5 tháng mà Bạch Nhật Hy như biến mất khỏi thành phố, Bạch Dật Hiền cha cô cũng chả quan tâm đến chuyện đó. Còn mẹ, anh trai và em trai Bạch Nhật Hy thì lại không quá lo lắng, vì lâu lâu cô đều nhắn tin báo cáo tình hình của bản thân và hỏi thăm bọn họ nên họ cũng không còn quá lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì.

Còn về sáu nam chủ, sau khi bỗng dưng Bạch Nhật Hy biến mất, bọn họ đã cố lục tung cả thành phố, cả đất nước lên mà tìm cô. Nhưng vẫn không có kết quả, giống như có ai đó cố tình giấu cô đi vậy, hoặc như là cô chưa từng tồn tại ở thành phố này. Và bọn họ cũng không biết vì sao bản thân lại phải điên cuồng tìm kiếm cô đến vậy nữa. Nhưng mãi đến hiện tại, đã gần nửa năm, bọn họ vẫn chưa tìm được cô.

Chán nản trước kết quả mà bản thân nhận được, nhưng sáu người vẫn không thể để chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng được. Vì chỉ một lát nữa thôi, bọn họ phải cùng Minh Nguyệt người con gái thanh thuần của bọn họ đi dùng bữa tối.

Nhiếp Hạo Nhiên rất đúng giờ đã có mặt trước cổng lớn Bạch gia, hắn ta hoàn toàn không trở về nhà nên cũng chẳng thay bộ đồ khác mà mặc lại bộ vest xanh đen lúc đón Đỗ Minh Nguyệt từ trường về.

Còn những người khác sẽ đến nhà hàng Royal chờ Nhiếp Hạo Nhiên và Đỗ Minh Nguyệt đến sau nhưng đó chỉ là nếu như họ đến trước mà thôi.

Nhiếp Hạo Nhiên đứng chờ tầm mười phút thì Đỗ Minh Nguyệt xuất hiện trong chiếc váy hơi xoè qua gối màu lam hơi hướng váy công chúa nhưng kiểu dáng không quá quê mùa.

Đỗ Minh Nguyệt diện bộ váy ấy kết hợp cùng trang điểm nhẹ, sau đó là mái tóc dài ngang vai của cô được tết đuôi sam lệch trông rất xinh. Và điều đó càng tôn lên được nét dịu dàng, thuỵ mị, mềm mại của Đỗ Minh Nguyệt.

Đến khi Đỗ Minh Nguyệt và Nhiếp Hạo Nhiên có mặt ở Royal thì cùng lúc đó những nam chủ khác cũng chỉ vừa mới lái xe đến. Đừng chờ vài phút cho bọn họ đỗ xe xong thì Đỗ Minh Nguyệt mới cùng sáu nam chủ bước vào nhà hàng.

Đỗ Minh Nguyệt đi phía trước và sáu nam chủ đi phía sau lưng cô, chưa bước qua ngưỡng cửa nhà hàng thì Đỗ Minh Nguyệt đã va phải một người cũng đang bước vào cửa từ một hướng khác.

Cú va chạm khá mạnh, Đỗ Minh Nguyệt lảo đảo sắp ngã, khó chịu quay sang định bắt lỗi thì nhận ra người trước mắt là ai. Lo lắng Đỗ Minh Nguyệt sẽ ngã nên Mộ Dung Thần cùng Cơ Hâm Bằng đã tiến đến đỡ Đỗ Minh Nguyệt để đứng vững trở lại. Cùng lúc đó hai người nghe thấy Đỗ Minh Nguyệt chợt thốt lên.

“C-chị!?”

Nghe Đỗ Minh Nguyệt gọi ‘chị’ thì sáu nam chủ như bị cái gì đó đánh mạnh vào tiềm thức, hình ảnh người con gái với vẻ mặt còn chút nhợt nhạt một mình đối với bọn họ và người đứng đầu Bạch gia. Lúc này, bọn họ đưa mắt tìm kiếm cái người được Đỗ Minh Nguyệt gọi là ‘chị’ kia.

Người kia bị va phải cũng mất thăng bằng lảo đảo gần ngã. Nhìn vóc dáng người trước mắt sáu nam chủ liền như đứng hình mất vài giây. Đó là người mà bọn họ đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền và thời gian để tìm kiếm gần nửa năm nay, Bạch Nhật Hy.

Mắt thấy người kia cũng sắp ngã, Cố Hàn và Nam Cung Diệp vươn tay ra định đỡ lấy cô thì lúc này từ sau lưng cô xuất hiện hai người con trai từ gương mặt, chiều cao, thân hình giống hệt nhau, mỗi người một phía trái phải tiến đến vòng tay qua eo đỡ lấy cô.

Nhìn bàn tay chính mình trống rỗng trong không trung, Cố Hàn và Nam Cung Diệp cảm thấy có chút mất mác nhưng cũng miễn cưỡng rút tay trở về.

“Đã nói là đứng chờ bọn anh cơ mà.” Chu Dạ khẽ nhíu mày nhìn xuống đỉnh đầu Bạch Nhật Hy nói.

“Nhưng em đói!” Bạch Nhật Hy không đếm xỉa đến đám người trước mặt mình mà chỉ ôm lấy bụng bĩu môi trả lời Chu Dạ.

“Nếu đói thì chúng ta vào trong thôi.” Chợt mỉm cười vì hành động của Bạch Nhật Hy. Chu Nhất chủ động đặt tay cô khoác lấy tay mình rồi dắt cô bước vào trong.

Vừa đi chưa được ba bước thì tay của Bạch Nhật Hy bị bàn tay thô ráp của người thích chơi bóng rổ nắm lấy giữ lại.

“Tiểu Hy, trong thời gian qua em đã đi đâu?” Nam Cung Diệp giữ chặt lấy tay Bạch Nhật Hy nói.

“Nam Cung Diệp thiếu gia, xin cậu đừng đụng chạm với người con gái của tôi.” Chu Dạ nắm lấy bàn tay của Nam Cung Diệp đang giữ lấy tay Bạch Nhật Hy gỡ ra.

“Ng-người con gái của anh?” Vừa nghe Chu Dạ nói, Nam Cung Diệp khó tin ngước mắt lên nhìn anh hỏi với giọng hoang mang.

Không trả lời Nam Cung Diệp, Chu Dạ gỡ tay hắn khỏi cánh tay nhỏ nhắn của Bạch Nhật Hy rồi cả ba cùng nhau bước vào bên trong để lại nam nữ đứng ngơ ra nhìn theo bóng lưng của cả ba.

Sau khi vào bên trong và ngồi xuống bàn của chính mình. Trong lúc dùng bữa, nam nữ chủ ngồi cách bàn của Bạch Nhật Hy không xa cứ nhìn chăm chăm không rời mắt khỏi bàn của cô. Nhìn thấy biểu hiện cười nói vui vẻ, thân mật của ba người thì câu nói khi nãy của Chu Dạ lại vang lên trong đầu sáu nam chủ.

Thấy sáu nam chủ lúc này đều dồn hết sự chú ý vào Bạch Nhật Hy thì Đỗ Minh Nguyệt muốn tức điên lên. Khó khăn lắm cô mới đoạt được tất cả mọi thứ của con tiện nhân đó. Cứ nghĩ cô ta đã biến mất mãi mãi rồi thì đột nhiên bây giờ lại xuất hiện.

Nhưng có điều, cặp song sinh đi cùng con ả Bạch Nhật Hy đó, Đỗ Minh Nguyệt cô rất thích a, cô đã có ấn tượng rất mạnh với một trong hai tên song sinh một lần rồi. Nhưng lúc đó thấy hắn ngoài đẹp trai ra thì quá ngờ nghệch nhưng nay khi xuất hiện lại thay đổi nhiều đến vậy. Sức hút cũng rất lớn, và Đỗ Minh Nguyệt cô cũng muốn đoạt lấy cặp song sinh đó từ tay Bạch Nhật Hy như cách cô đoạt bọn nam nhân kia khỏi cô ta vậy.

Nghĩ là làm, lúc này Đỗ Minh Nguyệt nói với sáu nam chủ rằng muốn sang bàn của Bạch Nhật Hy hỏi thăm cô vài câu. Lúc đầu, bọn họ cũng hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng đồng ý. Thấy nam chủ đã không có ý kiến gì nên Đỗ Minh Nguyệt vào hình tượng người con gái e dè khép nép như sợ bị bắt nạt bước đến bên bàn của Bạch Nhật Hy.

“Ch-chị, lâu rồi không gặp.” Đỗ Minh Nguyệt dè dặt nhìn Bạch Nhật Hy nhưng lại lén lút liếc sang nhìn Chu Nhất và Chu Dạ.

Nghe có tiếng nói phát ra từ trên đỉnh đầu mình, Bạch Nhật Hy ngước mặt lên nhìn xem ai là người nói. Vừa nhìn thấy là Đỗ Minh Nguyệt thì nét mặt cô liền sầm xuống đứng dậy nhìn Chu Nhất và Chu Dạ nói.

“Em đi vào toilet một lát.”

Nhìn nét mặt Bạch Nhật Hy, hai người Chu Dạ và Chu Nhất không nói gì mà chỉ mỉm cười gật đầu với cô.

Lướt đi ngang qua Đỗ Minh Nguyệt, Bạch Nhật Hy đến một ánh mắt cũng không cho cô ta. Thấy bản thân bị làm lơ, Đỗ Minh Nguyệt nắm chặt tà váy trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi đối với Bạch Nhật Hy.

Bạch Nhật Hy vừa rời đi thì ở đây Đỗ Minh Nguyệt đang cúi mặt ấm ức, lúc này ở đâu một người phục vụ bàn đi ngang qua vô tình va phải Đỗ Minh Nguyệt khiến cho cô té nhào vào lòng Chu Dạ. Còn Chu Nhất đối với cảnh tượng trước mắt chỉ trợn mắt huýt sáo thầm nghĩ, cô gái Đỗ Minh Nguyệt này thật biết lựa chọn nơi để ngã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện