Edit: Kim

Lời nói của Trương Oánh Oánh rất thẳng thắn, nhưng Thẩm gia lại không thể phản bác.

Trương đại nho có ơn với Thẩm Gia Văn và Thẩm gia, hơn nữa, quả thật Thẩm gia có chút nghèo.

Chủ nhà Thẩm Đại Sơn nhìn căn nhà chật chội của Thẩm gia, cháu trai đã đi lên, tương lai hắn sẽ qua lại với những người có tiền, có quyền thế.

Xem ra cần phải sửa nhà.

Trương đại nho đi nói chuyện với đồ đệ, nữ quyến trong nhà tiếp đãi Trương Oánh Oánh, nhưng lại không biết nên nói gì với Trương Oánh Oánh.

Đứa trẻ còn quá nhỏ, các trưởng bối lại không biết nên nói cái gì, liền hỏi mấy câu hỏi hơi xấu hổ, ví dụ như bao nhiêu tuổi rồi, đã đính hôn chưa? Hỏi thế này sẽ khiến người ta cảm thấy đường đột, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nên nói cái gì nữa.

Trong nhà người thích hợp tiếp đón Trương Oánh Oánh nhất, vậy mà lại là Hương Châu, Nam Chi bị người Thẩm gia đẩy ra nói chuyện với Trương Oánh Oánh.

Nam Chi suy nghĩ một chút, tiểu cô nương này hình như không phải người trong hậu viện của Thẩm Gia Văn.

Nghĩ cũng đúng, Thẩm Gia Văn sẽ không để cháu gái của ân sư trở thành tiểu thiếp, Trương đại nho có lẽ cũng không muốn gả cháu gái mình cho Thẩm Gia Văn.

Lúc trước là do Thẩm Gia Văn quá nghèo, sau đó là hậu viện của Thẩm Gia Văn có quá nhiều người.

Không thích hợp, không thích hợp.

Nam Chi hỏi Trương Oánh Oánh, “Tỷ muốn chơi trò gì?”

Trương Oánh Oánh có khuôn mặt hình quả táo, nàng cười tủm tỉm, trông rất đáng yêu, nhưng lại cho người ta cảm giác giễu cợt, “Ta nghe nói ngươi biết xem bệnh, còn là xem bệnh cho nữ tử.”

Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, tỷ……” Nếu có bệnh, có thể đến tìm ta.

Câu tiếp theo, Nam Chi nuốt xuống.

Không thể nói ra được.

“Vậy ngươi xem cho ta đi.” Trương Oánh Oánh lập tức đưa tay ra trước mặt Nam Chi.

Nam Chi cũng thật sự nghiêm túc bắt mạch, đánh giá sắc mặt Thẩm Oánh Oánh, lại nhìn lớp phủ trên đầu lưỡi của nàng, “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là nóng gan dễ dẫn đến nóng giận, thân thể rất khỏe mạnh.”

Trương Oánh Oánh là cháu gái của đại nho, đương nhiên là không giống các cô nương ở nông thôn, ít nhất về mặt dinh dưỡng sẽ không thiếu hụt.

Trong thôn có rất nhiều cô nương rơi vào tình trạng thiếu dinh dưỡng, nhưng chuyện này cũng thật sự không có cách nào, mọi người đều ăn không đủ no.

Trương Oánh Oánh cười nói: “Vậy ngươi kê đơn thuốc cho ta uống đi.”

Nam Chi lắc đầu, “Không có bệnh không cần uống.”

Lãng phí nha!



Dược liệu quý giá biết bao!

Khóe mắt Trương Oánh Oánh cong cong, “Ta nghe nói ngươi không có quan hệ huyết thống với Thẩm Gia Văn.”

Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, ta bị bán tới Thẩm gia, Thẩm gia thêm ta vào hộ tịch, không phải nô tịch.”

Dù sao cũng là bị bán đến đây, Nam Chi vô cùng lo lắng sẽ trở thành nô lệ, thừa dịp Thẩm Gia Văn vừa mới đến, chưa hiểu rõ tình huống, liền nhanh chóng ra tay, trở thành người Thẩm gia.

Nam Chi không còn là người không có hộ khẩu, thân phận.

Có quan hệ huyết thống với người Thẩm gia hay không không quan trọng, quan trọng là hộ khẩu, hộ khẩu, hộ khẩu, chuyện quan trọng phải nói ba lần.

Trương Oánh Oánh đánh giá Nam Chi, vừa nghi hoặc lại vừa kinh ngạc cảm thán, “Có nữ nhân nào có thể vượt qua cám dỗ của cáo mệnh phu nhân, nương tử cử nhân ngươi cũng không muốn làm, muốn tìm được một người đọc sách như Thẩm sư huynh không dễ đâu.”

Nam Chi chớp chớp mắt, nói thẳng: “Ta thích xem bệnh.”

Ta yêu công việc! o(╥﹏╥)o

“Hừ, ta không tin.” Trương Oánh Oánh hiển nhiên không tin, phu quý thê vinh, trượng phu có vinh quang, nữ tử mới có thể hưởng phúc.

“Ngươi nói đi, có phải đã xảy ra chuyện gì làm ngươi từ bỏ Thẩm sư huynh không?” Hai mắt Trương Oánh Oánh sáng lên, đó là ánh mắt nóng lòng muốn ăn dưa.

Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, rốt cuộc đằng sau đã xảy ra chuyện gì?

Có thể khiến người ta từ bỏ vinh hoa phú quý sắp tới tay, trừ phi là có chuyện gì đó còn quan trọng hơn cả vinh hoa phú quý.

Nam Chi:……

Có cảm giác có rất nhiều người hỏi vấn đề này.

Thật sự tò mò tới vậy sao?

Nhưng ta không dám nói ra sự thật nha!

Không thể nói Thẩm Gia Văn sẽ cưới công chúa, Thẩm gia cũng báo đáp ân tình bằng cách để cô làm thiếp.

Người ta sẽ nói cô có bị điên hay không!

Nếu sự thật xảy ra đúng như vậy, thì lại càng khủng bố.

Nam Chi đều nói, ta chỉ muốn xem bệnh, ngả bài sao, ta chỉ muốn làm người bình thường.

“Ồ…….” Trương Oánh Oánh vuốt cằm suy tư, “Ta biết rồi, ngươi sợ bị Thẩm Gia Văn vứt bỏ, cho nên vứt bỏ Thẩm Gia Văn trước.”

Nam Chi:???

Hình như cũng đúng, nhưng lại có chỗ nào đó không đúng.

Trương Oánh Oánh nói với Nam Chi: “Ngươi làm như vậy khá tốt, sớm rút lui như vậy sẽ không bị tổn thương, Thẩm gia còn phải mang ơn ngươi.”

Trương Oánh Oánh là cháu gái của đại nho sĩ, từ nhỏ đã nằm trong lòng ông nội vuốt râu của ông, kiến thức còn nhiều hơn người lanh lảnh đọc sách, cũng hiểu rất nhiều về âm mưu dơ bẩn.



Thời điểm chưa thành công, thê tử là nàng rất xứng đôi, bàn què kết hợp với chén đất, nhưng nếu là bàn đá vàng ngọc, chén đất kia liền không thể đặt lên được.

Cho dù ngươi có thực sự đối xử tốt với hắn, người ta cũng chỉ cảm thấy không xứng chính là không xứng, nếu không phải cha mẹ không thể đổi được, nói không chừng còn đổi cả cha mẹ.

Nhưng thê tử thì có thể đổi.

Lần đầu tiên Trương Oánh Oánh gặp Thẩm Gia Văn, hắn lịch sự nho nhã, giống như một con rồng đang nấp trong vực thẳm.

Nhưng Trương Oánh Oánh cũng không nói nàng thích vị sư huynh này, cũng không khác gì những sư huynh khác.

Cho dù ông nội có thu nhận bao nhiêu đệ tử, cũng đều là sư huynh của nàng.

Ông nội cũng không dám mạo hiểm làm chuyện thiên hạ không chấp nhận, thu nhận một nữ tử làm đệ tử, cũng chỉ có thể âm thầm dạy dỗ, thường xuyên cảm thán nàng không phải là nam nhi.

Chẳng lẽ ta không muốn làm nam nhi sao?

Ta chỉ là một nữ tử, một nữ tử cái gì cũng không làm được.

Thẩm Gia Văn thi đậu cử nhân, ông nội rất vui mừng, nhưng trong lòng Trương Oánh Oánh lại cảm thấy rất không cam lòng.

Biến thê tử trở thành muội muội, trong lòng Trương Oánh Oánh càng thêm khinh thường.

Đúng là nữ tử nông thôn không thể so được với nữ tử nhà cao cửa rộng, nhưng làm gì có ai vừa sinh ra đã hiểu biết, không phải các học sinh cũng phải đọc qua đầu hiền lương, tam tứ cổ* mới có thể học ra sao?

(*Đầu hiền lương, tam tứ cổ: trích hai câu trong tam tự kinh, ý đoạn này là phải đọc qua tam tự kinh mới thành tài.)

Chẳng lẽ thê tử của ngươi không thể học, ngươi là từ bá tánh cằn cỗi học thành, chẳng lẽ thê tử của ngươi không thể từ nữ tử nông thôn cằn cỗi, học cách trở thành nữ tử nhà cao cửa rộng được sao.

Là chờ không được, không thể chờ thê tử học xong những thứ này, thời gian quan trọng, trực tiếp cưới một thê tử có sẵn sẽ tốt hơn, một nữ tử nhà cao cửa rộng có thể cho hắn tiền đồ.

Sắc mặt thật khó coi, nữ tử thật sự rất gian nan!

Trương Oánh Oánh liếc nhìn ông nội đang trò chuyện với Thẩm Gia Văn, xùy một tiếng, quay đầu nói với Nam Chi: “‘Ca ca’ của ngươi thật là lợi hại.”

Nam Chi cảm thấy giọng điệu của nàng có chỗ nào đó không đúng lắm, rất âm dương quái khí, Nam Chi hỏi: “Tỷ không thích Văn ca sao?”

Trương Oánh Oánh chỉ ha hả cười lạnh, “Sao có thể, nhưng ta thích ngươi hơn đấy, ‘muội muội’”.

Nam Chi:…… Lại càng cảm thấy âm dương quái khí hơn.

Nam Chi cũng không bênh vực Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn tiến vào quan trường có rất nhiều đối thủ, Thẩm Gia Văn lại không phải là tiền, ai cũng sẽ yêu thích hắn!

Trương Oánh Oánh nhìn Nam Chi bằng ánh mắt thương hại, có chút tức giận vì cô không tranh, nhưng cũng biết, đây đã là kết quả tốt nhất.

Nam Chi:???

Rốt cuộc là vị tỷ tỷ này làm sao vậy?

Trương Oánh Oánh nhìn quanh phòng khám của Nam Chi, nhìn thấy ghi chép điều trị, liền hỏi: “Ta có thể xem qua không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện