Bạch Dật Hiền trong buổi tiệc ra mắt rất nhanh chóng nắm bắt cơ hội mà đem Đỗ Minh Nguyệt đi khắp nơi tìm những người quen biết hay đối tác để giới thiệu cô với họ. Những người được Bạch Dật Hiền giới thiệu cho biết đến Đỗ Minh Nguyệt đều có một thắc mắc rất giống nhau. Đó là người con gái này nhìn rất khác so với nhị tiểu thư Bạch gia ít nói nhưng lại rất tốt tính, hiểu chuyện kia.

Khi này vì có quá nhiều sự tò mò nên đã có người không nhịn được mà lên tiếng thắc mắc hỏi thẳng Bạch Dật Hiền.

“Bạch tổng, nếu tôi nhớ không nhầm thì ông chỉ có ba người con, hai người nam là phó tổng Bạch và tiểu thiếu gia Bạch Minh Thành, còn người con gái thì hình như không phải là vị này thì phải?” Người đàn ông nhìn Bạch Dật Hiền rồi lại quay sang Đỗ Minh Nguyệt với vẻ mặt dò xét hỏi.

“Đúng là vậy! Nhưng mà...ayyyy, mọi người đừng hỏi về đứa con gái ngổ nghịch kia nữa. Bây giờ tôi chỉ có một người con gái này là Đỗ Minh Nguyệt. Con bé là con nuôi của tôi, mặc dù là con nuôi nhưng tôi xem nó chẳng khác nào là con ruột của mình cả.” Bạch Dật Hiền nghe người kia hỏi thì có chút lúng túng khó xử không biết trả lời như nào, nhưng rồi cũng cố trả lời.

Bạch Dật Hiền vừa nói xong, hướng về Đỗ Minh Nguyệt nắm lấy bàn tay nhỏ của cô vỗ về nâng niu tỏ vẻ cưng chiều. Còn những người đứng xung quanh thì chỉ biết tròn mắt ồ lên tỏ ra đã hiểu thì lúc này từ phía sau lưng Bạch Dật Hiền và Đỗ Minh Nguyệt vang lên giọng nói quen thuộc.

“Thật là con nuôi sao, thưa cha? Có thật cô ta là con nuôi của cha hay không? Hay Đỗ Minh Nguyệt chính là đứa con rơi của cha với người phụ nữ khác?”

Vừa nghe hết dứt câu thì Bạch Dật Hiền liền đen mặt tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, lúc này ông dừng lại trước một người con gái đang từ phía xa tiến dần đến bên cạnh ông và Đỗ Minh Nguyệt. Nhận ra người đi đến gần là ai thì lúc này Bạch Dật Hiền nổi giận nhưng vẫn cố kiềm chế mà gằng giọng hậm hực nói.

“Nhật Hy? Ai cho mày xuất hiện ở đây?”

“Hửm? Tại sao tôi lại không thể xuất hiện ở đây? Buổi tiệc này là do Bạch gia ông tổ chức hay sao? THƯA CHA?” Bạch Nhật Hy mỉm cười như cũ những nụ cười này lại có chút kỳ quái khiến cho mọi người xung quanh khẽ rùng mình.

“Mày...!”

Bạch Dật Hiền khi này triệt để bị chọc giận. Chưa kịp bộc phát cơn giận với người con gái đứng trước mặt thì lúc này đột nhiên đèn của cả hội trường vụt tắt chỉ còn lại màn đêm tối khiến cho vài người hốt hoảng hét lên. Nhưng rất nhanh đèn lại sáng trở lại, mặc dù không phải là cả hội trường mà chỉ là ánh đèn ở phần sân khấu được thắp sáng.

Khi này người MC giới thiệu đôi chút về Tinh Không và rồi nhanh chóng giới thiệu đến người đứng đầu công ty là Chu Dạ và rồi đến Chu Nhất.

Cả hai xuất hiện khiến cho mọi người ở hội trường khá ngạc nhiên khi cả hai vị trí cao nhất của Tinh Không là một cặp song sinh rất ư là nổi bật và trông giống như là người của giới thượng lưu, nhưng mà lại có vẻ xa lạ đối với thương giới và giới thượng lưu ở đất nước này.

Đến khi MC nhường micro lại cho cả hai phát biểu thì Chu Dạ chỉ nói vài lời ngắn gọn qua loa, nhưng đến Chu Nhất thì anh lại nói rất nhiều. Và lúc nói được nửa chừng thì Chu Nhất hơi ngưng lại trong giây lát, rồi đột nhiên ánh đèn sáng rọi đến một góc phía dưới sân khấu. Người đứng dưới ánh đèn sáng ấy trong bộ váy dạ hội tay dài, trễ vai màu đỏ đô xinh đẹp, cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt của người con trai đứng phía trên sân khấu nở nụ cười nhẹ nhàng rồi nâng váy đi về hướng sân khấu.

Trong khi người con gái nâng váy đi về phía sân khấu, tất cả ánh mắt của những người có mặt ở hội trường đều nhìn theo từng bước di chuyển của cô. Lúc này, Nam Cung Diệp đứng cùng một chỗ với năm nam chủ khác cũng không thể nào rời mắt khỏi bóng dáng thanh mảnh trong chiếc váy màu đỏ thẩm kia nên đã khẽ lẩm bẩm.

“Tiểu Hy...”

Còn về năm nam chủ kia, mỗi người một vẻ mặt khi nhìn thấy Bạch Nhật Hy nhưng họ không thể nào rời mắt khỏi cô dù chỉ một giây, mặc cho Đỗ Minh Nguyệt đang đứng cạnh họ.

Cố Hàn và Nhiếp Hạo Nhiên nhìn chăm chú từng bước chân của Bạch Nhật Hy mi tâm hơi cau lại không biết đang suy nghĩ gì. Cơ Hâm Bằng và Tần Minh cũng đắm chìm trong hình ảnh xinh đẹp của Bạch Nhật Hy, còn Mộ Dung Thần hoàn toàn nhìn chăm chăm Bạch Nhật Hy không chớp mắt dù chỉ một cái, rồi khi này dường nhớ đến việc gì đó giữa mày của hắn cau chặt lại. Sau đó cùng với ly rượu trong tay Mộ Dung Thần rời đi khỏi nhóm nam nữ chủ trong yên lặng.

Sau khi bước lên sân khấu cùng Chu Nhất và Chu Dạ, Bạch Nhật Hy cũng không phát biểu quá nhiều mà hầu như đều để cho Chu Nhất làm chủ. Khi màn giới thiệu, phát biểu đều đã xong thì mọi người bắt đầu bước vào buổi tiệc ăn uống và giao lưu cùng nhau.

Bạch Nhật Hy bước khỏi sân khấu, trong khi Chu Nhất và Chu Dạ đi mời rượu và xã giao cùng mọi người thì Bạch Nhật Hy cầm ly rượu trong tay tìm một góc nào đó có thể ngồi xuống. Đi được nửa chừng thì đột nhiên cánh tay Bạch Nhật Hy bị bàn tay to lớn của nam nhân nắm lấy kéo vào một góc khuất.

Giật mình bởi sự đột ngột, đến khi bình tĩnh lại thì khi này Bạch Nhật Hy mới nhận ra người trước mắt mình chính là vị bác sĩ thiên tài Mộ Dung Thần. Nhưng khác với mọi lần, vẻ mặt của Mộ Dung Thần lúc này có chút kỳ lạ, ánh mắt của hắn như đang che giấu sự não nề cùng không vui.

“Bạch Nhật Hy, tại sao cô không đến bệnh viện?” Mộ Dung Thần nhìn thẳng vào mắt Bạch Nhật Hy nghiêm túc hỏi.

“Đến bệnh viện? Tôi không có bệnh thì đến bệnh viện làm gì? Mộ Dung Thần, anh lại phát điên cái gì vậy chứ? Tôi nhớ mình vẫn chưa hề động đến Đỗ Minh Nguyệt cơ mà...” Bạch Nhật Hy khó hiểu nhìn Mộ Dung Thần.

“Không có bệnh? Thật sự là không có sao?” Mộ Dung Thần tay càng lúc càng nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của Bạch Nhật Hy nhíu mày hỏi.

Bị nắm đau, Bạch Nhật Hy khó chịu nhăn mày hất tay Mộ Dung Thần ra khỏi cổ tay của chính mình rồi đưa tay lên xoa xoa nơi bị đau khó chịu nói.

“Anh lại nổi điên vì cái gì nữa đây?”

“Bạch Nhật Hy, cô đừng giả vờ hay nói dối nữa. Có thể hai tên song sinh kia không biết gì và kể tất cả những người khác có quen biết với cô không biết gì đi chăng nữa. Nhưng tôi biết! Tại sao cô không nhập viện chữa trị? Tuy phần trăm thành công chỉ có 50% nhưng ít nhiều vẫn có cơ hội lành lại. Nhưng cô cứ tiếp tục như vậy thì sẽ càng nguy hiểm đến tính mạng. Trong giấy kết quả của cô, chắc bác sĩ cũng đã nói cho cô biết là cô chỉ còn vài tháng nữa thôi. Nếu như không làm phẫu thuật thì chuyện gì sẽ đến cô biết mà.” Mộ Dung Thần nhìn Bạch Nhật Hy trầm giọng nói, ánh mắt của hắn khi này thâm tình đến thâm trầm một cách lạ thường.

“Sao? Sao anh biết về chuyện đó? Anh... anh đã xem trộm kết quả kiểm tra của tôi?” Bạch Nhật Hy trợn mắt kinh ngạc khi Mộ Dung Thần biết được chuyện kết quả kiểm tra rồi hỏi ngược lại hắn.

“Tôi không xem trộm, mà là công khai xem.”

“Sao cũng được! Mà cho dù anh biết được thì đã sao? Chẳng phải các người mong tôi chết nhanh hơn một chút hay sao? Vậy chuyện tôi không làm phẫu thuật chẳng phải là đang giúp các người hoàn thành mong muốn hay sao? Đừng có ra vẻ mèo khóc chuột nữa!” Nói rồi, Bạch Nhật Hy đẩy Mộ Dung Thần đang chắn trước mặt ra rồi rời đi.

Đi được vài bước thì Bạch Nhật Hy lại bị Mộ Dung Thần níu tay lại, bực mình quay đầu về sau dự định sẽ mắng cho tên nam chủ điên khùng này một trận. Nhưng đến khi cô quay đầu nhìn về hướng Mộ Dung Thần thì mọi lời mà dự định mắng hắn đều bị nghẹn lại.

Ánh mắt của Mộ Dung Thần khi này nhìn Bạch Nhật Hy cô rất kỳ lạ, vì trong ánh mắt đó của hắn có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn lại với nhau, đau buồn có, bi thương có, mất mác có, tiếc nuối có...

“Tôi chưa bao giờ nói rằng muốn cô chết hay biến mất cả. Bạch Nhật Hy, với tư cách là một bác sĩ, tôi khuyên cô, mong cô và xin cô hay đến bệnh viện thực hiện phẫu thuật càng sớm càng tốt có được hay không? Cho dù chỉ có 50% cơ hội nhưng cô hãy tin tưởng vào bác sĩ được không?”

“Xin lỗi! Tôi không có thời gian để thực hiện ca phẫu thuật. Tôi còn có việc mình cần làm.” Nói xong, Bạch Nhật Hy lúc này hoàn toàn quay đầu rời đi, cánh tay của cô được Mộ Dung Thần níu lại cũng vuột mất.

Nhìn lại bàn tay trống không của chính mình, trong lòng Mộ Dung Thần khi này rất nhiều cảm xúc ngổn ngang. Hắn thừa nhận bản thân không thích hay có cảm tình gì với Bạch Nhật Hy, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc cô biến mất thì hắn lại rất khó chịu.

Để lại Mộ Dung Thần đứng một mình trong góc tối, Bạch Nhật Hy trong lúc rời đi mơ hồ cảm nhận được khi mình rời khỏi nơi đã đứng cùng Mộ Dung Thần thì có ai đang nhìn chính mình, một ánh mắt chứa đầy cảm xúc tiêu cực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện