Edit: Kim

Đặc biệt là những nam tử tự cao tự đại, bị một nữ nhân coi thường, chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng, tới trả thù Trương Oánh Oánh.

Trương Oánh Oánh là nữ tử, rốt cuộc vẫn yếu hơn nam nhân.

Trương đại nho gật đầu, “Ta đã từng khuyên Oánh Oánh, nhưng tính tình của nó rất xấu, ai, ta còn sống thì vẫn phải bảo vệ nó nhiều hơn.”

“Làm khó ngươi rồi, còn phải suy nghĩ cho nó.” Trương Oánh Oánh lúc nào cũng nói phẩm hạnh của Thẩm Gia Văn không tốt, nhưng Trương đại nho lại cảm thấy phẩm hạnh của cái đệ tử này vẫn không tệ.

Con người ai mà chẳng có tâm tư, thánh nhân thật sự có mấy người, quân tử luận tích bất luận tâm, luận tâm không có chân quân tử.

Về phần thê tử xung hỉ của Thẩm Gia Văn, nếu có thể dàn xếp thỏa đáng, đã là kết quả tốt nhất rồi.

Trương đại nho đưa cho Thẩm Gia Văn một bức thư tiến cử, giới thiệu hắn tới học viện ở phủ thành đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi đình.

Thẩm Gia Văn quỳ xuống, trân trọng mà nhận lấy bức thư tiến cử, “Ân sư đối với ta ơn trọng như núi, sau này có chuyện gì, đệ tử chắc chắn có lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ.”

Trương đại nho đứng dậy, vỗ vỗ bả vai đệ tử, “Được, ta tin ngươi.”

Thẩm Gia Văn đối với người có ơn với mình, thật sự là có ơn tất báo.

Cho dù Trương Oánh Oánh có luôn không thích Thẩm Gia Văn, đặc biệt là sau khi Thẩm Gia Văn làm quan lớn, Trương Oánh Oánh vẫn luôn cảm thấy người nam nhân này không tốt.

Có không ít đối thủ lợi dụng Trương Oánh Oánh tới công kích Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn đều không làm gì Trương Oánh Oánh.

Chuyện hôn sự của Trương Oánh Oánh gặp rắc rối, cũng là Thẩm Gia Văn giúp giải quyết.

Có thể thấy được, Thẩm Gia Văn có lòng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, là nể mặt mũi của ân sư.

Đầu xuân, Thẩm gia quyết định sửa nhà, Nam Chi lấy ra một số tiền, nhờ Thẩm Gia Văn giúp mình mua mảnh đất bên cạnh Thẩm gia, dùng để xây nhà.

Thẩm Gia Văn hỏi: “Ngươi muốn dọn ra ngoài sống sao?”

Nam Chi: “À không, ta chỉ muốn xây một căn phòng lớn bên cạnh Thẩm gia dùng để khám bệnh và chứa dược liệu mà thôi.”

Thẩm Gia Văn gật đầu, mua giúp Nam Chi một ít đất, nhưng ở thời đại này không có nữ hộ, Nam Chi có thể sử dụng đất này, nhưng đất không thuộc quyền sở hữu của Nam Chi.

Nữ tử không có quyền thừa kế.

Nếu Thẩm gia đuổi cô đi, Nam Chi cũng không thể nói được gì.

Trong lòng Nam Chi rất không vui, tại sao lại không thể có nữ hộ.

Thời điểm Nam Chi nhắc tới chuyện này với Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn suy nghĩ một chút, nói: “Hình như cũng có, nhưng nếu là nữ hộ, nữ hộ không thể gả chồng.”

Nam Chi:!!!



Ông trời ơi, vậy mà còn có chuyện tốt này!

Là nữ hộ, có thể làm chủ gia đình, còn có thể không thành thân.

Ồ wow!

Thẩm Gia Văn nhìn thấy pháo hoa nở rộ trong mắt Hương Châu, vô cùng sáng lạn.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được là vui mừng tới cỡ nào.

Thẩm Gia Văn nheo mắt, “Ngươi muốn tách ra thành nữ hộ, thì phải suy nghĩ cho thật kỹ, không thể thành thân đấy.”

Nữ tử không thể gả chồng, đối với thời đại này mà nói, là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.

Cũng là để ngăn chặn nữ tử mở nữ hộ, không phải nữ tử không có quyền lựa chọn, có nha, nhưng phải trả cái giá rất đắt.

Bởi vậy, loại chuyện như mở nữ hộ, cũng không có mấy người biết, trong luật pháp có điều lệ này, nhưng cũng gần như vô hình.

Cho dù bá tánh có biết, cũng chỉ lắc đầu, cái gì, không thể thành thân, nào có nữ tử nhà ai lại không gả chồng, quả thực là vớ vẩn.

Nữ tử không muốn sinh con, vậy nhân loại sẽ bị hủy diệt

Nam Chi lập tức nói: “Văn ca, ta tưởng mở nữ hộ.”

Thẩm Gia Văn đột nhiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nam Chi, “Ngươi phải nghĩ cho kỹ, nữ hộ chính là không thể thành thân, ngươi còn nhỏ, cuộc đời còn rất nhiều cơ hội, một khi trở thành nữ hộ, ngươi không thể thành thân, đến lúc đó không thể đổi ý được.”

Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Vậy có thể tìm nam nhân không?”

Thẩm Gia Văn không chút suy nghĩ nói: “Không thể tìm, nữ hộ không được thành thân.” Ngay sau đó, hắn như phản ứng lại, hình như có chút nghi ngờ, lại hình như bừng tỉnh, “Sương sớm tình duyên*?”

(*Sương sớm tình duyên: sương sớm mau tan, mượn hình ảnh sương sớm để mô tả cuộc tình qua đường, mau tan, không có kết quả.)

Thẩm Gia Văn:……

Nữ tử cổ đại biết chơi như vậy sao? Nam Chi chớp chớp mắt, “Đúng vậy!” Không thành thân, chỉ yêu đương thôi cũng không được sao?

Người lớn hình như đều thích yêu đương.

Thẩm Gia Văn nói thẳng: “Không được, ngươi là người đầu tiên ở khu vực này là nữ hộ, mọi người sẽ nhìn ngươi, chú ý đến ngươi…...”

Ngươi có thể làm ra một chuyện như sương sớm tình duyên được sao?

Nam Chi ồ một tiếng, “Vậy để ta ngẫm lại đã.”

Nam Chi còn nhỏ, cảm thấy chuyện mình có kết hôn hay không cũng không thành vấn đề, cô cũng không phải chưa từng thành thân, thành thân cũng không có gì tốt.



Ồ, ông chồng Yêu Vương cáu kỉnh, ngày nào cũng phải chạy theo người khác.

Thẩm Gia Văn có chút thâm ý nói: “Hương Châu, ta không biết tại sao ngươi lại không muốn thành thân, nhưng cũng không thể quyết liệt muốn trở thành nữ hộ được, chờ tới khi ngươi trưởng thành muốn thành thân, mặc kệ là 20 tuổi, 30 tuổi, hay là 40 tuổi, muốn thành thân, đều có thể thành thân, nhưng trở thành nữ hộ rồi thì không thể.”

“Ngươi……” Thẩm Gia Văn dừng một chút nói: “Có phải bởi vì ta, mà ngươi không muốn thành thân?”

Nam Chi nghi hoặc, “Sao lại là do huynh?”

Thẩm Gia Văn: “Chúng ta tách ra, đã khiến ngươi tổn thương.”

Nam Chỉ lắc đầu, “Không, ta chỉ nghĩ, trở thành nữ hộ rồi, sẽ không còn ngày nào cũng có người thúc giục ta thành thân nữa.”

Thẩm Gia Văn:……

Tuy rằng là như thế, nhưng ngươi nói thẳng ra như vậy, vẫn làm người ta tổn thương lòng tự trọng.

Bây giờ Thẩm Gia Văn cũng đã tỉnh táo lại, cảm thấy hình như mình đã bị Hương Châu lừa, nhưng việc đã đến nước này, Thẩm Gia Văn cũng không dám nói gì.

Thẩm Gia Văn đi đến phủ thành đọc sách, trước khi đi, Nam Chi gói một ít thuốc viên đưa cho Thẩm Gia Văn, để hắn mỗi ngày uống một viên.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Gia Văn được người nhà cho uống thuốc bổ, béo lên không ít, thân hình không tới nỗi gầy gò như cành trúc như trước.

Sau khi Thẩm Gia Văn đi rồi, ngôi nhà mới của Thẩm gia cũng dần dần thành hình, gạch xanh ngói xám, là ngôi nhà lớn nhất trong thôn.

Nhà được tu sửa xong, Nam Chi lập tức dọn tới ngôi nhà bên cạnh Thẩm gia, cuối cùng cũng có ngôi nhà cho riêng mình, bên cạnh là căn phòng lớn dùng để khám bệnh và chứa dược liệu.

Nam Chi mua không ít đồ về trang trí căn nhà.

Trương Oánh Oánh còn đến một lần, chúc mừng Nam Chi đã dọn đi, còn tặng Nam Chi không ít đồ.

Trương Oánh Oánh nhìn quanh căn phòng một vòng, tuy rằng không thể tinh xảo giàu có như gia đình quyền quý, nhưng quả thực cũng không tồi.

Nhìn thấy sắc mặt trắng hồng của Nam Chi, hoàn toàn không có một chút khói mù, Trương Oánh Oánh cảm thấy cực kỳ vui mừng, nếu tất cả những nữ tử bị bỏ rơi, bị tổn thương đều có thể sống tốt như vậy, thì thật là tốt nha!

Nhưng thế giới này không cho phép, những nam nhân đó không cho phép, sẽ trở mặt vô tình, thậm chí còn cảm thấy sự tồn tại của các nàng, là sự sỉ nhục trong quá khứ của bọn họ.

Nhân phẩm của Thẩm Gia Văn không được, nhưng hình như cũng còn có chút lương tâm.

Có rất nhiều người ngay cả một chút lương tâm cũng không có, thậm chí còn đối xử với người từng thân mật với mình càng thêm tàn nhẫn.

Trương Oánh Oánh hỏi Nam Chi: “Sau này ngươi có dự định gì không?”

Nam Chi: “Xem bệnh cho mọi người, nuôi sống chính mình nha?”

Trương Oánh Oánh lại hỏi: “Ngoài chuyện đó ra thì sao?”

Nam Chi suy nghĩ một chút, “Không còn gì nữa, có mấy người bạn như Trương tỷ tỷ, đã là rất tốt rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện