Bạch Nhật Hy chứng kiến cũng như được trải nghiệm từng cảm giác, cơn đau của nữ phụ ‘Bạch Nhật Hy’, nước mắt cô không ngừng rơi lã chả, cô không biết vì sao mình lại khóc.

Cô đau lòng? Đúng, cô đau lòng thay cho nữ phụ, chỉ vì gây thương tổn đến nữ chủ người mà các nam chủ hết sức bảo hộ, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa kia mà phải chịu biết bao nhiêu thống khổ.

Cảm giác đau đớn, bi ai,thống khổ mà cô cảm nhận được sâu sắc nhất là khi nữ phụ ‘Bạch Nhật Hy’ mất đi con của chính mình.

Trước mặt Bạch Nhật Hy đoạn phim vẫn chưa dừng lại, kế tiếp là cảnh tượng ‘Bạch Nhật Hy’ nữ phụ được sáu nam chủ cùng nữ chủ an táng ở một nơi hẻo lánh, thần tình trên gương mặt sáu nam chủ có vẻ rất nặng nề, còn nữ chủ… trước mặt nam chủ thì tỏ vẻ rất thương tâm gục mặt vào lòng ngực rắn chắc của Cơ Hâm Bằng mà khóc thút thít miệng không thôi lẩm bẩm:

“Mặc dù em và ‘Nhật Hy’ không hoà thuận, mặc dù cô ấy từng làm chuyện gây hại đến em nhưng em chưa từng nghĩ muốn cô ấy rời khỏi thế gian này…hức…hức”

Thấy ‘Minh Nguyệt’ khóc đến thương tâm phế liệt, Cơ Hâm Bằng không ngừng dỗ dành an ủi nhưng trên mặt anh là biểu tình mệt mỏi mờ hồ có chút mất mác khi ‘Bạch Nhật Hy’ không còn nữa.

Nhưng rồi rất nhanh lại tua đến phân cảnh bảy người sống hạnh phúc mỹ mãn về sau. Bạch Nhật Hy có chút giật mình khi nhìn thấy nét mặt của ‘Minh Nguyệt’ trước khi rời khỏi phần mộ của ‘Bạch Nhật Hy’, cô ta được Tần minh và Cơ Hâm Bằng dìu đi ra ngoài, rất nhanh lướt qua nhưng Bạch Nhật Hy cô vẫn thấy được cô ta ‘Minh Nguyệt’ đang cười, một nụ cười của kẻ chiến thắng.

Bạch Nhật Hy cô bắt đầu mơ hồ nhận ra mọi chuyện tồi tệ đến với nữ phụ là do đâu. Chưa kịp thoát ra khỏi những suy nghĩ riêng của bản thân, Bạch Nhật Hy giật mình hoảng hốt khi thấy cô gái với thân hình gần như là trong suốt xuất hiện, cô nhận ra cô gái này là ai, đó là nữ phụ ‘Bạch Nhật Hy’.

“Xin cô hãy giúp tôi!” cô gái nữ phụ nhìn Bạch Nhật Hy bằng ánh mắt khẩn cầu hùng hồn nói.

“Tại sao tôi phải giúp cô?”

“Chẳng phải khi nãy cô nói nếu được cô sẽ giúp tôi chỉnh bọn họ sao?”

“Đúng là tôi có nói như vậy! Nhưng muốn tôi giúp cô cũng được, cho tôi một lý do đi.”

Nghe Bạch Nhật Hy nói thế, nữ phụ ‘Bạch Nhật Hy’ hơi mím mím môi nhìn cô không biết nói gì rồi sau đó liền gập người cúi đầu hết sức thành khẩn nói.

“Tôi xin cô hãy giúp tôi. Tôi biết bản thân ngu ngốc không làm được gì nhưng cô thì khác. Tôi xin cô!”

“Ayyy, được rồi, được rồi, tôi giúp cô, đừng có gập người như thế.” Bạch Nhật Hy hết cách nhìn người con gái lúc ẩn lúc hiện.

“Cảm ơn cô rất nhiều!” cô nữ phụ nhìn Bạch Nhật Hy cười rạng rỡ.

“Vậy cô muốn tôi làm gì nào? Trả thù bọn tra nam đó để cho bọn họ nếm trải đau khổ hay là sao?” Bạch Nhật Hy lười biếng nói.

“Không! Tôi chỉ muốn cô giúp tôi thay đổi kết cục bi thảm đó là được, không cần phải trả thù bọn họ. Nếu cô không thích họ thì cứ tránh xa họ, không cần vì tôi mà thù hận họ.”

“Hahaha! Em gái à! Cô lương thiện quá rồi đó! Cô thật sự không muốn trả thù bọn tra nam đó?”

“Thật!”

“Vậy được thôi! Nhưng tôi nói trước, tôi sống và hành xử theo cách của bản thân nên không dám chắc sẽ không làm tổn thương đến họ đâu nha. Nếu cô không đồng ý tôi làm bọn họ tổn thương thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cô đồng ý.” Bạch Nhật Hy nhún vai mặt bất cần nhìn người trước mặt.

“… Được! Tuỳ cô! Vì sau này đó là cuộc sống của cô, không phải của tôi, cô có quyền định đoạt,”

“Tốt!”

“Vậy giờ… tôi sẽ đưa cô vào!”

Nói rồi nữ phụ ‘Bạch Nhật Hy’ phất tay, liền ngay sau đó Bạch Nhật Hy thấy trời đất quay cuồng rồi kế tiếp là mọi thứ xung quanh tối đen như mực.

Đến khi cô mở mắt liền nhận thấy trần nhà trắng nhưng không hề có mùi thuốc sát trùng như ở bệnh viện, cô lại đưa mắt nhìn xung quanh thì nhận thức được cô đang trong phòng của nữ phụ ‘Bạch Nhật Hy’, căn phòng màu trắng xanh chủ đạo, bày trí đơn giản mà cô từng đọc được trong truyện.

Đánh giá xong căn phòng, cô nằm lại xuống giường nhắm mắt dưỡng thần, ngẫm nghĩ cô thật sự không ngờ bản thân xuyên vào trong sách y như trong tiểu thuyết mà cô hay đọc, rồi lại nghĩ đến đống công việc bỏ dở chưa làm ở hiện thực thì cô lại thở dài coi như lần này nghỉ dưỡng dài hạn đi. Vừa nghĩ đến đó, đầu Bạch Nhật Hy đột nhiên cảm nhận được một cơn đau dữ dội ập đến, bao nhiêu hình ảnh, kí ức chi tiết của nữ phụ ‘Bạch Nhật Hy’ không ngừng chảy vào đầu cô.

Đến khi cơn đau đầu chấm dứt thì những hình ảnh kia cũng dừng lại.

Lúc này, Bạch Nhật Hy chợt nhớ ra, hôm nay là cha của nữ phụ sau chuyến công tác dài hạn trở về, đã vậy còn dẫn về thêm một cô con gái nuôi cũng chính là nữ chủ. Cô nằm trên giường nghĩ ngợi, không biết nên ứng phó như thế nào khi ba nữ phụ dẫn nữ chủ về đây.

Một, giận dữ không chấp nhận, sỉ vả nữ chủ, ưm… cái này thì Bạch Nhật Hy cô thấy không khả quan lắm ngược lại phản tác dụng thì chết luôn. Hai, vui vẻ chấp nhận nữ chủ hoà thuận vui vẻ sống chung với nhau dưới một mái nhà, phi phi, cái này cũng không được vì cô dị ứng với ‘bạch liên hoa’, lỡ như không kiềm chế được thì chết toi. Ba, lờ nữ chủ đi mà sống, nước sông không phạm nước giếng, nếu cô ta quá phận thì cô ‘luộc’cô ta cũng không muộn. Ừm, ừm, nghĩ đến đây Bạch Nhật Hy chợt tự cảm thấy bản thân quá thông minh.

Theo nguyên tác, nữ phụ ‘Bạch Nhật Hy’ ngu ngốc, chỉ số IQ âm nên tự ngược đưa bản thân vào chỗ chết, bị đối xử bất công nhưng im lặng chịu đựng, tuy nhiên bây giờ Bạch Nhật Hy, Bạch tổng của chuỗi tập đoàn đứng đầu, người đứng ra dẹp loạn hắc đạo cô đây sẽ oanh oanh liệt liệt mà sống và sẽ xử đẹp bất kì người nào có ý định gây hại cho cô. Còn bây giờ, cô phải chuẩn bị một chút trước khi đón chào vị nữ chủ cùng người cha mới của cô nào.

Bây giờ, trò chơi bắt đầu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện