Edit by Thú nhỏ



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Gần đây, Hồng Đường càng lui tới thường xuyên hơn.



Nhìn cách ăn mặc của Hồng Đường ngày càng tân tiến, đoán chừng là chiếm được trọng dụng của An Nam hầu phu nhân, nội tâm Vân Thanh Thanh không còn gì để nói.



An Nam hầu phu nhân tiêu tiền nhiều như vậy, không thể làm một chút chuyện đứng đắn được sao?



"Bà ta sớm hay muộn cũng sẽ động thủ, cô định đối phó thế nào?" Tiểu hệ thống có chút lo lắng hỏi, "Cô phải cố gắng lên a, ta có thể thông qua giai đoạn thử việc hay không toàn bộ đều dựa vào cô."



Giá trị hắc hóa của Lục Triệt lúc cao lúc thấp làm hệ thống rất không yên tâm.



Một khi nhiệm vụ của Vân Thanh Thanh thất bại, thân làm hệ thống phụ trợ, nó cũng sẽ bị xui xẻo theo.



Vân Thanh Thanh ngồi xổm bên chậu than, cầm que sắt nướng khoai trong chậu, nói: "Đương nhiên là chờ tiếp chiêu rồi."



"Cô đây là đang chờ tiếp chiêu sao!" Tiểu hệ thống gào thét, "Cô cả ngày chỉ biết ăn uống ngủ, lại vừa mới béo thêm một cân! Giá trị hắc hóa hoàn toàn không nhúc nhích một chút nào!"



Vân Thanh Thanh duỗi thắt lưng: "Ta đang chờ bọn họ động thủ đấy chứ, bọn họ động thủ thì ta mới có cơ hội được. . . . . . Làm một người hiện đại xuyên qua đứng đắn, ta khẳng định không thể chủ động đi hại người được, không thì người khác sẽ nghĩ thế nào chứ."



Tiểu hệ thống ngẫm lại cũng đúng, Vân Thanh Thanh thoạt nhìn là một người tốt, cũng không phải là nhân vật phản diện, bảo cô động thủ chỉnh người quả là không đúng cho lắm.



Một người một hệ thống đang trò chuyện thì Hồng Đường lại mò tới cửa.



Hôm nay nàng ta mặc áo ngoài mới màu hồng, trên tay đeo hai cái vòng vàng, một thân trang phục không hề giống với đại nha hoàn chút nào, càng giống một tiểu thiếp nhà nào đó hơn.



Hồng Đường một bên cùng Vân Thanh Thanh làm việc nhà, một bên nói: "Thiếu phu nhân, nghe nói ôn tuyền sau viện chúng ta mới vừa được tu sửa xong, thiếu phu nhân có muốn đến đó ngâm mình nghỉ ngơi không?"



(*) ôn tuyền: suối nước nóng



Hậu viện của An nam hầu phủ có một cái ôn tuyền nhỏ, không tính quá lớn, lúc trước An Nam hầu sai người tu sửa lại một lần, thẳng cho đến gần đây mới tu sửa xong. Bởi vì ôn tuyền quá nhỏ, chỉ có dòng chính của Lục gia mới có thể tiến vào.



"Sắp có chuyện rồi. Sắp có chuyện rồi." Vân Thanh Thanh nói với tiểu hệ thống.



Tiểu hệ thống sờ sờ cằm: "Cô xem, nàng ta khẳng định là muốn lừa cô qua đó, sau đó làm ít chuyện xấu gì đó với cô."



Vân Thanh Thanh nói: "Không nhất định là ta, mục tiêu của nàng ta cũng có thể là nhân vật phản diện."



Hồng Đường hoàn toàn không biết nội tâm Vân Thanh Thanh đang phun tào mình, ngoài miệng vẫn tiếp tục nói: "Nghe nói nước ôn tuyền rất kỳ diệu, có thể làm làn da trắng mịn, săn chắc, dưỡng nhan rất hiệu quả. . . . ."



Vân Thanh Thanh gật đầu khen một câu, còn làm bộ không hiểu hỏi: "Còn đối với nam nhân thì có hiệu quả gì?"



Ánh mắt Hồng Đường nhất thời sáng ngời: "Nghe nói sau khi tắm xong, có thể cường thân kiện thể, chữa khỏi bách bệnh."



Vân Thanh Thanh nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai người mà bọn họ muốn đối phó vẫn là đứa nhỏ xui xẻo Lục Triệt nha.



Trong nhất thời, Vân Thanh Thanh không biết nên khóc hay nên cười, tự hỏi đến khi nào thì An Nam hầu phu nhân mới có thể đem họng súng nhắm vào cô đây?



Cô thật hy vọng An Nam An Nam hầu phu nhân có thể cho cô một cơ hội để biểu hiện, để cô chắn đao cho nhân vật phản diện!



Mấy ngày trước rãnh rỗi, Vân Thanh Thanh đặc biệt bảo tiểu hệ thống in ra một bản đại ký sự về việc An Nam hầu phu nhân hãm hại Lục Triệt, cuối cùng, cô ước chừng in ra được đầy đủ hai mươi trang, nội dung trên đó bao gồm hạ độc, vu oan, thuê sát thủ, vân vân mây mây....



An Nam hầu phu nhân, nếu đặt ở thời hiện đại, chính là một bộ 《 Luật Hình sự Trung Hoa 》.



Khi đó, tiểu hệ thống thở dài nói: "Ngươi làm cho ta mất hứng với văn gia đấu quá."



Tổng kết lại tất cả sáo lộ, đối với một cái hệ thống thích xem tiểu thuyết như nó mà nói, đây là một cái đả kích thật lớn.



Đối với hành vi của Hồng Đường, Vân Thanh Thanh phải tiếp tục diễn, gật gật nói: "Không tồi, ngày khác ta mời thiếu gia đi xem thử."



Trên mặt Hồng Đường càng hớn hở hơn, nàng ta đợi cho Vân Thanh Thanh bị lừa, sau đó đưa Lục Triệt đi ngâm nước nóng ở ôn tuyền.



Chỉ cần thời cơ đến liền có thể xuống tay với Lục Triệt.



Hồng Đường hoàn thành xong nhiệm vụ một cách viên mãn, vô cùng cao hứng rời khỏi Tùy Vân Viện.



Chờ cho Hồng Đường đi rồi, Vân Thanh Thanh gọi một nha hoàn tới.



"Ngươi đi theo nàng ta đi." Gần đây Lục Triệt đã bổ sung người mới vào nhóm nha hoàn của cô, Vân Thanh Thanh rất yên tâm sử dụng.



Nha hoàn Lục Triệt phái tới hiệu suất rất cao, đêm đến, nha hoàn liền đi vào phòng cô hội báo công tác: "Bẩm báo thiếu phu nhân, sau khi Hồng Đường trở về, quả nhiên đi tìm An Nam hầu phu nhân trước."



"Ngươi có nghe được bọn họ nói gì không?"



Nha hoàn xấu hổ cúi đầu: "Nô tỳ võ nghệ không tốt, không dám đến quá gần. Nô tỳ nhìn qua cửa sổ, từ khẩu hình lúc bọn họ nói chuyện mà xem thì bọn họ muốn động tay động chân ở ôn tuyền."



Nha hoàn này có thể nhìn ra môi ngữ . . . . . .



Vân Thanh Thanh tự nhận mình mà tung ra ngoài một đống bạc, tìm khắp nơi cũng không tìm được nhân tài như vậy.



Rốt cuộc Lục Triệt là cái bảo bối nam hài gì mà loại người như thế nào cũng có thế!



Cô lại nhịn không được tính tò mò của bản thân, không sợ chết hỏi: "Vì sao ngươi lại đi theo Đại thiếu gia?"



"Nô tỳ bị kế mẫu bán vào kỹ viện, là Thiếu chủ đã cứu nô tỳ, còn giúp nô tỳ tự mình báo thù. Sau đó, nô tỳ vẫn luôn đi theo Thiếu chủ học bản lĩnh."



Vân Thanh Thanh không nghĩ tới nha hoàn lại thành thật trả lời vấn đề như vậy, xem ra Lục Triệt cấp cho cô quyền hạn không nhỏ.



"Ngươi báo thù như thế nào ?" Ma xui quỷ khiến, Vân Thanh Thanh hỏi ra những lời này.



Nha hoàn nhấp môi một chút, cười đến thiên chân vô tà: "Thiếu chủ cho ta một cây đao. . . . . ."



Vân Thanh Thanh: ". . . . . ."



Mỗi một thủ hạ dưới trướng Lục Triệt, đều là những đao phủ trong nguyên tác.



"Tốt, ngươi lui xuống được rồi." Vân Thanh Thanh sợ tối nay sẽ gặp phải ác mộng, nhanh chóng bảo nha hoàn đi ra ngoài.



Gần đây Lục Triệt lại thường xuyên không có ở nhà, Vân Thanh Thanh muốn để hắn đi ôn tuyền hỗ trợ một chuyến cũng không được, không còn biện pháp khác, cô đành phải tìm vị nha hoàn dáng người cao gầy này cải trang thành Lục Triệt cùng cô đi ngâm nước nóng ở ôn tuyền.



Đây là lần đầu tiên Vân Thanh Thanh đến ngâm nước ở ôn tuyền, An Nam hầu phu nhân hẳn là còn đang ở trong trạng thái dè chừng, tạm thời sẽ không ra tay với cô.



"Bây giờ mới phát hiện, những gì viết về nam chính trong tiểu thuyết đều là giả." Vân Thanh Thanh ngâm mình trong dòng nước ấm áp, lười biếng nói.



Tiểu hệ thống nói: "Vì sao?"



"Ngươi nghĩ mà xem, nam chính làm gì mà cả ngày cứ ở phía sau viện đảo qua đảo lại như vậy? Còn vì sao nhân vật phản diện của ta luôn không có ở nhà?" Vân Thanh Thanh nói.



"Lục Từ mỗi ngày đều về nhà." Tiểu hệ thống đúng lúc bổ cho cô một đao.



Đang lúc Vân Thanh Thanh ấn huyệt Thái Dương, nhắm mắt dưỡng thần, gian ngoài ôn tuyền truyền đến tiếng kinh hô của nha hoàn: "Thiếu, Thiếu chủ."



"Tránh ra." Giọng Lục Triệt trầm thấp truyền vào , nghe ra có chút giận dữ, "Nam nhân kia ở đâu, chỗ nào?"



"Thiếu chủ, không có. . . . . ."



Nha hoàn thấp giọng giải thích, nhưng ai biết Lục Triệt không có nhiều kiên nhẫn như vậy, nhanh chóng vọt vào bên trong.



Nghe thấy tiếng bước chân của hắn càng lúc càng càng gần, Vân Thanh Thanh sợ tới mức ôm lấy cổ mình, trầm mình xuống nước.



Lục Triệt vén rèm lên, mới vừa vọt vào trong, liền đột nhiên hối hận .



Từ trước đến nay hắn đều suy nghĩ kỹ càng rồi mới hành động, vì sao khi vừa nghe Vân Thanh Thanh cùng một nam nhân khác cải trang thành mình tiến vào ôn tuyền, thì lại gấp gáp nóng lòng chạy đến đây?



Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.



Hắn đã đứng trước mặt Vân Thanh Thanh rồi.



Gian trong nhỏ hẹp, không có bất luận kẻ nào khác, chỉ có mỗi Vân Thanh Thanh đang ngâm nước nóng.



Không gian rất nhỏ, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ, ôn tuyền lại không sâu, không có cách nào để giấu người dưới nước cả...



Thần trí hắn dần quay trở lại.



Lúc này, hắn thấy thiếu nữ trong ôn tuyền đang trừng to mắt, hoảng sợ nhìn hắn.



Khuôn mặt vốn xinh đẹp và tinh xảo của thiếu nữ bị nhiệt khí nhiễm đỏ, trong màn sương trắng xóa, ánh mắt nàng như phiêu lãng giữa mây mù, mơ mơ màng màng. lại mang vài phần trong sáng tựa tiên nữ trên thiên cung, vừa thanh cao vừa toát lên một cỗ nguyên thủy không sao tả được, tản ra mị lực mê hoặc lòng người.



Trên mặt nước là bờ vai nhẫn bóng mềm mại của nàng, dưới cái cổ dài trắng ngần như thiên nga ấy là xương quai xanh gợi cảm mê nguời, bên dưới nữa là hai bầu thịt trắng nõn ngọc ngà.



Không biết vì sao, hắn đột nhiên lại cảm thấy gian phòng này rất nóng.



"Ngươi, ngươi chạy vào làm cái gì!" Mắt hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào cô, Vân Thanh Thanh theo bản năng cảm giác được nguy hiểm.



Lục Triệt hít sâu một hơi, nhanh chóng thu liễm lại cảm xúc xuống dưới đáy mắt: "Thật có lỗi."



Nói xong, hắn như là bị thứ gì đâm trúng, nhanh chóng xoay người, cúi đầu vén rèm đi ra ngoài.



"Thiếu chủ!" Nha hoàn ôm một bộ y phục hắn thường mặc tới, thấp thỏm lo âu đứng ngoài cửa.



Hắn quét mắt nhìn y phục trong tay nha hoàn một cái, nhất thời hiểu ra mọi chuyện.



Gian trong, Vân Thanh Thanh đang ngâm nước nóng, nhìn Lục Triệt đến rồi đi như một cơn gió, cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu.



(*) mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả; không sao nói rõ được; quái lạ



"Hắn làm sao vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện