Edit by: Thú nhỏ



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Bị Đường Vân Thanh chặn lại giữa đường, Lâm Triệt dừng bước.



Cùng lúc đó, Vân Thanh Thanh bị cuốn trong chăn cả người cứng đờ, hô hấp cũng dừng lại.



"Chăn này của huynh nhìn rất dày, có khi còn tới mười cân?" Đường Vân Thanh cảm thấy chăn Lâm Triệt đang cầm rất bất thường, chăn bông phồng phồng lên, cứ như đang giấu một người trong đó vậy.



Đường Vân Thanh nói xong còn muốn tiến lên giúp, Lâm Triệt vội vàng lui về phía sau một bước, tránh được tay đối phương: "Không cần, ta muốn mang về phòng."



"Thật sự không cần ta giúp?" Đường Vân Thanh sợ Lâm Triệt không tiện mở miệng, hắn lại hỏi thêm một câu.



Trước giờ không phát hiện ra Đường Vân Thanh nhiều lời như thế, Lâm Triệt bị hắn phiền gần như mất bình tĩnh, hơi nhướng mày, trầm giọng nói: "Vân huynh, làm phiền nhường một bước."



". . . . . . Được." Đường Vân Thanh lén nhìn sắc mặt Lâm Triệt, nhìn thế nào cũng cảm thấy Lâm Triệt quái lạ làm sao ấy. Có điều, thấy sắc mặt của Lâm Triệt như vậy, hắn cũng đường hoàng nhích qua bên cạnh một bước, nhường ra một lối đi.



Lâm Triệt nói tiếng "Đa tạ" với hắn, sau đó hắn lại dùng sức kéo chăn vào lòng, lúc này một lọn tóc không cẩn thận từ trong chăn lộ ra. . . . . .



Lọn tóc đen nhánh, vừa nhìn chính là tóc của nữ nhân, Đường Vân Thanh không khỏi sững sờ tại chỗ, sau đó toàn thân run rẩy, như có tiếng sấm nổ vang trong đầu.



Đường Vân Thanh há hốc miệng, mãi đến khi Lâm Triệt đã đóng cửa lại hắn mới đột nhiên tỉnh lại.



Hắn tự hỏi, vậy là. . . . . . Trong chăn của Lâm Triệt có giấu một nữ nhân?



Hôm qua, sau khi Lâm Triệt và Vân Thanh Thanh thành hôn xong, Đường Vân Thanh chính mắt nhìn thấy phòng Lâm Triệt đã tắt đèn.



Mà sáng nay Lâm Triệt lại từ bên ngoài trở về, trong tay ôm một cái chăn, trong chăn còn cất giấu một nữ nhân.



Đường Vân Thanh đột nhiên thông suốt, ra sức vỗ trán mình một cái.



Bởi vì hắn phát hiện, mình phát hiện ra một bí mật. . . . . .



"Lâm huynh đêm qua vậy mà trốn Vân cô nương ra ngoài, còn từ bên ngoài còn mang về một nữ nhân? !" Hắn dậm chân, đau lòng nói.



Sớm biết Lâm Triệt là người như vậy đã không giao Vân cô nương cho hắn!



Đường Vân Thanh ôm ngực, cảm giác như mình bị Lệ nương lây bệnh vậy, tim đau thắt lại.



Vân Thanh Thanh được Lâm Triệt mang về phòng xong, nằm trên giường nhỏ không nhúc nhích, hai mắt trống rỗng như đã thấu hiểu hồng trần từ lâu.



Vừa rồi bị Đường Vân Thanh nửa đường chặn lại, Vân Thanh Thanh sợ đến suýt chút nữa hồn bay phách tán.



"Nước đã chuẩn bị xong rồi, ta đến tắm cho nàng." Lâm Triệt kéo Vân Thanh Thanh ra khỏi chăn bông, chuẩn bị ôm cô vào bồn tắm sau bình phong.



Vân Thanh Thanh liều mạng lắc đầu đẩy hắn ra.



Quá xấu hổ!



Trải qua chuyện điên náo đêm qua, sáng nay còn gặp chuyện ngoài ý muốn, dây thần kinh xấu hổ của Vân Thanh Thanh đều muốn nổ tung.



Lúc này mới vừa trở lại phòng mình không lâu, Lâm Triệt còn muốn giúp cô tắm, chuyện xấu hổ này cô thật sự ăn không tiêu.



Vân Thanh Thanh cắn môi, lộ ra vẻ mặt giận dữ, xấu hổ muốn chết, thấy Lâm Triệt không chịu nhượng bộ, cô lại giơ tay nện hắn, đầy mặt không cam lòng.



"Vậy nàng cẩn thận một chút, có việc gì thì phát ra một ít tiếng động."



Thấy Vân Thanh Thanh không cho hắn hầu hạ, Lâm Triệt thở dài, không thể làm gì khác hơn là tùy cô. Đỡ cô vào thùng tắm xong, hắn chủ động lui ra ngoài cửa đứng đợi.



Lâm Triệt nghiêng đầu, đem lỗ tai kề sát trên cửa, cẩn thận nghe âm thanh trong phòng.



Có điều một hồi, trong phòng vang lên tiếng "Bộp bộp", sau đó lại là âm thanh chai lọ bị đổ, Lâm Triệt đột nhiên có một loại linh cảm không tốt, dùng sức đẩy cửa ra, lại lần nữa chạy vào.



Quả nhiên, không ngoài dự liệu của hắn, xung quanh thùng tắm khắp nơi bừa bộn, Vân Thanh Thanh dường như vừa làm đổ lọ dầu gội, đồng thời, trạng thái ngâm mình trong nước cũng rất không đúng.



Vân Thanh Thanh đang vô lực dựa lệch bên thùng tắm, tay phải còn gắt gao vịn vách thùng, như là bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trong nước.



Không ngờ Lâm Triệt chưa chào hỏi gì đã xông vào, Vân Thanh Thanh nhất thời sợ hết hồn, một trận tay chân luống cuống, không cẩn thận xoay phải cái eo đau nhức, cả người trong nháy mắt mất lực trượt xuống.



"Thanh Thanh!"



Trong tiếng hô to của Lâm Triệt, cả người Vân Thanh Thanh đều chìm vào trong nước.



Lâm Triệt bị dọa đến tim đập lỡ một nhịp, đến tay áo cũng chưa kịp kéo lên đã vội vàng thò tay vào nước vớt cô lên.



Khụ khụ khụ. . . . . .



Sau khi được vớt lên, Vân Thanh Thanh ho sặc sụa, cô nghĩ chính mình sớm muộn gì cũng bị Lâm Triệt lăn lộn đến chết.



Cô vốn là muốn tắm sạch sẽ, hắn lại xông vào dọa cô một cái, hại cô uống đầy miệng nước tắm.



Vậy mà đầu sỏ Lâm Triệt lại không hề hổ thẹn, hắn ở một bên vỗ lưng giúp cô, còn trách cứ: "Đừng cậy mạnh. Ta đã nói là giúp nàng tắm, nàng nhất định phải đuổi ta ra ngoài. . . . . . May mà ta còn chờ ở cửa, lỡ như xảy ra chuyện gì, nàng nói ta phải làm sao?"



Vừa rồi hắn thực sự là bị dọa chết khiếp, lúc Vân Thanh Thanh chìm trong nước, mắt nhắm lại, khiến hắn nhớ tới rất nhiều hồi ức không tốt.



Lâm Triệt ngoài miệng an ủi cô, nhưng trên mặt thì lại sa sầm, nỗ lực khắc chế sợ hãi trong lòng.



Vân Thanh Thanh cắn tay hắn một cái.



Nếu không phải hắn nhất định phải xông tới, cô cũng không trượt chân chìm trong nước.



Bây giờ cô đến đi tắm cũng có thể chết đuối, thực sự quá mất mặt.



Lâm Triệt còn tưởng rằng cô đang thẹn thùng, không nhịn được cười khẽ, tâm tình từ từ tốt lên.



Hắn ôm cô đang ầm ĩ nhốn nháo vào trong thùng tắm, ôn nhu nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ không xằng bậy. . . . . . Cũng sẽ không chiếm tiện nghi của nàng."



Nghe vậy, Vân Thanh Thanh tức giận ngẩng đầu, lại dùng đầu đụng hắn.



Như thế mà còn không gọi là chiếm tiện nghi?



Tất cả tiện nghi đều bị hắn chiếm xong rồi!



Lâm Triệt một tay ấn bả vai cô lại, một tay móc lấy cái khăn ở bên cạnh, nói: "Đừng lộn xộn."



Thấy mình không có cách nào chạy nữa, Vân Thanh Thanh xoay người, đem đầu chôn thật sâu , cả người đều co rúc trong nước, quay lưng về phía hắn. Trong màn sương mở ảo, hắn có thể nhìn thấy gò má Vân Thanh Thanh ửng đỏ, vành tai cũng đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.



Lâm Triệt liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.



Hắn cầm lấy khăn giúp cô chà lưng, tấm lưng vốn trắng nõn không tì vết bây giờ lại chằng chịt những vết đỏ, nằm rải rác giống như những đóa hoa mai. . . . . .



Vân Thanh Thanh vốn dĩ rất căng thẳng, sau khi cảm thấy bớt sợ cũng buông lỏng đi một ít, chậm rãi buông tay, quay đầu nhìn lại, kết quả liền thấy ánh lửa nóng rực trong mắt hắn.



Từ trong ánh mắt ấy, cô lại thấy hình ảnh điên cuồng tối qua.



Không không không. . . . . . Eo của cô thật sự muốn đứt mất rồi.



Vân Thanh Thanh không tiếng động rên lên một tiếng, vồ về phía trước, ôm chặt lấy thùng tắm biểu đạt tự mình có thể làm được.



"Ngoan." Lâm Triệt đè lại người đang vặn vẹo trong nước lại, Vân Thanh Thanh dường như bị hắn giữ lại trong nháy mắt, cả người liền cứng lại, ngay cả đầu ngón tay cũng không dám động nữa.



Mỗi lần hắn nói câu này, liền đại biểu cô sắp gặp chuyện chẳng lành.



Vân Thanh Thanh cảm thấy mình đã tạo thành phản xạ có điều kiện.



Cảm nhận được thân thể dưới tay đang run lên, hắn cẩn thận lau những dấu vết kia, một lát sau, hơi thở của hắn dần trở nên gấp gáp, âm thanh cũng mang theo sự khô khốc không tên: ". . . . . . Đợi lát nữa ta bôi thuốc cho nàng, sẽ mau mau tốt lên thôi."



Vẫn tính hắn có chút lương tâm, Vân Thanh Thanh cắn môi, gật gật đầu.



Hắn nắm bờ vai cô, lật cả người cô lại, ánh lửa trong đôi mắt thâm thúy càng lúc càng sáng, hắn nói: "Thuốc này có hiệu quả nhanh, vài canh giờ là có thể tiêu sưng. . . . . ."



Không chờ Vân Thanh Thanh đồng ý, hắn bỗng nhiên câu môi cười, dùng giọng nói trầm thấp mê người thường ngày nói với cô: "Chờ sau khi nàng khỏe hơn một chút, chúng ta liền có thể tiếp tục rồi."



Vân Thanh Thanh: . . . . . .



Hắn là ma quỷ à!



Ba ngày sau, Vân Thanh Thanh cho mình một cái đáp án - Lâm Triệt đúng thật là ma quỷ.



Hôm nay Lâm Triệt ra ngoài trấn tìm nông dân để thu mua rắn, Vân Thanh Thanh vừa vặn ra ngoài trông chừng, sau khi ăn cơm trưa xong cô liền chuẩn bị đến tiền sảnh tắm nắng.



Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, tìm một cái ghế ngồi xuống.



"Vân cô nương, ghế đó là của ta!" Đường Vân Thanh đột nhiên chạy tới, đuổi cô khỏi ghế của mình, "Cô ra bàn phía sau bốc thuốc cho khách đi!"



Chuyện làm ăn hiện tại của "Bụi Mộc Đường" thật sự rất tốt, Đường Vân Thanh và Ngô bá hai người đều bận đến chân không chạm đất.



Vân Thanh Thanh u oán liếc hắn, sau đó đỡ mép bàn đứng lên, đi về sau viện lấy ghế đến bàn phía sau ngồi.



Cô đương nhiên cũng muốn đứng lắm chứ, đáng tiếc lúc đứng chân có chút không khép lại được, có đứng thì phải đứng chéo chân, nhưng tư thế nhìn rất kỳ quái.



Dù sao đứng như thế quá lâu cũng không được, đứng lâu quá chân cẳng cũng sẽ run lên.



Tuy là Lâm Triệt đã bôi thuốc lưu thông máu cho cô, nhưng nội thương vẫn phải cần thời gian để hồi phục.



Vân Thanh Thanh chống cằm, nhìn ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài, cảm giác cuối cùng mình cũng sống lại.



Hai canh giờ sau, Đường Vân Thanh rốt cuộc tiễn bệnh nhân cuối cùng đi, hắn thở ra một hơi, hỏi Vân Thanh Thanh: "Vân cô nương, sao cô cũng không tới hỗ trợ? Các người là muốn mệt chết ta sao?"



Vân Thanh Thanh liếc hắn một cái, nghĩ thầm, cô cũng muốn giúp lắm chứ, cơ mà hữu tâm vô lực.



Bị ánh mắt u oán của Vân Thanh Thanh nhìn chằm chằm hồi lâu, Đường Vân Thanh rốt cuộc phản ứng lại, hắn nhanh chân đi về phía trước, tỉ mỉ quan sát Vân Thanh Thanh, đột nhiên nói: "Vân cô nương, sao mới mấy ngày không gặp, khí sắc của cô lại kém đi vậy? Lâm huynh làm sao lại mặc kệ cô, cô mấy ngày nay không phải cũng không nghỉ ngơi đó chứ?"



Nghe vậy, khóe miệng Vân Thanh Thanh giật giật.



Đột nhiên muốn cùng vị đại phu này giải trừ quan hệ thuê mướn lao động quá, làm sao đây?



Vân Thanh Thanh lườm hắn một cái, vô lực nhấc bút lên, viết trên giấy: Quản chuyện không đâu.



Đường Vân Thanh nhìn chữ trên giấy một chút, nhất thời ngậm miệng.



Một lát sau, hắn đột nhiên lại tiến tới, vò đầu bứt tai một trận, sau đó lại không hiểu ra sao thở dài.



Giãy dụa cả nửa ngày, mới xuất ra được một câu: "Vân cô nương, ta có một việc trọng đại phải nói cho cô biết."



Đường Vân Thanh mặt mày trông có vẻ hoà nhã, nhưng trên thực tế là một người không kiềm chế được cảm xúc. Ngày đó, từ khi biết được trong chăn Lâm Triệt ôm là một nữ nhân, hắn đều nhịn đến điên rồi.



Vân Thanh Thanh nghi hoặc nhìn hắn, ra hiệu hắn tiếp tục nói.



"Lâm huynh. . . . . . Lâm huynh hắn. . . . . ." Đường Vân Thanh nhíu mày đến chặt chẽ, hắn đỏ cả mặt, giống như quả bóng sắp nổ, lắp ba lắp bắp đến nửa ngày mới lên tiếng, "Lâm huynh hắn có lỗi với cô!"



Nghe vậy, Vân Thanh Thanh gật gật đầu.



Cô sâu sắc cảm thấy Lâm Triệt quá phận, mấy ngày nay hành hạ cô rất nhiều lần, hắn xác thực có lỗi với cô.



"Cô, cô vậy mà biết việc này Đường Vân Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, Vân Thanh Thanh thế mà lại biết Lâm Triệt có nữ nhân khác?



Lúc này Vân Thanh Thanh nhất thời mê man, viết lên giấy: Chuyện gì?



"Chính là. . . . . . Chuyện Lâm huynh có nữ nhân khác!" Đường Vân Thanh nghiến răng nghiến lợi, thở phì phò nói.



Cái gì? !



Vân Thanh Thanh cơ hồ nhảy dựng lên ngay tại chỗ, sau đó nắm lấy cổ áo Đường Vân Thanh.



Cô trừng hai mắt, tức giận nhìn Đường Vân Thanh, hướng hắn không tiếng động: Nói!



"Ngày đó ta ở phía sau viện. . . . . . Thấy hắn ôm một cái chăn về nhà, trong chăn là một nữ nhân!" Đường Vân Thanh nói, "Gần đây ta không tìm thấy cô nên không thể nói cho cô biết được."



Nghe Đường Vân Thanh nói xong, Vân Thanh Thanh triệt để hết chỗ nó.



Nữ nhân trong chăn đó, không phải chính là cô sao? !



Vân Thanh Thanh nhất thời vừa tức vừa thẹn, cô buông ra tay ra, tức đến dậm chân.



Nhìn Vân Thanh Thanh phát rồ tại chỗ, cả người Đường Vân Thanh đều bối rối, không biết đến cùng là xảy ra chuyện gì.



"Cô, cô đừng quá thương tâm. . . . . ." Đường Vân Thanh nhìn sắc mặt cô, cẩn thận nói.



Nghe hắn "an ủi", Vân Thanh Thanh vừa tức vừa xấu hổ.



Đem tờ giấy "Quản việc không đâu" mới vừa viết xong một lần nữa ném cho hắn, Vân Thanh Thanh che mặt chạy khỏi tiền sảnh, đợi thêm một khắc nữa, cô có thể bốc cháy tại chỗ mất.



Nhìn Vân Thanh Thanh chạy trối chết, Đường Vân Thanh không hiểu ra sao gãi gãi đầu, nói: "Đến cùng bọn họ làm sao vậy. . . . . ."



Đường Vân Thanh suy nghĩ hồi lâu, cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.



"Thôi, trước tiên đóng cửa tiệm đã." Đường Vân Thanh xoay người, chuẩn bị đóng cửa, đúng lúc này, năm tên quan sai áo bào xanh lam khí thế hùng hổ xông tới gần "Bụi Mộc Đường".



Một tên quan sai kéo ống tay áo lên, không nói lời nào, đè Đường Vân Thanh lên tường.



Lại xoạt xoạt xoạt vài tiếng, đám quan sai dồn dập rút đao ra, tên quan sai đầu lĩnh hướng về phía sân sau nói: "Người đâu, bao vây sân sau, mang toàn bộ người đi!"



Đám quan sai này đột nhiên tới, Đường Vân thanh không rõ ra sao, hét lớn: "Quan gia! Tiểu nhân ở chỗ này làm ăn, các người vì sao đột nhiên tới cửa muốn bắt tiểu nhân?"



Quan sai đè hắn lại cười lạnh, nói: "Ngươi chính là Lâm gia Đại thiếu gia đúng không, ngươi còn hỏi chúng ta? Lâm gia các ngươi từng phạm vào tội lớn chém đầu cả nhà, lần này các gia gia đây đặc biệt từ Dương Châu đến, chính là muốn bắt ngươi. Ngươi chờ bị chặt đầu đi!"



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đường Vân Thanh: Tại sao người bị chém đầu lại là ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện