Edit by Thú nhỏ

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Nói đi, lựa chọn của thế giới này khi nào đến."

Vẻ mặt Vân Thanh Thanh bị tráng nhìn tiểu hệ thống bay lung tung trên không trung.

Tiểu hệ thống gãi gãi cằm: "Thế giới này. . . . . . Không có lựa chọn."

"Vì sao?" Vân Thanh Thanh vuốt vuốt cái tai xù lông của mình, cảm thấy mình biến thành yêu tộc không phải là không có phúc lợi, chí ít xúc cảm của đôi tai này rất tốt.

Tiểu hệ thống quơ quơ sổ tay hệ thống cao cấp mới được phát trên tay, nói: "Dụng ý chính của lựa chọn là giúp cô giữ mạng dưới tay nhân vật phản diện, dẫn dắt cho cô một con đường sống, hiện tại cô thu được đánh giá SSS, không cần phải tiếp thu hướng dẫn lựa chọn nữa, đương nhiên nếu như cô có nhu cầu, ta có thể giúp cô xin thử xem."

Hồi tưởng lại mấy cái lựa chọn chết bầm kia, Vân Thanh Thanh nhàn nhạt nói: "Không cần, bỏ mấy cái lựa chọn chết tiệt đó đi."

Tiểu hệ thống: ". . . . . ."

Hai bên an tĩnh một hồi, vẫn là tiểu hệ thống lên tiếng đánh vỡ trầm mặc trước: "Chuẩn bị một chút đi, tình tiết truyện sắp đến rồi."

Vân Thanh Thanh liếc mắt nhìn gian phòng rộng rãi của mình một cái, ê, không đúng, gian phòng hơn 100 mét vuông này chắc gọi là tẩm điện, cô có chút không biết làm thế nào hỏi: "Chuẩn bị cái gì?"

Tẩm điện này hoa lệ đến mức khắp nơi đều trưng bày đầy kỳ trân dị bảo, trên bàn trang điểm cách đó không xa bày la liệt đồ trang sức rực rỡ, thêm mấy cái yêu khí, linh khí gia trì, đồ trang sức như tự mang theo hiệu ứng đèn led, nếu Vân Thanh Thanh mà mang hết những thứ đó lên đầu, cô nhất định sẽ biến thành cây thông noel di động.

"Mặc quần áo tử tế, buộc tóc đẹp, đi đến. . . . . ." Mí mắt tiểu hệ thống cụp xuống, "Quên đi, cô vẫn là nên gọi người vào đi."

"Không nói sớm đi." Vân Thanh Thanh nhún nhún vai, thử gọi bên ngoài cửa, "Người đâu! ?"

Quả nhiên, cô vừa dứt tiếng, lập tức có một đám tỳ nữ Yêu tộc dáng vẻ khác nhau đi vào, dẫn đầu là một nam nội thị.

Đám tỳ nữ Yêu tộc này pháp lực thấp kém, vẫn còn giữ nguyên nhiều bộ phận chưa hoá hình, giống như trên vai nhô lên một cái sừng, hoặc là tứ chi chưa biến đổi hoàn chỉnh, duỗi tay ra là hai cái móng cừu, chỉ có nội thị còn nhìn giống người, không nhìn ra được là chủng loại nào.

Đợi rửa mặt xong xuôi, nội thị dẫn cô vào một gian phòng khác treo đầy y phục, cung kính hỏi: "Điện hạ, hôm nay ngài muốn mặc y phục nào?"

Vân Thanh Thanh đi qua mấy cái giá treo y phục, chọn cả nửa ngày, mới từ trong đó chọn một cái váy dài bảo thủ nhất, chỉ vào: "Mặc cái này."

Nội thị kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó lập tức cúi đầu, lệnh cho thị nữ thay đồ cho cô.

Thu thập xong, Vân Thanh Thanh theo nội thị tới tiền điện, cô vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, ngoài cửa bỗng thổi qua một làn gió thơm, một nữ nhân áo đỏ mị nhãn như tơ, vóc người nóng bỏng xuất hiện trước mặt cô.

"Bảo bối của ta." Nữ nhân đột nhiên nhào tới chỗ Vân Thanh Thanh, ôm cô lên kiểu công chúa, sau đó để cô ngồi trên đầu gối.

Người này đối với Vân Thanh Thanh đặc biệt thân thiết, sau đó lại vỗ vỗ mặt cô hai cái, giơ tay xoa xoa lỗ tai cô.

"Người này. . . . . . Là ai vậy?" Nhìn nữ nhân trước mắt hình như rất quen thuộc với mình, Vân Thanh Thanh bị xoa đến đau đầu, cả người dựng tóc gáy.

"Yêu hậu, mẫu thân của cô." Tiểu hệ thống nhắc nhở.

Vân Thanh Thanh: ". . . . . . Tình mẹ bao la sắp tràn thành đại hồng thuỷ luôn rồi.

"Mẫu hậu." Vân Thanh Thanh thận trọng tránh sang một bên, cách Yêu hậu sóng trào mãnh liệt ra xa một chút.

Yêu hậu quá nhiệt tình khiến Vân Thanh Thanh có chút ăn không tiêu.

Vân Thanh Thanh nghĩ có lẽ là do Yêu tộc có liên quan đến động vật, nên biểu hiện ra bên ngoài có phần nhiệt tình hơn nhân loại. . . . . .

Yêu hậu xoa nặn Vân Thanh Thanh mấy cái nữa mới thỏa mãn thu tay lại, cười híp mắt nói: "Bảo bối, mẫu hậu đã chọn cho con một đám nam sủng để con hưởng dụng, người đâu, dẫn nam sủng tới, để bảo bối của ta xem thử."

Chuyện tình phái triển nhanh như vậy rồi sao? Nam sủng cũng đã đưa tới cửa rồi!

Không chờ Vân Thanh Thanh cẩn thận phân tích, nội thị đã dẫn một đám người đi vào.

Nhìn đội hình nam tử chỉnh tề đối diện, chỉ còn thiếu mở hành khúc hành quân nữa thôi, Vân Thanh Thanh khó chịu vặn vẹo, nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu, hay là để con xuống đi."

Cô bây giờ vẫn còn đang ngồi trên đùi Yêu hậu đấy.

Yêu hậu thoải mái cười, nói: "Đứa nhỏ này, bình thường không phải thích ngồi trên đùi mẫu hậu nhất sao? Hôm nay làm sao thế?"

"Con, con ngại. . . . . ." Vân Thanh Thanh đỏ mặt, thật sự là động tác ôm của yêu hậu quá gượng gạo, không biết còn tưởng rằng cô là em bé nữa.

"Ôi, bảo bối của ta lớn rồi." Nghe vậy, yêu hậu cười ha ha, sau đó dễ dàng kéo Vân Thanh Thanh ra khỏi lòng, rồi đặt cô ngồi bên cạnh.

Lúc này, những nam tử kia cũng đã vào trong điện, chỉnh tề quỳ xuống trước Vân Thanh Thanh và Yêu hậu, đồng thanh nói: "Tham kiến Yêu hậu! Tham kiến công chúa!"

Mặc dù Vân Thanh Thanh đã thấy cảnh này trong phim nhưng vẫn bị khí thế phía dưới trấn trụ.

Cả người Vân Thanh Thanh ngơ ra, Yêu hậu ở bên tai nhẹ giọng nói với cô: "Bảo bối đừng sợ, những Nhân tộc kia đã bị ta lấy hết pháp bảo bản mệnh rồi, bọn họ không làm gì con được cả."

"A. . . . . ." Tuy không hiểu pháp bảo bản mệnh là gì nhưng nghe có vẻ tổn hại rất lớn đến thân thể con người.

Yêu hậu tiếp tục nói: "Bảo bối, lần này con chỉ cần chọn một tên nam sủng từ Ma tộc thể hiện giao hảo của phụ vương con và Ma tộc, còn bên Yêu Tộc, con phải nhớ, chọn ai thì chính là ban xuống ơn trạch cho gia tộc của hắn, đừng chọn quá nhiều, khiến các gia tộc tranh chấp; về phần Nhân tộc. . . . . ."

Yêu hậu cười lạnh: "Bọn họ đều là đồ chơi của con."

Nội dung Yêu hậu nói quá khủng bố, giống như đang hi vọng Vân Thanh Thanh thu tất cả Nhân tộc lại, sau đó dằn vặt bọn họ đến chết.

Động một chút là bị bức ép thu nam sủng, thực sự quá hố cha rồi, lỡ như sau này nhân vật phản diện nhớ lại mấy chuyện này, cô phải giải thích thế nào với hắn đây?

Nói là mình bị ép?

Cảm thấy nhân sinh thật sự quá gian nan mà. . . . . .

"Nhân tộc không được chọn sẽ thế nào?" Vân Thanh Thanh nơm nớp lo sợ hỏi.

Yêu hậu lè lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng: "Con không thích thì mấy món đồ chơi này còn giữ làm gì? Không bằng để cho ta và phụ vương con tẩm bổ một chút."

Vân Thanh Thanh nghe xong đánh vài cái rùng mình, nhanh chóng quay qua Yêu hậu hỏi: "Mẫu hậu, có thể để bọn họ đứng lên được không?"

Yêu hậu gật đầu.

Vân Thanh Thanh quay về phía dưới: "Đứng lên đi."

"Đa tạ công chúa!" Đám nam tử dồn dập đứng lên, động tác vẫn hoàn toàn nhất trí như cũ.

Tuy bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ thế giới này, nhưng từ khí tức khác nhau của hai mươi người này, cô ngờ ngợ có thể nhận biết bọn họ đến từ những chủng tộc khác nhau.

Ví dụ như, nam tử trên người mặc trường bào màu xanh nhạt, nước da trắng nõn là Nhân tộc, mà đám nam tử một thân trường bào màu đen, cao to dũng mãnh là thuộc về Ma tộc, còn lại những nam tử tướng mạo và phong cách khác nhau, thậm chí còn giữ lại một số đặc trưng của nguyên thân kia, chắc chắn chính là Yêu tộc trong truyền thuyết rồi.

Ba nhóm người ba thái độ khác nhau, thái độ của Yêu tộc đối với cô là tốt nhất, thậm chí còn có một tên nam tử đánh bạo ném cho Vân Thanh Thanh một cái mị nhãn; đám nam tử Ma tộc tuy rằng tướng mạo ngang ngược, nhưng vẻ mặt nhìn cô vô cùng thân mật, xem ra là thật lòng muốn đến làm nam sủng.

Chỉ có thái độ của Nhân tộc là khác hẳn, biểu hiện nhìn Vân Thanh Thanh vô cùng không cam lòng, đáy mắt cất giấu oán hận sâu sắc.

Lúc này, Yêu hậu đẩy cô một cái, Vân Thanh Thanh đón lấy những ánh mắt khác nhau chậm rãi đi xuống.

Đám nam tử này vóc người cao gầy, thẳng tắp đứng nơi đó, mỗi người giống như một gốc cây dương, mấu chốt là tướng mạo mỗi người bọn họ đều không tầm thường, có thành thục, có cường tráng cao gầy, có phong tình vạn chủng . . . . . .

Vân Thanh Thanh xem muốn hoa mắt, cô quay đầu lại nhìn Yêu hậu, Yêu hậu gật đầu ra hiệu cô tiếp tục.

Để hoàn thành mệnh lệnh của Yêu hậu, Vân Thanh Thanh đứng trước nam tử anh tuấn nhất, rạng rỡ như ánh mặt trời, hỏi: "Ngươi tên gì?"

Đối phương biết nghe lời báo tên và thân phận. Hắn là con trai của một tướng quân Ma tộc, đặc biệt tới để giao hảo với Yêu tộc, Vân Thanh Thanh nghĩ, dù sao cũng muốn cô thu một Ma tộc làm nam sủng, cô cũng lười chọn, chọn tên này vậy.

Cô quay về phía nội thị: "Lưu lại."

Vân Thanh Thanh lại đi đến người kế tiếp, thấy là một tên Yêu tộc, cô liền nhanh chóng lướt qua, tiếp tục đi về phía trước, mãi đến lúc đi đến chỗ một người khí chất trầm ổn, tướng mạo thành thục, trực giác Vân Thanh Thanh cảm thấy không đúng lắm.

"Kỳ Dương, kiếm tu Thiên Huyền môn."

Khí tràng người này cao một mét tám, Vân Thanh Thanh ở xa mà vẫn cảm nhận được, quả nhiên không hổ là nam chính "Long Ngạo Thiên".(*)

(*) Long Ngạo Thiên: là cái tên thường thấy trong các truyện, hàm ý châm chọc, nhận đủ khinh bỉ. Loại nhân vật này khi xuất hiện với tư cách là nhân vật chính thì đồng nghĩa với "vô địch", còn nếu xuất hiện trên nhân vật phụ thì đồng nghĩa với "phi thường mạnh" (thực lực hoặc gia thế). Cả hai đều có điểm chung là làm việc không theo lẽ thường và đặc biệt không có não. Coi như không có thực lực mạnh mẽ thì cũng sẽ có vận khí siêu tốt, mà làm việc luôn luôn thuận buồm xuôi gió.

"Đây là nam chính Kỳ Dương, ký chủ, cô muốn lưu hắn lại sao?" Tiểu hệ thống hỏi.

"Lưu lại. Kỳ Dương bây giờ vẫn còn là sư đệ của nhân vật phản diện, nếu như đưa hắn đưa cho Yêu hậu ăn, nhân vật phản diện nhất định sẽ hận chết chúng ta."

Để tránh cho Yêu hậu ăn mất "đồ chơi" của cô, mỗi khi Vân Thanh Thanh đi ngang qua một tên Nhân tộc thì đều lưu lại một tên, thế nhưng, đám người Nhân tộc kia tựa hồ không lĩnh hội được ý tốt của Vân Thanh Thanh, sau khi bị lưu lại đều dồn dập lộ ra vẻ mặt giận dữ và nhục nhã.

Rốt cuộc đi tới người cuối cùng, Vân Thanh Thanh lấy hết dũng khí mới nhìn sang hắn.

Kỳ thực, thời điểm vừa rồi đứng ở trên cao, Vân Thanh Thanh cũng đã chú ý tới hắn, sở dĩ không đặc biệt quan tâm tới hắn, là bởi vì sợ sẽ khiến Yêu hậu chú ý.

Vân Thanh Thanh cực lực khắc chế chính mình, đến cuối cùng mới đi đến trước mặt hắn.

Đời này, Bạch Triệt dung mạo và khí chất vượt xa tưởng tượng của cô, hắn giống như tuyết trên núi cao không bao giờ tan, như ánh trăng sáng nhất nơi chân trời.

Bất kể là ngũ quan sắc sảo hay là làn da trắng như tuyết, bỏ qua tất cả những chi tiết tinh xảo trên người hắn, hắn chỉ là đứng ở nơi đó, trên người mang khí chất kiêu ngạo cô độc, giống như ánh trăng thuần khiết làm người ta không cách nào dời mắt được.

Nhưng mà Bạch Triệt hoàn toàn không quen biết cô, đón lấy ánh mắt đánh giá của cô, hắn chỉ đứng đó bất động, hai mắt hơi rủ xuống, lông mi giống như cánh bướm để lại trên mặt hắn một bóng mờ.

Vân Thanh Thanh nhanh chóng xoa mũi, tránh cho mình không cẩn thận chảy máu mũi mất.

Quá đẹp trai rồi. . . . . .

Vân Thanh Thanh cảm thấy mình sắp bị vẻ đẹp trai làm cho ngất xỉu, toàn thân run lên, cô hận không thể đương trường nhảy qua ôm trầm lấy hắn, quay về phía hắn rống to: Ta có thể!

"Bảo bối." Yêu hậu ngồi trên đài chỉ về phía Bạch Triệt, liếm môi nói, "Không thích thì để hắn cho mẫu hậu đi."

Hai người cách xa như vậy nhưng Vân Thanh Thanh vẫn có thể nhìn thấu cảm giác đói bụng từ trong mắt Yêu hậu.

Vân Thanh Thanh bị doạ nhanh chóng lắc đầu: "Không, con muốn lưu hắn lại."

Yêu hậu lộ ra ánh mắt tiếc nuối như vừa bị Vân Thanh Thanh cướp mất món khai vị.

Chờ chọn xong, nội thị phát hiện tổng cộng Vân Thanh Thanh chọn sáu người, trong đó có một nam tử Ma tộc, năm người còn lại tất cả đều là Nhân tộc. Hắn há hốc miệng, nhìn về phía Yêu hậu.

Lần này, công chúa vậy mà lại không chọn Yêu tộc.

Yêu hậu gật đầu, cười nói: "Nếu bảo bối thích, vậy thì dựa theo ý của bảo bối đi."

Nội thị nhận được lệnh, dẫn đám nam tử đã được chọn đi dạy dỗ.

Bố trí nơi ở xong xuôi, nội thị đưa nam tử Ma tộc đến một căn phòng tốt, để năm Nhân tộc kia tự sửa sang lại.

Nội thị tỉ mỉ đánh giá năm người một lần, bỗng chỉ về phía Kỳ Dương: "Tối nay ngươi hầu hạ công chúa."

Kỳ Dương là Nhân tộc đầu tiên công chúa chọn, xem ra công chúa thích hắn nhất.

Hai má Kỳ Dương giật giật, ánh mắt không cam lòng, đè lửa giận hỏi: "Vì sao lại là ta?"

"Ngươi từ đâu đến mà nói nhảm nhiều như vậy? Bảo ngươi đi thì chính là ngươi đi!" Nội thị đấm vào bụng Kỳ Dương, để không làm ngoại hình của hắn bị thương, nội thị đặc biệt chọn những nơi mềm mại nhất mà đánh.

Một dòng máu chậm rãi từ khoé miệng Kỳ Dương chảy ra, hắn trừng mắt nhìn nội thị, oán hận nói: "Muốn ta đi, trừ phi ta chết. . . . . ."

"Sư đệ." Đang lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên, Kỳ Dương xoay qua, phát hiện người mở miệng chính là sư huynh hắn Bạch Triệt.

Bạch Triệt cho hắn một ánh mắt, sau đó lãnh đạm nhìn nội thị, môi mỏng khẽ mở: "Ta đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện