Edit: Kim

Trương Oánh Oánh tự hỏi rất nhiều, nghĩ tới rất nhiều đáp án, nữ tử không thể nuôi sống chính mình sao, không phải, nữ tử bá tánh bình thường làm rất nhiều việc, nữ tử nhà cao cửa rộng cũng quản lý hậu trạch, việc làm ăn của gia tộc.

Nữ tử cũng làm việc, thậm chí còn phải gánh vác trách nhiệm sinh sản.

Nhưng mà, thế giới lại quá khắc nghiệt với nữ tử.

Nam Chi giống như một học sinh tiểu học giơ tay lên phát biểu ý kiến, “Ta biết, ta biết.”

Trương Oánh Oánh cũng không trông chờ cô có thể nói ra cái gì, “Ngươi nói xem, là vì cái gì?”

Nam Chi: “Bởi vì nam nữ bất bình đẳng nha, nam nhân là thượng đẳng, nữ tử là hạ đẳng.”

“Nam nhân không phải nam nhân, đó là cách xưng hô của kẻ mạnh, bọn họ có thân thể cường tráng, mạnh mẽ hơn nữ tử, nữ tử là giới tính thứ hai, không phải là cách gọi của kẻ mạnh.”

“Việc gì cần sức mạnh đều là do nam nhân làm, nam nhân phải làm nhiều việc hơn, bất luận là chiến tranh hay công việc nặng nhọc, đều là nam nhân làm, nam nhân làm việc, đương nhiên bọn họ có nhiều quyền lực hơn.”

“Nữ tử được che chở, đây là chênh lệch không thể bù đắp, là chênh lệch mang đặc thù sinh lý gây ra.”

Quyền lực như vậy, ai lại tình nguyện nhường ra!

Là một quần thể được hưởng lợi ích, mọi người đều giữ gìn, mà không phải là chuyển quyền lực sang nhóm người khác.

Có nam nhân lợi hại, nên có được quyền lực, nhưng cũng có nam nhân là mượn ưu thế của nhóm người này, làm ra chuyện rác rưởi.

Bởi vì mình là nam nhân mà dạt dào đắc ý, lại không rõ, không phải bởi vì ngươi là nam nhân lợi hại, mà là cái quần thể nam nhân này chiếm rất nhiều lợi ích và tài nguyên, chứ không phải tự ngươi chiếm được.

Gặp phải chuyện gì, cũng là ta là nam nhân, ta là nam nhân!

Một nam nhân bần cùng vẫn có thể bóc lột thê tử của mình.

Nhưng đồng thời, một người nam nhân yếu đuối, cũng sẽ bị khinh thường, bởi vì ngươi là nam nhân.

Trương Oánh Oánh:……

Ngươi nói như vậy, ta càng tuyệt vọng!

Nước mắt Trương Oánh Oánh trào ra, oa một tiếng bật khóc.

Nam Chi:……

Các tỷ tỷ thích khóc quá, lại khóc.

Không phải đang nói chuyện phiếm sao? Trương Oánh Oánh nhìn Hương Châu ngây thơ mờ mịt, nàng ngây thơ nói ra lời tàn nhẫn, như lời của chính mình, cũng giống như lời của trời cao mượn miệng nàng nói ra.



Trương Oánh Oánh gục xuống bàn khóc lớn, khóc đến mức kinh động tới người Thẩm gia phải chạy tới hỏi xem có chuyện gì.

Nam Chi chỉ nói không có việc gì, không có việc gì.

Các tỷ tỷ đều thích khóc.

Bà nội Thẩm nói với Nam Chi: “Ngươi đừng cãi nhau với nàng, nàng là khách.”

Nam Chi ủy khuất: “Chúng ta không cãi nhau, chỉ là đang nói chuyện phiếm, sau đó tỷ tỷ khóc.”

Bà nội Thẩm kinh ngạc, “Ngươi nói cái gì?”

Nam Chi suy nghĩ một chút: “Nói tại sao nam nhân lại cao quý hơn nữ nhân.”

Bà nội Thẩm:???

Cô nói thẳng: “Chuyện này có gì không thể nói, nam nhân có sức mạnh, có thể đọc sách làm quan, nữ tử thì không được, nữ tử cũng chạy tới muốn làm việc, chuyện trong nhà ai quản, nam đối ngoại nữ đối nội, đó là chuyện đương nhiên.”

Nam Chi: “Nữ tử không thể đọc sách làm quan là bởi vì không được phép nha, người đọc sách làm quan đều là nam nhân, người ta còn chưa đủ để tranh giành, còn để nữ tử đọc sách làm quan làm gì, như vậy không riêng gì phải tranh giành với nam nhân, mà còn phải tranh giành với nữ nhân.”

Nam Chi: Đừng thấy ta còn nhỏ, ta đã trải qua rất nhiều chuyện.

Hệ thống ca ca giảng cho ta nghe rất nhiều đạo lý, ta có chút không hiểu lắm, nhưng ta có thể nói ra.

Bản chất của thế giới chính là sự tranh giành, tình yêu và hòa bình là những lý tưởng đẹp đẽ.

Bà nội Thẩm:???

Bà nội Thẩm xoay người rời khỏi, nhìn bóng lưng có chút lảo đảo, một lát sau bà quay đầu lại nhìn Nam Chi nói: “Đừng nói với Trương tiểu thư những điều này.”

Nam Chi gãi đầu quay lại phòng khám bệnh, Trương Oánh Oánh đang dùng khăn tay lau nước mắt, mỉm cười với Nam Chi: “Để ngươi phải chê cười rồi.”

Nam Chi lắc đầu, “Tỷ tỷ buồn, khóc sẽ dễ chịu hơn.”

Cảm xúc của Trương Oánh Oánh đã ổn định trở lại, trong lòng nàng vẫn luôn không cam lòng, thậm chí là có một loại căm hận, căm hận tất cả nam nhân, thậm chí còn căm hận thân phận nữ nhi của mình.

Hương Châu biết trong lòng nàng không cam lòng.

Trương Oánh Oánh nói: “Chẳng lẽ không có cách nào sao?”

Nam Chi khó hiểu hỏi: “Tỷ tỷ muốn làm gì?”

Trương Oánh Oánh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Hương Châu, ta vẫn ở đây, mà những nam nhân ti tiện đó, bởi vì là nam nhân, có thể mượn thân phận nam nhân mà thành công.”

Nam Chi không chút nghĩ ngợi nói: “Tỷ tỷ muốn giết bọn họ sao, không được, sẽ phải ăn cơm tù.”

Trương Oánh Oánh nghẹn một chút, “Ta sẽ không làm chuyện như vậy.”



Trương Oánh Oánh đột nhiên nắm lấy tay Nam Chi, “Hương Châu, ngươi nói xem chúng ta có thể làm gì, có thể làm gì để cuộc sống của nữ tử có thể tốt hơn một chút.”

Nam Chi mê mang, “Không biết nha!”

Trương Oánh Oánh nói: “Chúng ta lên chiến trường, dùng máu và mạng sống của mình để giành lấy quyền lực cho nữ tử.”

Nam Chi: “Người ta không cần nữ binh nha, nữ tử không bằng nam nhân, nữ tử tới quân doanh sẽ bị bắt nạt.”

Trương Oánh Oánh: “Chúng ta cố gắng trồng trọt.”

Nam Chi: “Sức lực của nữ tử không bằng nam nhân, hơn nữ nữ tử cũng xuống đất làm việc mà, tuy rằng không khỏe bằng nam nhân, nhưng cũng làm được khá nhiều việc.”

Trương Oánh Oánh tuyệt vọng: “Vậy phải làm sao bây giờ, tại sao!

Nam Chi: “Bởi vì nữ tử sẽ gả chồng, tài sản đều là nam tử thừa kế.”

Nam Chi hỏi: “Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ muốn làm gì?”

Trương Oánh Oánh nghiến răng nghiến lợi: “Ta muốn nữ tử và nam nhân có địa vị ngang nhau, ta muốn đạp một số nam nhân dưới lòng bàn chân, hận không thể làm thịt một số tên cặn bã.”

Nam Chi lập tức giơ ngón tay cái lên, “Tỷ tỷ, tỷ thật tuyệt, ý tưởng rất hay, ta ủng hộ tỷ.”

Trên mặt Thẩm Oánh Oánh hiện lên một nụ cười, nhưng rất nhanh đã bị dập tắt, “Nhưng mà ngay cả bước đầu tiên cũng còn chưa vượt qua được, cái gì cũng không làm được.”

Trương Oánh Oánh nhìn chung quanh một vòng, mới phát hiện, tất cả các con đường đều đã bị chặn, không thể làm được gì cả.

Tất cả các quy định đều quy định nữ tử phải dựa vào nam nhân mà sống.

Trương Oánh Oánh thở dài, “Chẳng lẽ không có cách khác sao?”

Nam Chi suy tư, lắc đầu, “Ta không biết nha.”

Ta chỉ là một đứa trẻ, có thể nuôi sống chính mình đã là rất không tồi rồi!

Nam Chi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ là muốn nâng cao địa vị của nữ tử, hay muốn nữ tử có thể sống tốt hơn?”

Trương Oánh Oánh hỏi: “Có gì khác nhau sao?”

Nam Chi gật đầu, “Có nha, có trả giá mới có thu hoạch, nhưng thân phận của nữ tử thấp hèn, muốn nâng cao địa vị có chút khó, nhưng nếu muốn giúp nữ tử sống tốt, là ăn no mặc ấm, có bệnh có thể chữa trị.”

Nam Chi: “Ta là người chữa bệnh cho nữ tử, có quá ít nữ đại phu, nữ tử vì một số nguyên nhân mà không thể chữa bệnh, đây cũng coi như là giúp nữ nhân sống tốt hơn đi.”

Nam Chi vẫn luôn nói với bên ngoài là mình chuyên xem bệnh cho nữ tử.

Khách hàng chủ yếu tới xem bệnh là nữ tử, cũng có nam nhân, ngoài nữ tử, người già cũng là tệp khách hàng đông đảo của Nam Chi.

Nam Chi không biết mục tiêu của Trương Oánh Oánh lớn tới đâu, có khả năng nàng sẽ không thể làm được, chỉ có thể làm việc nhỏ nhất, làm việc mình có thể làm được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện