Tất cả đống nội y và vớ của Trường An bị Thẩm Chi Ưu không thương tiếc mà giấu đi vào chỗ bụi bặm.

Hahaha!! Thẩm Trường An ơi là Thẩm Trường An!

Để em xem anh sẽ cố chấp thả rông hay quỳ xuống cầu xin em trả quần lót đây~

Xong việc, Thẩm Chi Ưu phủi tay, vui vẻ nhảy chân sáo đi ra ngoài.

Đến trường, Thẩm Chi Ưu mang tâm trạng tốt đến lớp. Mục Tử Hạ cùng với Đàm Khang Dụ và Lâm Thành Long nhìn thấy Chi Ưu liền chậc một cái, ra vẻ khinh thường.

"Gì hả?!" Chi Ưu nhíu mày hỏi, sau đó thì ngồi xuống ghế.

"Haiz, người ta là đang yêu đương mà!" Mục Tử Hạ bĩu môi nói.

Thẩm Chi Ưu cười khổ, cô còn đang trong quá trình thu phục Âu Minh Triết đấy!!

"Tiểu Hạ, não cậu bị úng nước à? Tớ và anh ấy vẫn chưa đến với nhau!"

"Thế sao sắc mặt hôm nay vui thế?!"

Thẩm Chi Ưu vuốt cằm suy nghĩ một chút rồi nói "Vừa mới trả thù anh trai!"

Ba người kia bị lời nói của cô làm cho suýt thì té ngửa. Lúc mới bước vào lớp, nhìn khuôn mặt của Thẩm Chi Ưu ai cũng đều thấy cô như đang yêu đương nhưng không phải vậy, cái lí do thật khiến họ lắc đầu ngao ngán.

"Suốt ngày, anh với em gì mà như chó với mèo!" Lâm Thành Long thở dài nói.

"Tại anh ấy chứ có phải tại tôi đâu!" Thẩm Chi Ưu gào lên.

"Được rồi được rồi!!" Lâm Thành Long xoa xoa mi tâm, cười khổ đáp.

Khỏi phải nói, ba người bọn cậu cũng đều biết Thẩm Chi Ưu và Thẩm Trường An ở nhà như thế nào, bọn cậu cũng quen biết anh trai cô, hơn nữa vì là bạn thân của cô nên anh ấy tiếp đón rất chu đáo, hiện giờ thì có thể nói rằng đã thân với anh ấy hơn rồi. Mặc dù là rất yêu thương em gái nhưng lại không muốn thể hiện cho Chi Ưu biết, thay vào đó anh ấy lại thích chọc cho Thẩm Chi Ưu tức điên lên thì mới được, đó chính là cách yêu thương em gái đặc quyền của Thẩm Trường An.

Nhưng Lâm Thành Long và hai người Đàm Khang Dụ và Mục Tử Hạ không hề phủ nhận rằng việc chọc cho Thẩm Chi Ưu tức muốn đồ sát bọn họ ngay tại chỗ thật ra lại rất vui và rất thú vị, tuy là thế, nếu muốn sống tiếp cũng đừng để cô ra tay thật, phải tôn trọng mạng sống!

Đúng, tuyệt đối không nên tự ngược đãi bản thân!

Sau đó thì tiếng chuông vào học vang lên, tất cả đều trở về chỗ ngồi. Lâm Thành Long nhân cơ hội trêu cho Thẩm Chi Ưu tức đến muốn xé xác cậu ra thì mới chịu chạy về lớp.

"Mục Tử Hạ, dù cậu có là bạn thân tớ đi chăng nữa thì tớ cũng sẽ không tha cho cái tên kia đâu!!" Thẩm Chi Ưu thở dốc, khuôn mặt hung tợn nhìn ra phía cửa khi nãy Thành Long chạy.

"Hả?" Tử Hạ khó hiểu nhìn cô.

"Bộ cậu không hiểu hả? Tớ mặc kệ cậu là bạn thân tớ, cho dù cậu có khóc lóc cầu xin tha thứ cho cái tên chết dẫm đó thì tớ nhất định sẽ đánh chết cậu là đầu tiên!!"

"..." Tử Hạ không nói gì, chỉ đành cười trừ rồi khẽ vuốt lưng cho Chi Ưu để hạ hỏa.

Không được rồi, cứ đà này A Long và Tiểu Hạ tiêu đời rồi!

Đàm Khang Dụ lắc đầu ngao ngán còn Mục Tử Hạ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, giống như có một thế lực vô hình nào đó nguy hiểm gần kề vậy.

.

.

.

Ra về, Thẩm Chi Ưu theo đám Tử Hạ cùng về nhà, hôm nay cô mặt dày rủ bọn qua nhà cô chơi vì Thẩm Trường An rất muộn mới về. Tuy là phiền phức khi có anh ấy nhưng dù gì khi không có, Thẩm Chi Ưu cô lại thấy chán khi ở một mình.

Ngoài cổng trường đột nhiên tụ tập khá đông người, bốn người bọn cô đều tò mò tiến tới xem thử.

Trước mắt xuất hiện chiếc xe Porsche, mà đặc điểm nổi bật nhất ở đây chính là người đàn ông mang sắc thái cao ngạo, dung mạo khá anh tuấn, một thân ảnh âu phục to cao dựa vào mui xe.

Mà người đàn ông đó khiến Thẩm Chi Ưu vô thức nhíu mày, cô nhanh chóng kéo ba người bọn Tử Hạ rời đi nhưng chưa kịp bước đến bước thứ hai, người đàn ông đó lại lên tiếng gọi cô.

Lần này thì Thẩm Chi Ưu trở thành tâm điểm của mọi người, hàng ngàn ánh mắt đều hướng về phía cô. Người xung quanh bắt đầu bàn tán.

"Thẩm Chi Ưu, em đi đâu?" Trình Tần tiến tới hỏi.

Thẩm Chi Ưu chỉ muốn một phát đánh cho cái tên Trình Tần này tỉnh ra.

Trình Tần!!! Cái đồ ngu ngốc nhà anh!!!!

"Anh tới đây làm gì?"

"Tôi tới để đón em!"

Nghe được câu nói chắc nịch từ Trình Tần, Thẩm Chi Ưu chỉ hận không thể dùng búa bổ đầu của anh ta ra để xem não có vấn đề gì không.

"Tôi không cần!"

"Tôi có báo trước với em!"

"Tôi có nhắn tin từ chối với anh!"

Cứ như thế, tôi một câu, anh một câu, cho đến khi Thẩm Chi Ưu cảm thấy có một lực nào đó đã đẩy cô, khiến cô ngã về phía bên trái thì cô mới hốt hoảng, may mắn là Đàm Khang Dụ đỡ cô kịp.

Trong giây phút ngắn ngủi đó, Trình Tần phản ứng rất nhanh nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể nào kịp đỡ cô, đôi bàn tay đưa về hướng cô thì đột nhiên buông lỏng xuống.

"Cám ơn cậu!" Thẩm Chi Ưu chật vật đứng vững lại, xoay đầu nói với Khang Dụ.

"Tần...!" Thanh âm trong trẻo vang lên.

Mọi con mắt dần đổ về hướng phát ra âm thanh đó.

Xung quanh ngày càng náo loạn, người người không ngừng bàn tán.

"Trời ơi!! Là nữ thần Như Ngọc!!!"

"Nữ thần Như Ngọc kìa!!!!"

"Cô ấy tại sao lại ở đây vậy??!"

"Aaaa!!! Hai nữ thần trường mình chạm chán nhau rồi!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện