Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ai muốn hại ngươi?"
Trong nháy mắt, Vân Thanh Thanh cảnh giác cao độ, hai tai hồ ly giả trên đỉnh đầu cũng đều dựng lên.
Biểu cảm của người tâm tình đang kích động không có cách nào làm giả được, tuy rằng Bạch Triệt đối với Vân Thanh Thanh có phiến diện, nhưng nhìn thấy Vân Thanh Thanh căng thẳng, hắn không thừa nhận cũng không được, nàng là thật tâm lo lắng cho hắn.
Bạch Triệt cụp mắt nhìn cô một hồi, lạnh lùng nói: "Đồ Sơn Nhan."
Vân Thanh Thanh ngây ra một hồi lâu, lúc này mới do dự hồi đáp: ". . . . . . Nha."(*)
(*) Nha 哦: biểu thị việc nửa tin nửa ngờ, bán tín bán nghi.
Đồ Sơn Nhan làm chuyện xấu sau lưng cô nhiều lắm, Vân Thanh Thanh đã đếm không hết mình bị hắn hãm hại bao nhiêu lần rồi.
Có điều, bởi vì gần đây cô cự tuyệt hôn ước với Ma vương, để Đồ Sơn Nhan trở thành "Vương tử" hoà thân với Ma tộc, cho nên bây giờ cô nhìn thấy Đồ Sơn Nhan là phải đi đường vòng.
Nội tâm Vân Thanh Thanh thực sự băn khoăn, cô thậm chí còn muốn bù đắp cho Đồ Sơn Nhan thứ gì đó.
"Hắn hẳn là đố kị ngươi. . . . . . Ăn giấm ta." Vân Thanh Thanh mím môi, mặt già đỏ ửng, vân vê ngón tay nói.
Để cô tự mình thừa nhận mị lực của bản thân, thật sự là rất ngượng ngùng.
Đồ Sơn Nhan vẫn luôn chán ghét hai người Bạch Triệt và Kỳ Dương, đặc biệt là Bạch Triệt, mỗi lần hắn thấy Bạch Triệt, trong không khí sẽ tự động tràn ngập mùi giấm chua nồng đậm, ánh mắt nhìn Vân Thanh Thanh cũng u oán như bị phu quân ruồng bỏ.
Người đang ghen liền dễ rối rắm, Vân Thanh Thanh chỉ hy vọng Đồ Sơn Nhan đừng làm chuyện xấu nữa, nhưng cô cũng không có cách nào ngăn cản hắn không ăn giấm.
Nghe Vân Thanh Thanh mặt dày nói thế, Bạch Triệt một thân nổi da gà, hắn bất an đứng lên, nói với cô: "Đồ Sơn Nhan đối với ta, e rằng cũng không phải là đố kị vì tình."
"Hả?" Con ngươi Vân Thanh Thanh chuyển động, lẽ nào Đồ Sơn Nhan đố kị Bạch Triệt còn chưa đủ, cuối cùng vậy mà hận hắn? "Ngươi có còn nhớ lần kia ta tới phòng ngươi, hắn đã đánh ta một chưởng." Bạch Triệt nói.
Vân Thanh Thanh đương nhiên nhớ rõ, một móng vuốt này của Đồ Sơn Nhan đánh có bao nhiêu tàn nhẫn, ở trên bụng Bạch Triệt để lại dấu móng tay màu đen, lúc đó cô còn đau lòng đến rơi mất hai giọt nước mắt đấy.
Vừa nghĩ tới, ánh mắt Vân Thanh Thanh liền nhịn không được hướng về thân thể hắn loạn ngắm vị trí nào đó, Bạch Triệt nhanh chóng lùi về sau một bước, ho nhẹ một tiếng, đánh gãy ánh mắt quá mức trắng trợn của cô, nói: "Hôm qua ta lấy lại pháp khí bản mệnh, vốn định lần nữa tu luyện khôi phục lại tu vi, nhưng ta phát hiện, lúc ta vận công thì có một đoàn khí nào đó ngăn cản, linh khí không có cách nào vận hành thông thuận được."
Vân Thanh Thanh trơ mắt nhìn môi hắn mở ra đóng lại, phát hiện mình vậy mà một câu cũng nghe không hiểu.
Cô đột nhiên có chút hối hận tại sao mình lại không học cơ sở giáo trình tu tiên cho tốt, khiến bản thân biến thành một tên mù chữ ở tu tiên giới.
Bạch Triệt cho rằng cô nghe hiểu, tiếp tục nói: "Đoàn khí tức này vẫn dừng lại ở bên trong đan điền của ta, bất luận ta có làm thế nào cũng không thể loại bỏ nó. Số lần ta bị thương gần đây tuy có nhiều, nhưng cũng chỉ là bị thương ngoài da, chỉ có Đồ Sơn Nhan đánh ta một chưởng kia mới thương tổn tới đan điền."
Vân Thanh Thanh sau khi nghe xong, cẩn thận suy nghĩ một hồi, mơ mơ màng màng tổng kết: "Ý của ngươi là, một chưởng kia của hắn tạo ra một đoàn khí bên trong đan điền, đoàn khí này cản trở ngươi tu luyện?"
"Phải." Bạch Triệt tỉnh táo nói.
Tuy rằng hắn đã lấy lại pháp khí bản mệnh, nhưng do đoàn khí này ảnh hưởng, khiến hắn tu luyện chỉ được nửa phần.
Không biết Đồ Sơn Nhan học cái bí thuật cổ quái gì, lại có bản lĩnh hại người bậc này.
Bạch Triệt không phải người mặc cho người khác bắt nạt, hắn không định cứ để Đồ Sơn Nhan như thế.
Vân Thanh Thanh bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía ngoài cửa: "Ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm hắn đối chất."
Nếu Đồ Sơn Nhan chỉ là ăn chút giấm thôi thì Vân Thanh Thanh sẽ bị lòng áy náy của mình mà không động đến hắn, thế nhưng, nếu như hắn muồn hại người, Vân Thanh Thanh không thể tùy ý để hắn làm xằng làm bậy.
Đặc biệt là, người Đồ Sơn Nhan hại vẫn là tâm can bảo bối Bạch Triệt của cô.
"Khoan đã." Bạch Triệt ở đằng sau gọi cô lại, sau đó xông lên cản trước mặt cô, "Nếu như hiện tại ngươi qua đó, sẽ đả thảo kinh xà."(*)
(*) Đả thảo kinh xà là một câu thành ngữ có gốc tích từ Trung Quốc và là một trong 36 kế của bộ Binh Pháp Tôn Tử. Câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho đối thủ phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác từ đó làm hỏng việc lớn.
"Hắn là biểu ca ta, nên cho ta một chút mặt mũi." Vân Thanh Thanh ngẩng đầu nói.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, Bạch Triệt cười lạnh một tiếng: "Ngươi không khỏi nghĩ đến quá mức dễ dàng."
Vân Thanh Thanh không hiểu nhìn hắn.
Bạch Triệt lắc đầu, giễu cợt một tiếng, nói: "Hắn sẽ không thừa nhận việc này, ngược lại sẽ cắn ngược lại ta một cái, nói ta tự mình không cẩn thận làm bị thương chính mình, dựa vào đó gây xích mích tình cảm của ngươi và hắn."
Nghe vậy, Vân Thanh Thanh nhất thời ngây ngẩn cả người.
Lấy sự hiểu biết của Vân Thanh Thanh đối với Đồ Sơn Nhan, suy nghĩ này của Bạch Triệt hoàn toàn có khả năng xảy ra.
"Tiểu hệ thống, ta phải học bù lại tri thức của tu tiên giới mới được." Vân Thanh Thanh nắm quả đấm nhỏ của mình, nghiêm túc nói.
Bởi vì thế giới này có cha mẹ có thể dựa vào, Vân Thanh Thanh liền bắt đầu không biết tiến thủ, trở nên đặc biệt lười biếng.
Nhưng từ khi cô ra khỏi Yêu tộc, cô liền phát hiện năng lực của mình không đủ, ngay cả trình độ cơ sở cũng không có.
Còn tiếp tục như vậy nữa, chờ Bạch Triệt khôi phục tu vi, hắn sẽ xem thường cô mất!
Tiểu hệ thống dựa trên ghế nhỏ ngáp một cái: "Ta đã sớm để cô xem thêm sách, cô không tin, nhất định phải lười biếng. Lúc này biết sai rồi chứ?"
"Vâng vâng vâng." Vân Thanh Thanh nhéo má tiểu hệ thống một cái, sau đó đem ý thức từ trong không gian hệ thống tách ra ngoài.
Chuyện của Đồ Sơn Nhan còn cần tiếp tục quan sát, Vân Thanh Thanh nói: "Nếu chúng ta không đoán ra suy nghĩ của hắn, vậy chúng ta tạm thời án binh bất động trước, tìm cơ hội dẫn xà xuất động."
"Nha?" Bạch Triệt nhướng lông mày, hết sức phối hợp nói, "Ngươi có kế sách gì? Nói ra nghe thử."
Hắn đúng là muốn xem một chút, nàng định xử lý Đồ Sơn Nhan thế nào.
"Muốn dẫn xà xuất động, cần ngươi phối hợp với ta, ví dụ như, buổi tối ngươi tới phòng ta. . . . . ." Đuôi mắt Vân Thanh Thanh uốn cong, cười như tiểu hồ ly cơ trí.
Thấy vẻ mặt cô cổ quái, mặt Bạch Triệt tối sầm, hắn liền biết, Vân Thanh Thanh đến chết cũng không thay đổi.
Chỉ thấy tay áo hắn không gió mà bay, ngay cả mấy sợi tóc cũng tung bay.
Vân Thanh Thanh không nghi ngờ chút nào, nếu như mình lại tiếp tục động đến bãi mìn này, Bạch Triệt có thể sẽ tức lên đánh người.
"Ha ha, đừng nóng đừng nóng." Vân Thanh Thanh vội vỗ vai hắn, chống lại ánh mắt tựa như muốn giết người của Bạch Triệt, tiếp tục nói, "Ta muốn ngươi đến phòng ta, theo ta luyện công thôi."
"Ta là Nhân tộc, để người Yêu tộc các ngươi cùng ngươi luyện công, càng thích hợp ta." Tuy Vân Thanh Thanh đã nói rõ vấn đề, nhưng cơn giận còn sót lại trên mặt Bạch Triệt vẫn chưa tan, ngữ khí khô cằn, mang theo một luồng hơi thở lạnh lẽo người sống chớ lại gần.
"Ôi, nếu như ta tìm người khác tới dạy, Đồ Sơn Nhan chẳng phải là phát cáu lên đầu người khác ư? Như thế chẳng phải là chúng ta đang hại người khác hả?" Vân Thanh Thanh sau khi nói xong, hướng hắn cười giả dối, "Ngươi không nên quên, ngươi và Kỳ Dương từng đáp ứng làm hộ vệ cho ta."
Nghe vậy, Bạch Triệt rũ hai mắt.
Không thể phủ nhận được, hắn xác thực đã đáp ứng làm hộ vệ cho Vân Thanh Thanh. Làm hộ vệ cùng nàng luyện công, cũng coi như cũng là việc nằm trong phận sự.
Thấy hắn không có phản bác, Vân Thanh Thanh tiếp tục được voi đòi Hai Bà Trưng: "Ngươi lén lút theo ta luyện công, bên ngoài sẽ truyền ngươi được ta 'sủng ái'. . . . . . Ngươi đừng có trừng ta, ý của ta là, giả vờ là quan hệ giữa chúng ta rất tốt."
Bạch Triệt trên mặt mặc dù không thích nhưng trong lòng cũng hiểu được ý tứ của Vân Thanh Thanh.
Cô muốn lại tiếp tục kích thích Đồ Sơn Nhan, để Đồ Sơn Nhan không nhịn được lại một lần nữa ném đá giấu tay với Bạch Triệt, đến lúc đó, Vân Thanh Thanh liền có thể tóm gọn Đồ Sơn Nhan.
Đương nhiên, Bạch Triệt còn một kế khác, chỉ là bây giờ không nói rõ được với Vân Thanh Thanh.
"Kế này có thể." Bạch Triệt đồng ý.
Thật ra, hắn đã từng nghĩ tới kế này, nếu Vân Thanh Thanh nói ra trước, hắn liền biết thời biết thế đồng ý.
Thấy hắn thoải mái đáp ứng, Vân Thanh Thanh nhất thời mừng rỡ không biết phải làm sao, kỳ thật sở dĩ cô nghĩ ra chiêu này, chủ yếu vẫn là do tư tâm của cô.
Cô thật là gặp may mà, muốn ngủ đã có người đưa gối, muốn xuống lầu có người nhấc cái thang, Đồ Sơn Nhan thực sự là một tên gây chuyện tận chức tận trách, cho cô một lý do hợp tình hợp lý tiếp cận Bạch Triệt.
"Trưa ta muốn luyện Sí Hỏa Tiên, ngươi theo ta?" Vân Thanh Thanh thử hỏi.
"Được." Bạch Triệt bình tĩnh đồng ý.
"Sau giờ Ngọ ta còn muốn luyện công pháp, ngươi cũng theo ta?"
"Được."
"Tối ta còn muốn tắm suối nước nóng, ngươi cũng theo ta?"
". . . . . . Cút."
Bạch Triệt tức giận rống xong, sải bước ra ngoài, dùng tay đóng sầm cửa, chỉ để lại một câu "Trưa gặp" thì người đã đi rồi.
Nhìn cánh cửa bị đập đến nứt ra một khe hở, Vân Thanh Thanh không khỏi tặc lưỡi: "Từ khi nam nhân của ta khôi phục tu vi xong, uy lực quả thực không tầm thường."
Vân Thanh Thanh không nghi ngờ chút nào nếu cô còn tiếp tục thì Bạch Triệt sẽ lật ngói cái phòng này luôn.
Buổi trưa, Vân Thanh Thanh ăn cơm xong xuôi thì đến phòng luyện công.
Để tiện cho các tu sĩ luyện tập tranh đấu, trên Yêu thuyền đặc biệt giữ lại một căn phòng khá rộng rãi làm phòng luyện công cho Yêu tộc luyện tập công pháp và pháp khí .
Bạch Triệt dựa theo ước định đến phòng luyện công, Vân Thanh Thanh đang muốn vồ tới cho hắn một cái ôm lớn, ai ngờ hắn vừa đứng lại, phía sau rất nhanh đã chui ra thêm một người.
Kỳ Dương từ phía sau Bạch Triệt đi ra, cười híp mắt nhìn Vân Thanh Thanh: "Điện hạ, ngươi tìm chúng ta cùng luyện tập sao?"
Vân Thanh Thanh cau mày nhìn về phía Kỳ Dương: "Ta không có tìm ngươi, ta tìm Bạch Triệt luyện tập với ta."
"Ơ, năng lực đấu pháp của ta cũng không kém nha." Kỳ Dương xoay xoay cổ tay, mặt mày đầy tự tin, "Điện hạ, ngươi không muốn xem thử sao?"
"Không muốn." Vân Thanh Thanh lườm hắn một cái, giơ tay chỉ ra cửa, "Làm phiền ngươi giúp chúng ta trông cửa, ta không muốn có người khác vào quấy rối."
"Cái gì?" Kỳ Dương nghiêng đầu qua chỗ khác, một mặt oán giận nói với Bạch Triệt, "Sư huynh, nàng sao lại để ta đi trông cửa? !"
"Sư đệ." Bạch Triệt bất đắc dĩ nhìn Kỳ Dương, cảm thấy khá đau đầu.
Vân Thanh Thanh con tiểu yêu này, nhìn qua thì ngu ngốc, kì thực cổ linh tinh quái, đầy bụng âm mưu quỷ kế, không theo lẽ thường ra chiêu, thi thoảng làm nũng thì đến hắn cũng bó tay toàn tập.
Hiện tại Bạch Triệt rốt cuộc cũng hiểu cảnh ngộ của Yêu hậu.
"Kỳ Dương, ngươi có còn muốn ta tha các ngươi trở về hay không hả?" Vân Thanh Thanh thu tay về, đổi thành hai tay ôm ngực, sau đó nhướng mày với Kỳ Dương, ý tứ mười phần uy hiếp.
Nghe Vân Thanh Thanh lại lấy nhược điểm của bọn họ ra nói, Kỳ Dương mạnh mẽ đem một hơi nuốt xuống, đàng hoàng ra ngoài trông cửa.
Chờ sau khi Kỳ Dương rời đi, phòng luyện công cũng chỉ còn sót lại hai người Bạch Triệt và Vân Thanh Thanh.
Nhìn Vân Thanh Thanh tay cầm Sí Hỏa Tiên, mặt mỉm cười, dáng vẻ hưng phấn, Bạch Triệt không nhịn được khóe mắt giật một cái.
Nàng sẽ không phải là. . . . . . Cố ý mượn cơ hội đánh hắn đó chứ?
Vân Thanh Thanh dựa theo phương pháp Yêu hậu dạy, rót yêu lực vào trong Sí Hoả Tiên, trong nháy mắt, hỏa diễm của Sí Hỏa Tiên tăng mạnh, nhiệt độ của phòng luyện công cũng lên cao mấy độ.
Nhìn roi trong tay một chút, Vân Thanh Thanh lại không kiềm chế nổi muốn chơi đùa trái tim hắn, giơ tay phải lên, câu môi nở nụ cười với hắn.
"Thân ái, ta tới đây."