình mà cô chụp Trường An cho vị chị dâu vĩ đại nào đó xem.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện