Edit: Kim
Lục công tử lớn lên đẹp trai, đồ ăn còn ngon, Nam Chi ăn càng thêm ngon miệng.
Trên thuyền, sau khi cuộc chiến chấm dứt, Nam Chi vô cùng thô bạo xử lý vết thương, rải thuốc bột lên miệng vết thương.
Loại thuốc bột này có thể cầm máu, thúc đẩy phát triển cơ bắp, dược hiệu còn tốt, đây là Nam Chi chuẩn bị cho chuyến đi, sợ trong ba người bọn họ có ai bị thương.
Nhưng bây giờ, người dùng thuốc này không phải bọn họ, là những người khác, cũng xem như là vạn hạnh trong bất hạnh đi*.
(*Vạn hạnh trong bất hạnh: may mắn trong đau khổ.)
Có rất nhiều người bị thương, thuốc bột của Nam Chi đã dùng hết sạch, dùng xong rồi, còn có một số thị vệ tìm cô muốn lấy thêm.
Nam Chi có khả năng ghi nhớ khuôn mặt rất tốt, khả năng xã giao của cô trâu bò như vậy, cũng là vì cô có thể nhớ được mọi người.
Lần gặp mặt tiếp theo, đã có thể gọi chính xác tên của người đó, đây là chuyện khiến người ta vui mừng tới cỡ nào, cảm thấy mình được coi trọng.
Không có ai không thích loại cảm giác này.
Nam Chi nói thẳng: “Các ngươi đã dùng thuốc rồi, còn cần thuốc làm gì?”
Thị vệ chỉ nói: “Giữ để đề phòng.”
Nam Chi buông tay, “Đã không còn.”
Còn cũng không cho, có nhiều người bị thương như vậy, những người này còn muốn giữ lại cho mình.
Nam Chi tới tìm Thẩm Gia Văn, nhìn thấy Thẩm Gia Văn và cái Lục công tử kia đang nói chuyện, vị Lục công tử kia nhìn Nam Chi, lập tức nheo mắt, giống như là đang cười.
Lý Nghị vẫy tay với Nam Chi, Nam Chi đi tới, “Ngài gọi ta sao?”
Lý Nghị đẩy mấy đĩa điểm tâm trên bàn tới trước mặt Nam Chi, “Bận rộn lâu như vậy hẳn là đã đói bụng rồi, ăn chút gì đi.”
Nam Chi cảm thấy mình ăn chút đồ này cũng là chuyện đương nhiên, cô còn trị thương cho thị vệ của Lục công tử đấy.
Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi, lại nhìn vị Lục công tử này, hắn nói với Nam Chi: “Muội muội, không được vô lễ.”
Nam Chi vừa mới cầm lấy một khối điểm tâm, nghe vậy, không nói một lời đặt điểm tâm xuống, còn nguyên, nhưng mà ánh mắt lại có chút trông mong.
Lý Nghị cười một tiếng, “Chúng ta cũng coi như là những người đã đồng sinh cộng tử, mấy khối điểm tâm mà thôi.”
“Ăn đi, ta cũng không phải người lạc hậu, cũng là một người trẻ tuổi, tuy rằng cha ta là thứ sử, nhưng ta vẫn chưa có chức quan, lúc ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mang cha ra mà thôi.”
Nói như vậy có vẻ vừa dí dỏm lại vừa gần gũi.
Nam Chi nhìn về phía Thẩm Gia Văn, ta thật sự rất đói bụng, bận rộn tới quá nửa đêm, cho ta ăn chút gì đi.
Ta dùng sức, rất đói nha.
Đều đã như vậy, Thẩm Gia Văn còn có thể nói gì, chỉ có thể nói: “Ăn đi, đa tạ Lục công tử.”
Nam Chi cũng nói một câu đa tạ Lục công tử, sau đó dùng mười đầu ngón tay bốc điểm tâm lên ăn.
Hai nam nhân trò chuyện về một số đề tài sâu xa, chỉ có Nam Chi chuyên tâm ăn uống, ăn xong mấy khối điểm tâm rồi, trên bàn còn vương mảnh vụn, Nam Chi cũng nhặt lên ăn, rất nghiêm túc nhặt lên từng chút từng chút.
Cuối cùng, cô no nê ợ lên một cái, còn mắc nghẹn.
Lúc này, một chén nước vừa lúc đẩy tới trước mặt Nam Chi, là một bàn tay xương khớp rõ ràng, giống như được khắc từ bạch ngọc, sáng bóng ẩm ướt.
Nam Chi ngước mắt lên, nhìn thấy Lý Nghị, Lý Nghị nói: “Uống nước đi.”
Nam Chi gật đầu, lộc cộc lộc cộc uống cạn, thở phào một hơi, “No rồi.” Tuyệt vời.
Lý Nghị nghiêng đầu, nắm tay chống đỡ đầu, tò mò nhìn Nam Chi, hỏi: “Sức lực của ngươi vậy mà rất lớn nha?”
Nam Chi gật đầu, “Cũng không tính là lớn, ta ăn nhiều, nên mới khỏe hơn một chút, trước kia đều ăn không đủ no.”
Lý Nghị lại hỏi: “Ngươi còn biết xem bệnh?”
Nam Chi trả lời: “Ta là một cái đại phu xem bệnh cho nữ tử trong thôn.”
Lý Nghị kinh ngạc, “Xem bệnh cho nữ tử?”
Nam Chi không để bụng gật đầu, “Đúng rồi.”
Lý Nghị: “Ta thấy ngươi rất có kinh nghiệm chữa bệnh phong hàn và mấy vết thương do đao kiếm tạo thành.”
Nam Chi: “Nghề chủ yếu của ta là xem bệnh cho nữ tử, nghề phụ là xem các loại bệnh lạ.”
Mọi người đều mắc các loại bệnh không có trong y thư, thực sự rất khó nha!
“Lần này đa tạ ngươi đã giúp xem bệnh cho người của ta, đây là thù lao.” Lý Nghị trực tiếp lấy ra hai thỏi bạc lớn đặt xuống trước mặt Nam Chi, giơ tay nhấc chân chính là dáng vẻ của kẻ ‘coi tiền như rác’.
Vô cùng hào phóng.
Nam Chi cảm thấy những người không để tiền vào mắt như thế này, thật sự rất giàu!
Quả nhiên, đi theo Thẩm Gia Văn chính dễ kiếm tiền, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Rốt cuộc thì Thẩm Gia Văn cũng là người làm việc lớn, có bằng hữu, cũng có rất nhiều kẻ thù.
Nam Chi suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy sống ở trong thôn thoải mái hơn.
Nam Chi muốn nhận lấy hai thỏi bạc lớn này, nhưng vẫn nhìn về phía Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn khách khí từ chối, “Quá nhiều.”
“Không nhiều, thuộc hạ của ta bị thương, số tiền này là xứng đáng.”
Thị vệ đứng đằng sau Lý Nghị có chút cảm động, khuôn mặt giật giật.
Lý Nghị lại sai bọn thị vệ cho những người bị thương chút bạc an ủi, nếu mất mạng, lại bồi thường nhiều hơn, mọi người đều là những người cùng vào sinh ra tử trên một chiếc thuyền.
Nhận được bạc nhóm người đều sôi nổi cảm kích Lý Nghị, cảm thấy Lý Nghị là người tốt, số bạc này cũng xem như là điều tốt đẹp nhất trong thảm kịch này.
Có người vì đã chết, người nhà cầm tiền, còn nức nở khóc thút thít, nói lời cảm tạ.
Thẩm Gia Văn:……
Đã bị lừa rồi.
Hắn từ tận đáy lòng cảm thấy sợ hãi, có lẽ bọn họ không bao giờ biết được, sở dĩ bọn họ gặp phải những chuyện, đều là do cái người đã cho bọn họ bạc.
Bây giờ, còn đi cảm tạ ân đức của hắn, nói hắn là người tốt, thật đúng là làm người ta……..
Lý Nghị mỉm cười, quay đầu lại nói với Nam Chi: “Ngươi xem, mọi người đều lấy tiền rồi, ngươi cũng cầm đi.”
Nam Chi nhìn về phía Thẩm Gia Văn, sắc mặt hắn tái nhợt, đồng tử run nhè nhẹ, nghe vậy, lại làm như không có chuyện gì mà gật gật đầu.
Thẩm Gia Văn gật đầu một cái, Nam Chi lập tức nhận bạc, đi ra ngoài chuyến này đúng là không sai, có thể kiếm tiền, còn gặp được Sở tỷ tỷ xinh đẹp tốt bụng.
Tuy rằng trên đường gặp chút nguy hiểm, nhưng tổng thể vẫn là cuộc hành trình vui vẻ.
“Đông……”
Thuyền lắc lư cập bến, Thẩm Gia Văn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, đứng dậy nói với Lý Nghị: “Lục công tử, chúng ta từ biệt ở đây thôi.”
Lý Nghị cũng đứng dậy, “Thẩm cử nhân, hợp tác vui vẻ, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp nhau ở kinh thành, ta cũng muốn tham gia khoa cử.”
Thẩm Gia Văn khách khí mỉm cười, sau đó nói với Nam Chi và Thẩm lão đại trầm mặc không hề có cảm giác tồn tại, “Cha, muội muội, chúng ta đi thôi.”
Nam Chi xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi thuyền, rời thuyền rồi, Lý Nghị nói với Thẩm Gia Văn: “Muội muội của ngươi.”
Thẩm Gia Văn có chút mơ hồ, nói: “Muội muội ta làm sao?”
Lý Nghị lắc đầu, quay sang nói với Nam Chi: “Hy vọng chúng ta có thể gặp lại ở kinh thành, chúc Thẩm công tử sự nghiệp thành công, phát triển lâu dài.”
Trên môi Thẩm Gia Văn vẫn nở nụ cười như không có chuyện gì như cũ, chỉ là nụ cười này có chút nhạt nhẽo.
Nhìn xem, ngay cả chúc phúc cũng là vẻ cao cao tại thượng của người bề trên.
Lý Nghị nói với Nam Chi: “Trong kinh thành có rất nhiều đại phu lợi hại, làm đại phu, điều cấm kỵ nhất chính là tự đóng kín mình lại, nên đi ra ngoài nhìn nhiều một chút.”
Nam Chi tùy ý ồ một tiếng, ta mới không đến kinh thành đâu, đi kinh thành làm cái gì? Ta muốn ở lại trong thôn, thống trị trong thôn, sống cuộc sống muốn làm gì thì làm.
Trẻ con là đệ đệ của ta, người già cũng là bạn của ta, cả thôn từ già đến trẻ đều là bạn của ta.
Lục công tử lớn lên đẹp trai, đồ ăn còn ngon, Nam Chi ăn càng thêm ngon miệng.
Trên thuyền, sau khi cuộc chiến chấm dứt, Nam Chi vô cùng thô bạo xử lý vết thương, rải thuốc bột lên miệng vết thương.
Loại thuốc bột này có thể cầm máu, thúc đẩy phát triển cơ bắp, dược hiệu còn tốt, đây là Nam Chi chuẩn bị cho chuyến đi, sợ trong ba người bọn họ có ai bị thương.
Nhưng bây giờ, người dùng thuốc này không phải bọn họ, là những người khác, cũng xem như là vạn hạnh trong bất hạnh đi*.
(*Vạn hạnh trong bất hạnh: may mắn trong đau khổ.)
Có rất nhiều người bị thương, thuốc bột của Nam Chi đã dùng hết sạch, dùng xong rồi, còn có một số thị vệ tìm cô muốn lấy thêm.
Nam Chi có khả năng ghi nhớ khuôn mặt rất tốt, khả năng xã giao của cô trâu bò như vậy, cũng là vì cô có thể nhớ được mọi người.
Lần gặp mặt tiếp theo, đã có thể gọi chính xác tên của người đó, đây là chuyện khiến người ta vui mừng tới cỡ nào, cảm thấy mình được coi trọng.
Không có ai không thích loại cảm giác này.
Nam Chi nói thẳng: “Các ngươi đã dùng thuốc rồi, còn cần thuốc làm gì?”
Thị vệ chỉ nói: “Giữ để đề phòng.”
Nam Chi buông tay, “Đã không còn.”
Còn cũng không cho, có nhiều người bị thương như vậy, những người này còn muốn giữ lại cho mình.
Nam Chi tới tìm Thẩm Gia Văn, nhìn thấy Thẩm Gia Văn và cái Lục công tử kia đang nói chuyện, vị Lục công tử kia nhìn Nam Chi, lập tức nheo mắt, giống như là đang cười.
Lý Nghị vẫy tay với Nam Chi, Nam Chi đi tới, “Ngài gọi ta sao?”
Lý Nghị đẩy mấy đĩa điểm tâm trên bàn tới trước mặt Nam Chi, “Bận rộn lâu như vậy hẳn là đã đói bụng rồi, ăn chút gì đi.”
Nam Chi cảm thấy mình ăn chút đồ này cũng là chuyện đương nhiên, cô còn trị thương cho thị vệ của Lục công tử đấy.
Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi, lại nhìn vị Lục công tử này, hắn nói với Nam Chi: “Muội muội, không được vô lễ.”
Nam Chi vừa mới cầm lấy một khối điểm tâm, nghe vậy, không nói một lời đặt điểm tâm xuống, còn nguyên, nhưng mà ánh mắt lại có chút trông mong.
Lý Nghị cười một tiếng, “Chúng ta cũng coi như là những người đã đồng sinh cộng tử, mấy khối điểm tâm mà thôi.”
“Ăn đi, ta cũng không phải người lạc hậu, cũng là một người trẻ tuổi, tuy rằng cha ta là thứ sử, nhưng ta vẫn chưa có chức quan, lúc ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mang cha ra mà thôi.”
Nói như vậy có vẻ vừa dí dỏm lại vừa gần gũi.
Nam Chi nhìn về phía Thẩm Gia Văn, ta thật sự rất đói bụng, bận rộn tới quá nửa đêm, cho ta ăn chút gì đi.
Ta dùng sức, rất đói nha.
Đều đã như vậy, Thẩm Gia Văn còn có thể nói gì, chỉ có thể nói: “Ăn đi, đa tạ Lục công tử.”
Nam Chi cũng nói một câu đa tạ Lục công tử, sau đó dùng mười đầu ngón tay bốc điểm tâm lên ăn.
Hai nam nhân trò chuyện về một số đề tài sâu xa, chỉ có Nam Chi chuyên tâm ăn uống, ăn xong mấy khối điểm tâm rồi, trên bàn còn vương mảnh vụn, Nam Chi cũng nhặt lên ăn, rất nghiêm túc nhặt lên từng chút từng chút.
Cuối cùng, cô no nê ợ lên một cái, còn mắc nghẹn.
Lúc này, một chén nước vừa lúc đẩy tới trước mặt Nam Chi, là một bàn tay xương khớp rõ ràng, giống như được khắc từ bạch ngọc, sáng bóng ẩm ướt.
Nam Chi ngước mắt lên, nhìn thấy Lý Nghị, Lý Nghị nói: “Uống nước đi.”
Nam Chi gật đầu, lộc cộc lộc cộc uống cạn, thở phào một hơi, “No rồi.” Tuyệt vời.
Lý Nghị nghiêng đầu, nắm tay chống đỡ đầu, tò mò nhìn Nam Chi, hỏi: “Sức lực của ngươi vậy mà rất lớn nha?”
Nam Chi gật đầu, “Cũng không tính là lớn, ta ăn nhiều, nên mới khỏe hơn một chút, trước kia đều ăn không đủ no.”
Lý Nghị lại hỏi: “Ngươi còn biết xem bệnh?”
Nam Chi trả lời: “Ta là một cái đại phu xem bệnh cho nữ tử trong thôn.”
Lý Nghị kinh ngạc, “Xem bệnh cho nữ tử?”
Nam Chi không để bụng gật đầu, “Đúng rồi.”
Lý Nghị: “Ta thấy ngươi rất có kinh nghiệm chữa bệnh phong hàn và mấy vết thương do đao kiếm tạo thành.”
Nam Chi: “Nghề chủ yếu của ta là xem bệnh cho nữ tử, nghề phụ là xem các loại bệnh lạ.”
Mọi người đều mắc các loại bệnh không có trong y thư, thực sự rất khó nha!
“Lần này đa tạ ngươi đã giúp xem bệnh cho người của ta, đây là thù lao.” Lý Nghị trực tiếp lấy ra hai thỏi bạc lớn đặt xuống trước mặt Nam Chi, giơ tay nhấc chân chính là dáng vẻ của kẻ ‘coi tiền như rác’.
Vô cùng hào phóng.
Nam Chi cảm thấy những người không để tiền vào mắt như thế này, thật sự rất giàu!
Quả nhiên, đi theo Thẩm Gia Văn chính dễ kiếm tiền, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Rốt cuộc thì Thẩm Gia Văn cũng là người làm việc lớn, có bằng hữu, cũng có rất nhiều kẻ thù.
Nam Chi suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy sống ở trong thôn thoải mái hơn.
Nam Chi muốn nhận lấy hai thỏi bạc lớn này, nhưng vẫn nhìn về phía Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn khách khí từ chối, “Quá nhiều.”
“Không nhiều, thuộc hạ của ta bị thương, số tiền này là xứng đáng.”
Thị vệ đứng đằng sau Lý Nghị có chút cảm động, khuôn mặt giật giật.
Lý Nghị lại sai bọn thị vệ cho những người bị thương chút bạc an ủi, nếu mất mạng, lại bồi thường nhiều hơn, mọi người đều là những người cùng vào sinh ra tử trên một chiếc thuyền.
Nhận được bạc nhóm người đều sôi nổi cảm kích Lý Nghị, cảm thấy Lý Nghị là người tốt, số bạc này cũng xem như là điều tốt đẹp nhất trong thảm kịch này.
Có người vì đã chết, người nhà cầm tiền, còn nức nở khóc thút thít, nói lời cảm tạ.
Thẩm Gia Văn:……
Đã bị lừa rồi.
Hắn từ tận đáy lòng cảm thấy sợ hãi, có lẽ bọn họ không bao giờ biết được, sở dĩ bọn họ gặp phải những chuyện, đều là do cái người đã cho bọn họ bạc.
Bây giờ, còn đi cảm tạ ân đức của hắn, nói hắn là người tốt, thật đúng là làm người ta……..
Lý Nghị mỉm cười, quay đầu lại nói với Nam Chi: “Ngươi xem, mọi người đều lấy tiền rồi, ngươi cũng cầm đi.”
Nam Chi nhìn về phía Thẩm Gia Văn, sắc mặt hắn tái nhợt, đồng tử run nhè nhẹ, nghe vậy, lại làm như không có chuyện gì mà gật gật đầu.
Thẩm Gia Văn gật đầu một cái, Nam Chi lập tức nhận bạc, đi ra ngoài chuyến này đúng là không sai, có thể kiếm tiền, còn gặp được Sở tỷ tỷ xinh đẹp tốt bụng.
Tuy rằng trên đường gặp chút nguy hiểm, nhưng tổng thể vẫn là cuộc hành trình vui vẻ.
“Đông……”
Thuyền lắc lư cập bến, Thẩm Gia Văn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, đứng dậy nói với Lý Nghị: “Lục công tử, chúng ta từ biệt ở đây thôi.”
Lý Nghị cũng đứng dậy, “Thẩm cử nhân, hợp tác vui vẻ, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp nhau ở kinh thành, ta cũng muốn tham gia khoa cử.”
Thẩm Gia Văn khách khí mỉm cười, sau đó nói với Nam Chi và Thẩm lão đại trầm mặc không hề có cảm giác tồn tại, “Cha, muội muội, chúng ta đi thôi.”
Nam Chi xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi thuyền, rời thuyền rồi, Lý Nghị nói với Thẩm Gia Văn: “Muội muội của ngươi.”
Thẩm Gia Văn có chút mơ hồ, nói: “Muội muội ta làm sao?”
Lý Nghị lắc đầu, quay sang nói với Nam Chi: “Hy vọng chúng ta có thể gặp lại ở kinh thành, chúc Thẩm công tử sự nghiệp thành công, phát triển lâu dài.”
Trên môi Thẩm Gia Văn vẫn nở nụ cười như không có chuyện gì như cũ, chỉ là nụ cười này có chút nhạt nhẽo.
Nhìn xem, ngay cả chúc phúc cũng là vẻ cao cao tại thượng của người bề trên.
Lý Nghị nói với Nam Chi: “Trong kinh thành có rất nhiều đại phu lợi hại, làm đại phu, điều cấm kỵ nhất chính là tự đóng kín mình lại, nên đi ra ngoài nhìn nhiều một chút.”
Nam Chi tùy ý ồ một tiếng, ta mới không đến kinh thành đâu, đi kinh thành làm cái gì? Ta muốn ở lại trong thôn, thống trị trong thôn, sống cuộc sống muốn làm gì thì làm.
Trẻ con là đệ đệ của ta, người già cũng là bạn của ta, cả thôn từ già đến trẻ đều là bạn của ta.
Danh sách chương