Thẩm Chi Ưu bây giờ mới sực tỉnh, quả thật cô tức đến nỗi bị ngốc luôn rồi. Đúng vậy, bây giờ cô vẫn còn cơ hội mà? Chi Ưu nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô gật đầu, dáng vẻ kiên định đáp "Được, lão nương nhất định sẽ theo đuổi cho bằng được!"

Nói rồi, không để Trường An lên tiếng, cô một mực chạy vào trong.

Trường An "..." vừa nói là làm luôn rồi sao?

Anh bất lực đỡ trán. Thôi thì để cô nhóc này thích gì thì làm nấy vậy, dù gì thì anh cũng mong cô thành công.

.

.

.

Trở lại đại sảnh, Thẩm Chi Ưu liền nhìn thấy Âu Minh Triết, một thân hình cao ráo đứng ở bàn tiệc, hình dáng của anh lại vô tình mà nổi bật nhất đám đông.

Tiến tới chỗ Minh Triết, nhân tiện cô nhìn quanh xem Mục Tử Yên có còn quanh quẩn ở đây nữa hay không rồi mới yên tâm mà bước tới.

"Minh Triết..."

Lời chưa kịp nói hết, người đã bị kéo đi. Thẩm Chi Ưu bất ngờ bị kéo liền tức giận quay sang nhìn người đã kéo cô.

"Tiểu Hạ?" Chi Ưu nhíu mày khó hiểu nhìn Tử Hạ đang cúi gằm mặt xuống, dáng vẻ ủy khuất trông rất đáng thương.

"Tiểu Ưu...cậu đi theo tớ!" Tử Hạ nói xong liền dùng sức kéo cô, cô thậm chí còn chưa kịp tới gần Minh Triết đã bị lôi đi như vậy, Mục Tử Hạ cậu là đang cố ý trêu ngươi tớ sao??!

Khuôn mặt cô trở nên u sầu, biểu cảm mếu máo nhìn Đàm Khang Dụ khiến cậu chỉ biết cười bất lực.

Huhuhu!!

Triết!!

Aaaa!!!

Triết của tôi a!!!

Hình bóng của Âu Minh Triết dần dần khuất tầm mắt cô, tâm trạng cô liền trùng xuống hẳn.

Đi đến nơi vắng người, Tử Hạ mới quyết định thả Chi Ưu ra, cô đảo mắt một vòng, nơi này hoàn toàn vắng vẻ, thậm chí còn lạnh lẽo nữa, cô thật sự bị lạnh đến cóng người.

"Tiểu Ưu...có lẽ tớ nên bỏ cuộc rồi!" Tử Hạ ngồi thụp xuống, úp mặt vào đầu gối "Tớ không thể so nổi với Như Ngọc!"

Thẩm Chi Ưu bây giờ chỉ có thể muốn đánh người. So cái gì mà không được chứ? Mục Tử Hạ cậu thật sự hạ thấp bản thân mình đến vậy sao?

"Cậu có thể so được!" Thẩm Chi Ưu cúi người vỗ vai Tử Hạ "Yên tâm, cứ tin vào tớ!"

"Cậu đừng nói thế, như vậy cũng chẳng an ủi tớ được phần nào đâu!" Tử Hạ đưa đôi mắt đỏ ngầu lên, ánh mắt còn thoáng có sự thất vọng.

Thẩm Chi Ưu ngơ ra vài giây, sau cùng khẽ chửi thầm cái tên Lâm Thành Long ngu ngốc kia rồi mới thở dài hỏi:

"Đau lòng không?"

"...Có!"

"Ghen tị với cô ta không?"

"..."

"Có hay không?"

"Tiểu Ưu cậu bị ngốc à? Làm sao mà tớ không ghen tị được chứ?!" Tử Hạ đột nhiên gào lên, nước mắt còn chảy giàn giụa nơi khóe mắt.

"Ồ, được rồi!" Thẩm Chi Ưu ngay lập tức liền ngoan ngoãn câm nín, tuy nhiên sau đó thì lại đau lòng nhìn Tử Hạ "Khóc đi, khóc bao nhiêu cũng được!"

Tử Hạ nghe thế chỉ biết ôm chầm lấy cô mà khóc. Chi Ưu cũng chỉ biết thở dài. Đàm Khang Dụ ngồi một bên lấy tay áo không ngừng lau nước mắt cho Tử Hạ.

Chuyện này xảy ra ngay chính sinh nhật của Tử Hạ thế này thì thật trớ trêu. Có phải ông trời thấy cô chơi thân với ai thì liền cho người đó xảy ra những tình huống khốn nạn sao?

.

.

.

"Âu Tổng, thật trùng hợp quá. Không ngờ lại gặp ngài ở đây!" Một người đàn ông trung niên bụng phệ, thân mặc âu phục sang chảnh, đưa tay bắt lấy tay Âu Minh Triết.

Âu Minh Triết cười nhạt bắt tay, sau đó thì miễn cưỡng đáp lại vài câu.

Tiếp xong tên đó, trong đầu anh không hiểu vì sao lại nhớ đến Thẩm Chi Ưu. Lúc nãy không biết vì sao mà cô lại tức giận đến hai bên má căng phồng lên khiến anh vô thức mỉm cười. Anh không phủ nhận rằng, khi ấy biểu hiện của cô thật sự rất đáng yêu, ừm...có một chút trông giống như cá nóc khi nó phình hơi để tự vệ vậy.

Thật đáng yêu...

Lại nghĩ đến cá nóc, trong đầu anh bất giác lại tự gán ghép một cái tên cho Chi Ưu.

Cá Nóc nhỏ?

Thật sự quá giống rồi!

Khóe môi khẽ cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp, đôi mắt anh lại vô tình nhìn thấy Mục Tử Yên đang ở trên tầng, anh đột nhiên lại cảm thấy bản thân thật sự không ổn.

Anh không thể thích Chi Ưu được, Mục Tử Yên mới là người anh cần thích.

Âu Minh Triết khó chịu bác bỏ đi suy nghĩ trong đầu, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn gọi cho Đường Việt Bân rồi sau đó mới quay người rời khỏi bữa tiệc.

.

.

.

Sau khi dỗ được Tử Hạ vui lên thì cũng chính là lúc bữa tiệc kết thúc, Thẩm Chi Ưu tiếc nuối nhìn dòng người từ từ rời khỏi Hạ Gia, mong muốn nhìn thấy Âu Minh Triết của cô gần như trở về số không.

Âm thầm nuốt cục tức vào bụng, cô mỉm cười chào tạm biệt với Tử Hạ rồi lên xe về nhà.

"Để cậu chở tớ về lúc muộn như vậy thì thật sự làm phiền cậu rồi!" Đàm Khang Dụ đóng cửa xe, gãi đầu nói.

"Nhiều chuyện, mau lên xe đi!" Thẩm Chi Ưu lườm nhẹ.

"Tinh...!" Tiếng tin nhắn vang lên.

Thẩm Chi Ưu liền nhanh chóng mở ra xem.

[A Long: Thật xin lỗi vì đã quên nói với cậu là tôi về trước, bởi vì Thẩm Như Ngọc đột nhiên bị đau chân do khi nãy vấp ngã nên tôi đưa em ấy về. Xin lỗi nhé!]

Chi Ưu đọc xong cũng chỉ cảm thấy nực cười bởi sự ngu ngốc của Lâm Thành Long. Thẩm Như Ngọc cô ta chỉ là đang giả đau chân thôi, Lâm Thành Long cậu thật đúng là không có tiền đồ!

Ngu ngốc!

[Chi Ưu: Cậu thích Thẩm Như Ngọc sao?]

[A Long: Cũng không hẳn.]

Mẹ kiếp! Còn không phải là thích à?

[Chi Ưu: Mau dẹp cái ý nghĩ ngu ngốc đó đi!]

[A Long: Ngu ngốc? Tiểu Ưu cậu bị bệnh à?]

[Chi Ưu: Lười nói lí với một đứa thiểu não như cậu!]

Nhắn xong, cô tắt điện thoại, mệt mỏi dựa người vào lưng ghế.

"Sao lại trông uể oải vậy?" Thẩm Trường An vừa lái xe vừa nhìn kính chiếu hậu, hỏi.

"Đúng vậy, có chuyện?" Đàm Khang Dụ cũng tò mò hỏi.

"Vừa nhắn tin với một thằng ngốc!" Chi Ưu thở dài đáp.

Thẩm Trường An bật cười "Là đang nói Lâm Thành Long sao?"

"Đúng vậy, sao anh lại biết?" Thẩm Chi Ưu khó hiểu nhìn vào gương chiếu hậu phản chiếu lại gương mặt của Trường An.

"Không phải khi nãy thằng nhóc ấy thấy Như Ngọc chuẩn bị ngã liền lao ra đỡ sao? Còn nữa, khi em nói với cô ta, anh thấy thằng nhóc còn cản em đừng nói quá mà?" Thẩm Trường An cười nhạt, anh xoay vô lăng, đôi mắt nhìn vào gương chiếu hậu ở ngoài cánh cửa xe, không nhanh không chậm mà đáp lại.

Thẩm Chi Ưu và Đàm Khang Dụ gật gù đồng ý lời của Thẩm Trường An nói không sai chút nào cả. Xem ra Thẩm Trường An anh cũng có kha khá kinh nghiệm đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện