Lời vừa dứt, người trước mắt hoàn toàn không giống như say rượu, ánh mắt mong chờ của anh lại hướng về phía cậu.

"Em...em đồng ý ở bên anh chứ?"

Đây...đây là một màn tỏ tình sao? Đàm Khang Dụ nhất thời ngạc nhiên, sau đó thì giống như có một sự thôi thúc vô hình nào đó, cậu liền vui vẻ gật đầu, ôm chặt người Đường Việt Bân.

Đường Việt Bân mỉm cười, anh vui sướng ôm cậu vào lòng, trong tim luôn tỏa ra sự hạnh phúc và ngọt ngào xen lẫn.

Thẩm Chi Ưu đứng từ xa, chứng kiến cảnh trước mắt liền không nhịn được mà chạy tới trêu chọc, cuối cùng ngay cả Âu Hạ Lạp cũng góp vui hại hai người đang đóng tình yêu đam mĩ liền ngượng chín mặt, Đường Việt Bân cầm tay cậu toan bỏ đi lại lảo đảo, không xác định phương hướng mà ngã xuống.

"Say đến thế rồi sao?" Âu Minh Triết đỡ người của Đường Việt Bân dậy, bất lực nói với Khang Dụ "Như vậy thì một lát nữa đi đường sẽ nguy hiểm, vậy thì tôi sẽ cho cậu ta ở lại một đêm ở đây!"

Thẩm Chi Ưu huých khuỷa tay Khang Dụ, nháy mắt ra hiệu "Cậu cũng ở lại với người ta đi chứ!"

"Tiểu Ưu...cậu...cậu...cậu nói bậy!" Đàm Khang Dụ lắp bắp nói, hai bên má đỏ bừng cả lên.

"Hí hí hí, anh thụ này nhát quá nhỉ Ưu Ưu?" Âu Hạ Lạp cầm tay cô, hồn nhiên nói.

Thẩm Chi Ưu bật cười, cô nhanh chóng nói "Bởi thế nên mới toàn bị anh công kia lấn ép đấy!"

"Anh công đó lấn ép sao? Là lấy thịt đè người phải không? Nhưng mà Lạp Lạp không thấy anh ấy béo mà?"

Thẩm Chi Ưu cạn ngôn, không thể nói gì thêm.

Tiểu cô nương à, lấy thịt đè người của em...ừm có vẻ đúng theo nghĩ bóng a...

Nhưng mà vế sau của em thì...

Xin kiếu giải thích!

.

.

.

Trong căn phòng ngủ tráng lệ của THẩm Như Ngọc, Mục Tử Yên đang không ngừng trợn mắt giận dữ cào xé bức ảnh của một người con gái.

"Thẩm Chi Ưu...đồ tiện nhân nhà mày!!"

"Dám dụ dỗ Minh Triết, còn cướp chiếc ghế phu nhân Âu Gia của tao...mày...mày...con khốn!"

Thẩm Như Ngọc bưng hai ly nước bước vào phòng, dáng vẻ chán ghét nhìn Tử Yên.

"Vừa thôi, bẩn hết nền nhà của tao!" Thẩm Như Ngọc khinh bỉ nói.

"Tao muốn trả thù ả Chi Ưu!"  Mục Tử Yên phớt lờ thái độ của Như Ngọc, hằn học nói.

"Mày làm như chỉ có một mình mày là muốn sao?!"

"Tao muốn khiến con ả đó phải chết!"

"Đối diện với thực tại trước đi, mày hãy an phận mà giải quyết toàn bộ mọi chuyện đi!"

.

.

.

Trong phòng tối đen như mực, Đàm Khang Dụ có chút mệt mỏi khi cởi âu phục và đôi giày của Đường Việt Bân ra, đột nhiên anh đứng dậy, một mạch đi đến nhà vệ sinh.

Đàm Khang Dụ nhất thời khó hiểu, cậu ngẩn tò te ngay tại chỗ.

Đường Việt nhanh chóng khóa cửa lại, sau đó thì xả nước xối vào người. Ban nãy đột nhiên anh lại có cảm giác với Đàm Khang Dụ, tuy nhiên may mắn thay anh kịp ngồi dậy rồi chạy vào nhà vệ sinh, nhưng hiện tại cả người anh liền khó chịu, chỗ dưới căng cứng lên khiến anh phải ngấm ngầm chịu đựng.

Rất lâu sau, Đàm Khang Dụ chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, cậu liền lo lắng tiến tới gõ cửa nhà tắm.

"Việt Bân, anh không sao chứ?"

Không có tiếng đáp lại, Đàm Khang Dụ đập mạnh cửa hơn.

"Việt Bân, Việt Bân!"

"Việt Bân! Anh không sao chứ?"

"Việt Bân! Mau trả lời em đi!!"

"Việt Bân!! Việt Bân!!!"

Hoàn toàn không hề có tiếng đáp lại dù chỉ nửa lời.

Đàm Khang Dụ tiếp tục đập cửa, lần này lực đạo trên tay ngày càng gia tăng.

Cuối cùng, Đường Việt Bân mới chịu mở cửa, anh đứng chắn ở chính giữa chiếc cửa, thân hình săn chắc cơ bắp đều hiện lên trước mặt cậu, những giọt nước lăn dài trên cơ bắp của anh, sau đó thì từ lăn xuống phần tuyến nhân ngư, quanh hông lại được quấn một chiếc khăn tắm màu trắng để lộ phần trên hại Đàm Khang Dụ ngơ người, đầu óc quay cuồng, hai bên má đột nhiên đỏ phừng.

Quá...quá quyến rũ rồi a!!!

Như...như thế này thật sự là đang gián tiếp giết chết con tim bé bỏng của cậu rồi a~~~

"Sao...sao anh không trả lời em?" Đàm Khang Dụ cố gắng trấn tĩnh bản thân, cậu lo lắng hỏi anh.

"..."

Lại là một đường im lặng dài vô tận. Bất giác hô hấp của Đường Việt Bân bỗng dưng nặng nề, anh hít sâu, yết hầu khẽ lên xuống.

"Đường Việt Bân?"

Đàm Khang Dụ tiến tới gần anh hơn, cậu ngẩng đầu ngây thơ nhìn anh.

"Anh không sao chứ, Việt Bân?"

"Việt Bân?"

Càng nói, khoảng cách giữa cậu và anh càng gần hơn, chớp mắt, khuôn mặt của cậu đã phóng đại ngay trước mắt anh.

Đàm Khang Dụ thấy anh không trả lời liền vô cùng lo lắng, lại nói, anh còn đứng một chỗ như trời trồng thế kia hại cậu sợ hãi, cậu nhanh chóng quay người chạy đi tìm Thẩm Chi Ưu.

Đột nhiên cánh tay cậu bị một lực nào đó giữ lại, sau đó thì cả người đều bị kéo ra đằng sau. Đường Việt Bân đặt cả người Đàm Khang Dụ vào bồn tắm đầy nước, nước đều bắn ra tung tóe.

Đàm Khang Dụ ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Quần áo của cậu đều bị ngấm nước ướt sũng cả, xương quai xanh xinh đẹp kia của cậu khẽ ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi trắng khiến Đường Việt Bân như bị trúng tà, anh cúi người, xé lớp áo kia đi, sau đó thì nhanh chóng hôn lên đôi môi của cậu, sự hoang dã của anh chiếm lấy cả cơ thể của Đàm Khang Dụ.

Đàm Khang Dụ run rẩy người, Đường Việt Bân nhận thấy điều ấy, anh liền nhíu mày nói:

"Không phải là do em sao? Em là người đặt chân vào hang sói thì em không thể nào thoát được đâu!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện