“Cô chính là người chị gái cực phẩm của A Nguyệt? Em ấy rất thường nhắc đến cô với tôi, nhưng cô đừng hiểu lầm, em ấy không hề nói xấu gì cô đâu. Chẳng qua em ấy chỉ tâm sự với tôi rằng là cô không thích em ấy và luôn nhắm vào em ấy. A Nguyệt rất buồn vì chuyện ấy! Tôi nói cho cô biết, cô mà còn dám gây khó dễ, gây chuyện làm tổn thương A Nguyệt thì đừng trách tôi.” Đột nhiên, Mộ Dung Thần như thay đổi thành một người khác mặt lạnh nói, ánh mắt hắn ta lúc này trông rất đáng sợ.
“Nếu bác sĩ đã không có thiện ý khám bệnh cho tôi như vậy thì tôi cũng không gượng ép.” Nét mặt Bạch Nhật Hy đanh lại cố nén cảm giác run rẩy trong lòng, cô liếc mắt trầm giọng nhìn Mộ Dung Thần nói.
Dứt lời, Bạch Nhật Hy liền đứng phắt dậy rời khỏi ghế, vừa quay đầu định rời đi thì đột nhiên bàn tay to lớn của Mộ Dung Thần nắm cổ tay cô kéo lại.
“Đứng lại!” Giọng điệu của Mộ Dung Thần đột nhiên trở nên khác thường, hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, chặt đến nổi cô phải nhăn mặt vì đau. Còn hắn thì không hiểu vì sao thân thể chính mình lại hành động như vậy.
Sự đụng chạm của Mộ Dung Thần làm cho Bạch Nhật Hy có chút ngoài ý muốn, khi hắn đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô thì liền như có một luồn điện chích lên toàn thân cô.
Đau đớn, giữa mày của Bạch Nhật Hy cô cau chặt lại với nhau, sắc mặt cũng trắng bệch. Bạch Nhật Hy bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn đang lan toả ra khắp toàn thân mình, và nơi khiến cô đau nhất chính là bụng mình. Một tay cô ôm chặt bụng, mồ hôi của Bạch Nhật Hy lúc này đã đổ ra ướt cả hai bên thái dương và lưng áo, cô dường như còn cảm nhận được ở phía dưới chân mình đang có một chất lỏng rĩ ra bên ngoài.
Hơi liếc mắt nhìn xuống chân mình thì cô có ảo giác nhìn thấy một chất lỏng đo đỏ rĩ xuống từ đùi chính mình, cùng lúc đó từ bên tai Bạch Nhật Hy hình như nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Thần.
‘Tiện nhân, con đàn bà ti tiện, bẩn thỉu như mày không xứng mang con của bọn tao. Con của bọn tao đáng ra phải do em ấy mang mới phải, vậy mà tại sao ông trời lại cho con tiện nhân dơ bẩn, lẳng lơ như mày mang thai con của bọn tao cơ chứ? Tao sẽ không cho mày sinh ra tiểu súc sinh dơ bẩn đó đâu. Mày cả đời này đừng bao giờ mơ tưởng bản thân được như A Nguyệt.’
‘Thần đừng mà, đừng mà. Cố Hàn em xin anh, nó là con của chúng ta, đừng làm hại nó mà. Thần đừng mà, em cầu xin anh!’
Những âm thanh kinh khủng ấy cứ lảng vảng bên tai Bạch Nhật Hy làm cho cô càng lúc càng sợ hãi và mệt mỏi, cùng lúc ấy cô đưa mắt nhìn xuống bên dưới chân mình lần nữa thì hoàn toàn không có gì.
Còn ở ngực trái lại quặn lên từng cơn khiến cho Bạch Nhật Hy chật vật hít thở không. Trong lúc hoảng loạn, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của nam chủ Mộ Dung Thần, Bạch Nhật Hy chẳng biết phải làm gì thì đột nhiên cô nhớ đến một người.
“Chu Nhất! Chu Nhất! Chu Nhất!”
Nghe tiếng Bạch Nhật Hy gọi mình trong sự hoảng loạn, Chu Nhất nhanh chân chạy đến căn phòng đẩy cửa bước vào thì anh nhìn thấy Bạch Nhật Hy khá chật vật còn Mộ Dung Thần đang nắm chặt lấy cổ tay cô không buông.
“Buông ra!” Chu Nhất chạy đến kéo Bạch Nhật Hy thoát khỏi bàn tay của Mộ Dung Thần.
Nhìn thấy nét mặt hoang mang trắng bệch của Bạch Nhật Hy thì Chu Nhất cũng không khỏi xót xa ôm cô vào lòng trấn an. Rồi lúc này, Chu Nhất mới chú ý đến tên bác sĩ đang đứng gần anh.
“Nếu cô ấy có gì thì tôi sẽ kiện anh!” Không nóng không lạnh, Chu Nhất chỉ quẳng một câu cho Mộ Dung Thần. Nói rồi anh lại quay sang nhìn Bạch Nhật Hy đang nép trong lòng chính mình cố gắng hít thở, Chu Nhất nhìn cô trong chốc lát rồi lại nói. “Sau này, chúng ta không bao giờ đến bệnh viện này nữa. Đi thôi! Đừng sợ! Tôi đã nói rồi, ai dám đụng đến cô thì cú đấm ngàn cân của vệ sĩ Chu Nhất này sẽ cho tên đó nếm trọn.”
Vẫn còn run lên nhè nhẹ, nhưng khi nghe những lời Chu Nhất nói thì cơ mặt và thân thể đang căng cứng của Bạch Nhật Hy cũng được thả lỏng. Không hiểu vì sao Bạch Nhật Hy cô lại tin tưởng anh vô điều kiện đến thế. Thấy nét mặt của cô có vẻ đã khá hơn, Chu Nhất liền dìu cô rời khỏi phòng làm việc của Mộ Dung Thần. Còn hắn thì chỉ đứng đấy nhìn theo bóng dáng cả hai rời đi. Nhìn cô rời đi cùng người con trai khác thì trong đầu Mộ Dung Thần không ngừng vang lên tiếng nói.
‘Tiện nhân, con tiện nhân lẳng lơ chết tiệt. Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng tìm cách quyến rũ đàn ông. Những tên đàn ông khác có tên nào tốt cơ chứ?’
Tiếng nói vừa dứt thì Mộ Dung Thần giật mình với những suy nghĩ của chính bản thân mình. Vì sao hắn lại có suy nghĩ như vậy cơ chứ? Cô ta đi với ai, quyến rũ ai thì liên quan gì hắn?
“Nếu bác sĩ đã không có thiện ý khám bệnh cho tôi như vậy thì tôi cũng không gượng ép.” Nét mặt Bạch Nhật Hy đanh lại cố nén cảm giác run rẩy trong lòng, cô liếc mắt trầm giọng nhìn Mộ Dung Thần nói.
Dứt lời, Bạch Nhật Hy liền đứng phắt dậy rời khỏi ghế, vừa quay đầu định rời đi thì đột nhiên bàn tay to lớn của Mộ Dung Thần nắm cổ tay cô kéo lại.
“Đứng lại!” Giọng điệu của Mộ Dung Thần đột nhiên trở nên khác thường, hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, chặt đến nổi cô phải nhăn mặt vì đau. Còn hắn thì không hiểu vì sao thân thể chính mình lại hành động như vậy.
Sự đụng chạm của Mộ Dung Thần làm cho Bạch Nhật Hy có chút ngoài ý muốn, khi hắn đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô thì liền như có một luồn điện chích lên toàn thân cô.
Đau đớn, giữa mày của Bạch Nhật Hy cô cau chặt lại với nhau, sắc mặt cũng trắng bệch. Bạch Nhật Hy bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn đang lan toả ra khắp toàn thân mình, và nơi khiến cô đau nhất chính là bụng mình. Một tay cô ôm chặt bụng, mồ hôi của Bạch Nhật Hy lúc này đã đổ ra ướt cả hai bên thái dương và lưng áo, cô dường như còn cảm nhận được ở phía dưới chân mình đang có một chất lỏng rĩ ra bên ngoài.
Hơi liếc mắt nhìn xuống chân mình thì cô có ảo giác nhìn thấy một chất lỏng đo đỏ rĩ xuống từ đùi chính mình, cùng lúc đó từ bên tai Bạch Nhật Hy hình như nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Thần.
‘Tiện nhân, con đàn bà ti tiện, bẩn thỉu như mày không xứng mang con của bọn tao. Con của bọn tao đáng ra phải do em ấy mang mới phải, vậy mà tại sao ông trời lại cho con tiện nhân dơ bẩn, lẳng lơ như mày mang thai con của bọn tao cơ chứ? Tao sẽ không cho mày sinh ra tiểu súc sinh dơ bẩn đó đâu. Mày cả đời này đừng bao giờ mơ tưởng bản thân được như A Nguyệt.’
‘Thần đừng mà, đừng mà. Cố Hàn em xin anh, nó là con của chúng ta, đừng làm hại nó mà. Thần đừng mà, em cầu xin anh!’
Những âm thanh kinh khủng ấy cứ lảng vảng bên tai Bạch Nhật Hy làm cho cô càng lúc càng sợ hãi và mệt mỏi, cùng lúc ấy cô đưa mắt nhìn xuống bên dưới chân mình lần nữa thì hoàn toàn không có gì.
Còn ở ngực trái lại quặn lên từng cơn khiến cho Bạch Nhật Hy chật vật hít thở không. Trong lúc hoảng loạn, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của nam chủ Mộ Dung Thần, Bạch Nhật Hy chẳng biết phải làm gì thì đột nhiên cô nhớ đến một người.
“Chu Nhất! Chu Nhất! Chu Nhất!”
Nghe tiếng Bạch Nhật Hy gọi mình trong sự hoảng loạn, Chu Nhất nhanh chân chạy đến căn phòng đẩy cửa bước vào thì anh nhìn thấy Bạch Nhật Hy khá chật vật còn Mộ Dung Thần đang nắm chặt lấy cổ tay cô không buông.
“Buông ra!” Chu Nhất chạy đến kéo Bạch Nhật Hy thoát khỏi bàn tay của Mộ Dung Thần.
Nhìn thấy nét mặt hoang mang trắng bệch của Bạch Nhật Hy thì Chu Nhất cũng không khỏi xót xa ôm cô vào lòng trấn an. Rồi lúc này, Chu Nhất mới chú ý đến tên bác sĩ đang đứng gần anh.
“Nếu cô ấy có gì thì tôi sẽ kiện anh!” Không nóng không lạnh, Chu Nhất chỉ quẳng một câu cho Mộ Dung Thần. Nói rồi anh lại quay sang nhìn Bạch Nhật Hy đang nép trong lòng chính mình cố gắng hít thở, Chu Nhất nhìn cô trong chốc lát rồi lại nói. “Sau này, chúng ta không bao giờ đến bệnh viện này nữa. Đi thôi! Đừng sợ! Tôi đã nói rồi, ai dám đụng đến cô thì cú đấm ngàn cân của vệ sĩ Chu Nhất này sẽ cho tên đó nếm trọn.”
Vẫn còn run lên nhè nhẹ, nhưng khi nghe những lời Chu Nhất nói thì cơ mặt và thân thể đang căng cứng của Bạch Nhật Hy cũng được thả lỏng. Không hiểu vì sao Bạch Nhật Hy cô lại tin tưởng anh vô điều kiện đến thế. Thấy nét mặt của cô có vẻ đã khá hơn, Chu Nhất liền dìu cô rời khỏi phòng làm việc của Mộ Dung Thần. Còn hắn thì chỉ đứng đấy nhìn theo bóng dáng cả hai rời đi. Nhìn cô rời đi cùng người con trai khác thì trong đầu Mộ Dung Thần không ngừng vang lên tiếng nói.
‘Tiện nhân, con tiện nhân lẳng lơ chết tiệt. Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng tìm cách quyến rũ đàn ông. Những tên đàn ông khác có tên nào tốt cơ chứ?’
Tiếng nói vừa dứt thì Mộ Dung Thần giật mình với những suy nghĩ của chính bản thân mình. Vì sao hắn lại có suy nghĩ như vậy cơ chứ? Cô ta đi với ai, quyến rũ ai thì liên quan gì hắn?
Danh sách chương