"Tiểu Ưu à, cậu không cần phải cầu kì như thế đâu!" Đàm Khang Dụ chán nản nói.

Thẩm Chi Ưu đang chọn quần áo cho Đàm Khang Dụ ở trung tâm mua sắm. Nhìn mấy tờ bảng giá trên đống quần áo thật khiến cậu muốn hoa mắt, Đàm Khang Dụ cậu không phải là dạng công tử, cậu từ khi 15 tuổi đã mồ côi cha mẹ, chỉ còn cậu và đứa em trai, tiền bạc đều không có nhưng rất may mắn cậu lại trúng học bổng, có thể nói sau này, cậu vừa có thể đi làm vừa có thể đi học mà không cần phải lo lắng gì, cuộc sống lại vừa đủ qua ngày. Nhưng mà sau khi chuyển đến ngôi trường này, cậu lại được Thẩm Chi Ưu tài trợ hết từ tiền ăn uống hay thậm chí là tiền nhà.

"Cậu ăn mặc như thế này là được à? Cậu nhìn cậu xem, từ trên xuống dưới, chả có một tí gì gọi là khí chất cả!" Thẩm Chi Ưu nhíu mày phản bác.

"Đi dự sinh nhật của Tiểu Hạ thì ít nhất cậu cũng nên ăn mặc sao cho hợp đi!"

"Tớ...tớ không định đến..." Đàm Khang Dụ ấp úng nói.

"Hả?" Chi Ưu trợn to mắt ngạc nhiên nhìn Khang Dụ "Tại sao chứ?!"

"Bởi vì... chỗ các cậu tổ chức đa số đều dành cho người giàu giới thượng lưu cả, người nghèo như tớ...không...không có tư cách đến đó!" Đàm Khang Dụ gãi đầu nói, trong lòng có chút buồn.

Thẩm Chi Ưu tức muốn thổ huyết tại chỗ, cô thật rất muốn đánh cho A Dụ tỉnh. Cậu ấy tự ti chỉ vì vấn đề này thôi sao? "Cậu có muốn tôi đánh chết cậu không?!" Thẩm Chi Ưu tức giận trừng mắt nói "Tôi chơi với cậu vì tiền à?!"

"A...ơ..." Đàm Khang Dụ không biết nói gì. Cậu xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Chi Ưu "Tớ...tớ xin lỗi!"

"Bỏ đi, nếu lần sau cậu có mấy cái suy nghĩ tự làm thấp bản thân mình thì chết với tớ!" Nói rồi cô hừ mũi,  ném bộ âu phục trên tay lên người Đàm Khang Dụ, rồi xoay người rời đi "Sống trên đời, không ai là thấp bé cả!"

Đàm Khang Dụ mỉm cười nhìn theo bóng lưng Chi Ưu rời đi, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.

Cha, mẹ! Hai người bây giờ thì yên tâm rồi. Con cuối cùng cũng có người bạn thật sự rồi!

.

.

.

Tại đại sảnh bữa tiệc Mục Gia.

Thẩm Chi Ưu và Đàm Khang Dụ, hai thân ảnh một cao một nhỏ đang vui vẻ khoác vai nhau tiến vào sảnh, còn Thẩm Trường An thì bị bỏ lại phía sau.

Đàm Khang Dụ mặc một bộ âu phục đen làm tôn lên làm da trắng của cậu, phong thái cậu không khác gì công tử, đôi chân thon dài bước đi thu hút không biết bao ánh nhìn của các thiên kim xung quanh.

Thẩm Trường An tuy không anh tuấn lắm nhưng lại mang một khí chất làm các tiểu thư ở đấy không chú ý cũng bị siêu lòng. Một thân anh mặc một bộ vest màu xám, mái tóc tùy tiện vuốt sang một bên.

Thẩm Chi Ưu khoác lên mình một chiếc đầm màu trắng dài đến đầu gối, từng đường cong uốn lượn theo bộ trang phục, mái tóc được búi lên gọn gàng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền do Trường An mang về từ buổi đấu giá, từ đầu đến chân, Thẩm Chi Ưu luôn toát lên sự thanh lịch nhẹ nhàng, lại mang một vẻ đẹp khiến các nam nhân không ngừng ham muốn được sở hữu cô.

Mục Tử Hạ và Lâm Thành Long thấy cô cùng Đàm Khang Dụ đến thì vui vẻ chạy tới đón.

Sau khi Mục Tử Hạ lên phát biểu một chút thì bữa tiệc chính thức bắt đầu. Cả năm người bọn cô ra ngoài khuôn viên đi dạo một chút.

"A! Âu Minh Triết!!" Thẩm Trường An hô to, vẫy gọi người ở phía trước.

Thẩm Chi Ưu liền nhìn theo về hướng Thẩm Trường An vẫy tay, cô bất giác đưa hai tay lên che mặt.

Chết rồi, bình tĩnh!!

Hình ảnh của chuyện khi trước bây giờ luôn quanh quẩn trong đầu cô, thậm chí Thẩm Chi Ưu vẫn còn cảm thấy hơi thở nóng ấm của anh phả vào mặt cô.

Aaaa!!!

Khuôn mặt Chi Ưu nóng lên như phát sốt, cô xấu hổ cúi gằm mặt xuống, hai bên má đột nhiên đỏ bừng.

"Chào!" Âu Minh Triết tiến tới, một thân ảnh cao to, trên người mặc một bộ âu phục đen, đôi tay thon dài lắc nhẹ ly rượu, mái tóc đen vuốt ngược ra sau, đôi môi mỏng toát ra sự lạnh lùng cùng với đôi mày kiếm khẽ nhướng lên nhìn về hướng cô.

Đi cùng anh là một nam nhân khác, Thẩm Chi Ưu liền nhận ra được người này là ai, cô cẩn thận quan sát.

Đây chả phải là trợ lí của Âu Minh Triết sao?

Nhan sắc...ừm cũng không tệ!

Nam nhân đi cùng anh lại bị Đàm Khang Dụ nhìn trúng, cậu lén nắm chặt lên một góc đầm của Chi Ưu, như đang nhẫn nhịn một sự gì đó.

Thẩm Chi Ưu có cảm giác góc váy bị kéo thì khó chịu nhíu mày nhìn, sau đó thì nhìn sắc mặt của Khang Dụ, trong lòng cô liền nảy sinh ra ý nghĩ xấu xa. Có khi nào tiểu thụ này lại nhìn trúng tên nam nhân kia không??!

"Người anh em, thật trùng hợp!" Thẩm Trường An tiến tới gần Minh Triết, thuận tay kéo Chi Ưu theo cùng, sau đó thì đẩy cô lại gần Minh Triết.

"Ơ...ừm..." Âu Minh Triết khẽ ho khan, anh quay đầu sang hướng khác, có chút mất tự nhiên nói "Bởi vì tôi cũng được chủ tịch Mục thị mời đi thôi!"

Âu Minh Triết vừa dứt lời, Thẩm Chi Ưu liền quay phắt sang nhìn Tử Hạ thì thấy cô nàng đang nháy mắt với cô.

Bảo sao cô ấy lại nói rằng có Âu Minh Triết đến dự!

Thẩm Trường An ở phía sau đẩy cô tiến gần hơn đến Minh Triết, Thẩm Chi Ưu chỉ hận không thể đem cái tay đang ghét kia của Trường An cắt đi. Aaaa!! Xấu hổ chết cô mất!!

"Chi Ưu!" Tiếng nói quen thuộc vang lên, tất cả mọi người đều xoay đầu nhìn.

Thẩm Như Ngọc mặc một chiếc đầm trắng, khuôn mặt diễm lệ mang vẻ vui mừng khi nhìn thấy cô, khóe môi treo lên nụ cười xinh đẹp khiến bao nam nhân xung quanh mê đắm.

"Chị à, em tìm chị mãi!"

Thẩm Như Ngọc tiến tới, ả ta định nắm lấy tay cô nhưng Tử Hạ từ đằng sau đã nhanh chóng kéo Chi Ưu lại.

Thẩm Chi Ưu trong lòng liền cảm kích Tử Hạ, nếu không thì cô phải một mặt tươi cười, còn một mặt thì phải nhịn đau bởi mấy vết cấu trên tay ả ta.

"Tìm thấy rồi thì có phải nên đi không?!" Thẩm Chi Ưu khó chịu nói, phải nói rằng cô rất khó chịu, cô bây giờ là đang đối đầu với tình địch, khỏi nói cũng biết là ai muốn tranh giành Âu Minh Triết với cô.

"Chị...!" Thẩm Như Ngọc ủy khuất nhìn cô, đôi mắt đỏ lên.

Trong lòng Thành Long có chút kích động, cậu liền nói với cô "Chi Ưu, cậu đừng quá đáng quá!"

Thẩm Chi Ưu im lặng không nói gì, như có linh cảm, cô đưa mắt nhìn Tử Hạ thì thấy khuôn mặt Tử Hạ thoáng có chút buồn.

Haiz, yêu đương thật mệt mỏi!

"A!"

Thẩm Như Ngọc bỗng dưng la lên một tiếng rồi ngã về hướng Âu Minh Triết. Thẩm Chi Ưu trợn mắt kinh ngạc nhìn hành động này của ả ta, trong lòng đột nhiên tức giận, cô bây giờ chỉ mong rằng Âu Minh Triết đừng đỡ Như Ngọc.

"Em không sao chứ?!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện