Edit by Thú nhỏ
Cảm thấy Bạch Triệt đang đi về phía mình, Vân Thanh Thanh lập tức mở mắt ra, giơ tay ngăn hắn lại, lắp ba lắp bắp nói: "Không, không cần.
"
Kể từ sau khi Bạch Triệt khôi phục tu vi, bất kỳ lúc nào cũng có thể động thủ, Vân Thanh Thanh đã sớm không dám trêu chọc hắn.
"Thực đáng tiếc.
"
Biểu tình Bạch Triệt nhàn nhạt, thu tay chậm rãi đứng dậy.
Hắn lộ vẻ luyến tiếc, thật sâu nhìn cô một cái, tựa như đang tiếc nuối tại sao cô không làm gì cả.
Vẻ mặt quái quỷ gì vậy chứ? Hắn tiếc cái gì?
Vân Thanh Thanh bất đắc dĩ nhìn hắn, thầm nghĩ nhất định là hắn đang tiếc cô không làm gì, bỏ lỡ cơ hội đạp cô xuống nước!
Nhất định là như vậy!
Chờ sau khi Bạch Triệt rời đi, Vân Thanh Thanh ở trong nước ấm tắm rửa sạch sẽ, tắm rửa xong, cô lại ăn một ít điểm tâm và đan dược bổ sung yêu lực.
Màn đêm buông xuống, Vân Thanh Thanh ăn uống no đủ mở cửa sổ ra, gió ấm từ ngoài cửa thổi tới, cô luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.
Thiếu mỹ nhân bên cạnh.
"Tối rồi vậy mà hắn không đến thị tẩm?"
Sáng nay họ hẹn nhau diễn kịch cho Đồ Sơn Nhan xem, dụ cho Đồ Sơn Nhan đối phó hắn, kết quả trời vừa tối, Bạch Triệt vậy mà lại không đến, còn cho cô leo cây.
Rõ ràng là hắn đề xuất việc đối phó Đồ Sơn Nhan!
Tuân theo nguyên tắc "Sơn bất lai tựu ngã ngã tựu sơn" (*), Vân Thanh Thanh quyết định tự mình đi tìm hắn, cô tức giận khoác thêm ngoại bào, gọi thêm bốn thị nữ, hùng hổ đến phòng Bạch Triệt.
Sơn bất lai tựu ngã ngã tựu sơn: là kiểu "mày không đến thì tao đến" á:)))
Đám nam sủng vẫn ở cùng nhau như trước, một đám người ở trong một dãy phòng riêng, Vân Thanh Thanh khua chiêng gõ trống lớn như vậy, sớm đã có người lén lút kéo cửa ra một khe nhỏ hóng hớt chuyện bên ngoài.
Nhưng Vân Thanh Thanh ngay cả một ánh mắt cũng không cho họ, đi thẳng tới trước cửa phòng Bạch Triệt.
"Mở cửa! Mở cửa!" Vân Thanh Thanh tự mình đập cửa, gằn giọng la lớn, hận không thể để cho toàn bộ người trên yêu thuyền nghe thấy.
Gõ gần khoảng hai mươi mấy cái, lúc này Bạch Triệt mới mặt mũi tối sầm đi ra mở cửa, không biết là do không chịu được người bên ngoài gõ cửa, hay vẫn là do không chịu được cô cứ ở bên ngoài la to.
Vân Thanh Thanh lắc người một cái tiến vào phòng, sau đó lại giống như ăn trộm nhanh chóng đóng cửa lại.
"Ngươi đến đây làm cái gì?!" Quả nhiên, vừa thấy Vân Thanh Thanh xuất hiện ở đây, Bạch Triệt đối với cô sẽ không có sắc mặt tốt.
Vân Thanh Thanh tuỳ tiện ngồi xuống ghế, bình thản ung dung nói: "Nếu như chúng ta đã muốn diễn kịch trước mặt Đồ Sơn Nhan, thì phải làm cho giống diễn kịch.
"
Sắc mặt Bạch Triệt vẫn khó coi như cũ, liếc cô một cái.
"Không như thế thì làm sao dụ Đồ Sơn Nhan mắc câu?" Vân Thanh Thanh cười hì hì nói, cẩn thận nhìn hắn, cố ý dùng khẩu khí chế nhạo hỏi, "Ngươi yên tâm, ta đánh không lại ngươi, sẽ không làm gì ngươi được đâu.
"
Bạch triệt dừng một chút, sau đó nặng nề phất tay áo, nói: "Vô vị.
"
Nói xong, hắn lạnh mặt đi tới một bên, kéo đệm hương bồ ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu tĩnh tọa.
Lúc Nhân tộc tu luyện chẳng khác nào ngủ, Vân Thanh Thanh có phần tiếc nuối, thầm trách Bạch Triệt là cái tên cuồng tu luyện, cả ngày chỉ biết mỗi tĩnh tọa tu luyện, sau này nếu như bọn họ đến với nhau rồi thì ngủ thế nào đây?
"Sao ta cứ cảm thấy lúc hắn nhìn thấy ta thì rất cao hứng.
" Vân Thanh Thanh gãi gãi đầu, một mặt vui mừng hỏi tiểu hệ thống.
Tiểu hệ thống nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Bạch Triệt, nói: "Biểu cảm hắn không có biến hoá một chút nào, cô làm sao thấy được hắn cao hứng?"
Vân Thanh Thanh đắc ý thở dài: "Lần này hắn không đuổi ta đi.
"
Thật là một tiến bộ to lớn mà.
Tiểu hệ thống không chút lưu tình xuyên cho một đao: "Đó là bởi vì cô ở ngoài cửa quá ồn! ! "
Sau khi Bạch Triệt nhập định, Vân Thanh Thanh không dám quấy rối hắn nữa, dự định một lúc nữa liền ngủ.
Bây giờ cô vẫn chỉ là một người mới, không cần thời khắc duy trì trạng thái tu luyện, buổi tối vẫn có thể ngủ như cũ.
Vân Thanh Thanh bò đến trên giường Bạch Triệt, cô gối cằm lên tay mình, nhìn chăm chú về phía hắn.
Tuy cô không thể làm gì được Bạch Triệt, nhưng vẫn có thể ở một bên nhìn hắn tu luyện, cũng là một loại hưởng thụ.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, trên người Bạch Triệt không ngừng tỏa ra từng vòng băng linh khí màu lam nhạt, những quang hoa lưu chuyển này vây quanh hắn, khiến hắn giống như một pho tượng thần tản ra thánh quang.
Vân Thanh Thanh nhìn đến ngây dại, đang lúc này, chỉ thấy mi tâm Bạch Triệt cực nhanh hiện lên một đạo dấu vết màu đen.
Vân Thanh Thanh sở dĩ có thể nhìn thấy vết tích màu đen kia, là do làn da Bạch Triệt rất trắng, một đạo vết đen xuất hiện ở giữa lông mày hắn, càng trở nên đặc biệt.
Vân Thanh Thanh cho rằng mình hoa mắt, vội vàng dụi mắt, chờ cô mở mắt ra lần nữa, phát hiện dấu vết màu đen kia lại ly kỳ biến mất.
"Nhìn xem! ! Ta quả nhiên là mệt đến hồ đồ rồi.
" Vân Thanh Thanh ngáp một cái, nhanh chóng trở mình đi ngủ.
Ở trên yêu thuyền đợi một tháng, Vân Thanh Thanh mỗi ngày đều điên cuồng tu luyện, cuối cùng cũng thoát khỏi thân phận người mới, tiến vào cảnh giới yêu tu cấp hai.
Bây giờ cô đã biết sử dụng pháp khí, còn có thể cùng Bạch Triệt so vài chiêu.
Chỉ là, năng lực hiện giờ của Vân Thanh Thanh còn chưa đủ, Bạch Triệt ngay cả pháp kiếm bản mệnh của hắn cũng không cần lấy ra, tay không đánh cùng cô cũng có thể nắm chắc thế thượng phong, bởi vậy, cho tới bây giờ, Vân Thanh Thanh vẫn chưa thấy được pháp kiếm bản mệnh của hắn trông ra sao.
"Này! Cẩn thận!"
Vân Thanh Thanh tập trung tinh thần, toàn lực vung Sí Hỏa Tiên, dùng góc độ cực kỳ xảo quyệt quất về phía Bạch Triệt.
Bạch Triệt nghiêng người tránh một chút, đang muốn nói Vân Thanh Thanh hỏa cầu còn chưa được, bỗng nhiên, khí tức bên trong đan điền hắn hơi ngưng lại.
Trong đan điền đột nhiên xuất hiện thêm một vòng xoáy nhỏ, không đợi hắn đề khí ngăn cản, vòng xoáy kia đem linh khí hung hăng hướng vào bên trong, trong nháy mắt, linh lực toàn thân hắn chảy ngược, huyết dịch đông lại, cả người cơ hồ muốn nổ tung!
"Đùng!"
Ngay lúc Bạch Triệt ngây người, Sí Hỏa Tiên theo tiếng Vân Thanh Thanh mà tới, roi trực tiếp sượt qua trán hắn, cuối cùng rơi trên bả vai hắn, thậm chí đánh cho hắn lui về sau hai bước.
"A.
" Bị Sí Hỏa Tiên đánh trúng, Bạch Triệt kêu lên một tiếng.
Mãi đến tận lúc trên trán Bạch Triệt rịn ra máu, máu từ thái dương chảy đến bên mặt, Vân Thanh Thanh lúc này mới phản ứng lại.
"Ngươi ngươi ngươi làm sao vậy? Ta không phải cố ý!" Vân Thanh Thanh sợ đến mức ném Sí Hoả Tiên đi, lập tức chạy về phía Bạch Triệt, tay chân luống cuống từ trong nhẫn không gian móc khăn tay và linh dược ra.
Lúc này, nửa mặt Bạch Triệt bị máu tươi bao phủ, khiến da hắn trắng bệch như tờ giấy, mà bả vai bị Sí Hỏa Tiên đánh trúng cũng đang nhanh chóng chảy máu, đâm vào mắt Vân Thanh Thanh đau nhói.
"Sao ngươi lại đứng yên?" Vân Thanh Thanh khóc ra tiếng, cầm lấy khăn, luống cuống tay chân lau đi vết thương trên trán hắn, đang lúc này, cô phát hiện mi tâm của hắn lại xuất hiện một vệt đen.
Tay Vân Thanh Thanh dừng lại, hiện tại cô tuyệt đối không nhìn lầm.
Đúng lúc này, Bạch Triệt bỗng nhiên khôi phục bình thường, bắt lấy tay cô, nói: "Không có chuyện gì.
"
"Thế này còn bảo không có chuyện gì?" Vân Thanh Thanh là thật sự sợ quá khóc lên, cô luyện roi gần một tháng, bình thường ngay cả góc áo Bạch Triệt cô cũng không đụng tới được, làm sao hôm nay đột nhiên lại đánh trúng hắn?
Vân Thanh Thanh không cảm thấy là do năng lực của mình có tiến bộ, bàn về tu vi, cô còn kém Bạch Triệt cả đoạn dài, làm sao có khả năng đánh trúng hắn, thậm chí còn thương tổn tới mặt hắn.
"Đúng rồi, ta nhìn thấy trên trán ngươi! ! Có một vết màu đen! ! " Vân Thanh Thanh vừa lau máu, vừa nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, Bạch Triệt giống như bị điện giật, trong nháy mắt hất tay cô ra, hướng về cô cả giận nói: "Lo chuyện bao đồng!"
Không ngờ hắn lại đột nhiên trở mặt, Vân Thanh Thanh nhất thời không phản ứng lại.
Cái gì gọi là cô lo chuyện bao đồng?
Vết đen bí ẩn kia rốt cuộc là thứ gì?
Không chờ Vân Thanh Thanh nói chuyện, ánh mắt Bạch Triệt lóe lên, đột nhiên xoay người, vội vã lao ra khỏi phòng luyện công.
Nhìn dáng vẻ hắn hoang mang hoảng loạn rời đi, Vân Thanh Thanh không hiểu gì đứng yên tại chỗ.
"Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?"
Vân Thanh Thanh cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra tại sao hắn lại đột nhiên nổi giận, đến tối, cô lại khua chiêng gõ trống đến phòng Bạch Triệt.
Không được, hôm nay cô nhất định phải làm rõ đến cùng là Bạch Triệt bị làm sao.
Đến nửa đường, đám nam sủng lại kéo cửa ra một khe nhỏ, đứng sau cửa len lén quan sát cô.
Hôm nay Kỳ Dương vừa vặn không có chuyện gì, cũng kéo cửa ra xem náo nhiệt bên ngoài, thậm chí còn lên tiếng chào hỏi với Vân Thanh Thanh: "Điện hạ làm sao hôm nay lại đến đây, nếu không đến phòng ta uống một ngụm trà?"
Vân Thanh Thanh lườm hắn một cái, người này biết rõ là cô đến tìm Bạch Triệt, còn nhất định phải miệng tiện trêu chọc cô.
Vân Thanh Thanh gần đây đều ở cùng Bạch Triệt, người mù cũng có thể nhìn ra giữa hai người bọn họ không bình thường, Kỳ Dương không thể không biết cô yêu thích Bạch Triệt.
Vốn dĩ, Vân Thanh Thanh cũng không muốn để ý tới Kỳ Dương, thế nhưng cô đột nhiên nhớ tới dáng vẻ đó của Bạch Triệt, lại không nhịn được lo lắng.
"Được.
" Vân Thanh Thanh thay đổi sắc mặt, mỉm cười đáp lại lời mời của Kỳ Dương.
Cô nhấc váy đi về phía phòng Kỳ Dương, còn trở tay đóng cửa lại.
Không nghĩ tới Vân Thanh Thanh thật sự dám vào, Kỳ Dương sợ đến liên tục lui lại ba bước, thất kinh nói: "Này, ngươi tiến tới nữa, cẩn thận ta động thủ đó.
"
"Hừ.
" Vân Thanh Thanh cười lạnh, tìm một cái ghế tới ngồi xuống.
Ngoài cửa còn có thị nữ bảo vệ, cô cũng không sợ hắn động thủ.
"Ngươi không phải mời ta uống trà sao, mau đi pha trà.
" Vân Thanh Thanh sai khiến Kỳ Dương làm việc.
Kỳ Dương do dự một hồi, cho nàng bưng tới một chén trà, vội vã cuống cuồng hỏi: "Điện hạ, ngươi tới đây làm gì? Ngươi không sợ sư huynh không vui sao?"
Nàng sẽ không phải là buộc hắn thị tẩm thật đó chứ?
Thấy Vân Thanh Thanh uống trà không nói gì, Kỳ Dương bỗng nhiên nói: "! ! Ta bán nghệ không bán thân.
"
"Phốc.
" Vân Thanh Thanh đang uống trà suýt nữa phun ra, cô ho hai tiếng, hung dữ trừng Kỳ Dương một cái, nói, "Ngươi nghĩ cái gì đó? Ta là loại người như vậy sao? Ta lại đây là muốn cùng ngươi nói chuyện phiếm.
"
"Thì ra là như vậy, vậy thì tốt.
" Kỳ Dương nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng lôi một cái ghế qua ngồi xuống, hỏi: "Muốn tán gẫu cái gì?"
Vân Thanh Thanh tùy tiện cùng hắn hàn huyên vài câu, trò chuyện một chút, liền đem đề tài chuyển đến trên người Bạch Triệt.
Mãi đến tận lúc Vân Thanh Thanh hỏi cụ thể Bạch Triệt luyện qua công pháp gì, Kỳ Dương đột nhiên phản ứng lại: "Ngươi tới tìm ta là để hỏi công pháp của sư huynh? Công pháp của Thiên Huyền môn chúng ta chưa bao giờ truyền cho người ngoài, thứ cho ta không thể nói cho ngươi.
"
Tính cách Kỳ Dương tuy rằng rộng rãi hơn Bạch Triệt, người cũng dẻo miệng hơn, nhưng thân là đệ tử tinh anh Thiên Huyền môn, hắn làm người phi thường có điểm mấu chốt, khi hắn phát hiện Vân Thanh Thanh muốn từ trong miệng hắn biết công pháp Bạch Triệt tu luyện, bất luận Vân Thanh Thanh có hỏi thế nào đi nữa, hắn cũng không chịu nói tiếp.
Vân Thanh Thanh thấy trạng thái Bạch Triệt khác thường, đầu tiên hoài nghi công pháp hắn tu luyện có vấn đề, nhưng thấy Kỳ Dương không chịu nói, cô tạm thời cũng không nói nữa.
Vân Thanh Thanh vốn định nói cho Kỳ Dương tình huống khác thường của Bạch Triệt, nhưng cân nhắc đến việc Bạch Triệt phản cảm với chuyện này, cô vẫn là không nói ra.
Sau khi Vân Thanh Thanh rời khỏi phòng Kỳ Dương, lại qua gõ cửa phòng Bạch Triệt.
Bạch Triệt căn bản là không ra mở cửa, Vân Thanh Thanh lo lắng hắn, liền mạnh mẽ mở cửa ra.
Mấy ngày trước, Vân Thanh Thanh lấy lí do buổi tối ra ngoài đi vệ sinh, để Bạch Triệt mở quyền hạn cấm chế cho cô, sau đó cô liền có thể tự do ra vào phòng Bạch Triệt.
Đúng như dự đoán, Bạch Triệt đang ở trong phòng tu luyện, vết thương trên trán căn bản không băng bó, cũng không thoa thuốc, mặc cho miệng vết thương lộ ra bên ngoài, bạch y trên người hắn dính một mảng máu lớn, Vân Thanh Thanh nhìn thấy cực kỳ đau lòng.
Cô mấy lần muốn xông qua băng bó cho hắn, nhưng lại không dám quấy nhiễu hắn tu luyện.
Tu sĩ lúc tu luyện kiêng kỵ nhất là có người khác quấy rối, có lúc chỉ tùy tiện la to một tiếng cũng có thể doạ đến tẩu hoả nhập ma.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bạch Triệt, rõ ràng cho thấy hắn gặp phải vấn đề khó giải quyết trong tu luyện.
Vân Thanh Thanh chẳng thể làm gì khác hơn là yên lặng chui lên giường, tủi thân nhìn hắn.
Không biết nhìn bao lâu, Vân Thanh Thanh ngáp một cái, không nhịn được ngủ thiếp đi.
Cô đang ngủ mơ mơ màng màng, trên giường nhỏ đột nhiên chìm xuống, trong chăn bỗng nhiều hơn một người.
Vân Thanh Thanh không có tỉnh lại, theo thói quen mò qua, duỗi hai tay ôm cổ đối phương, còn tìm đến vị trí thoải mái, đầu gối vào bên hõm vai đối phương.
Ôi cái ôm ấm áp, giống hệt như trong ký ức.
Vân Thanh Thanh cho là mình đang nằm mơ, căn bản không nỡ mở mắt ra, khóe miệng thậm chí lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"A, tiểu yêu tinh.
"
Ôm nam nhân của cô cười nhẹ.
Hắn vươn tay, kéo chăn bao lấy phần lưng lộ ra ngoài của cô.
Sắc mặt nam nhân nổi lên ửng đỏ bất thường, dấu vết màu đen trên mi tâm hình thành hoa văn như giọt nước, trong đôi mắt rũ xuống là màu đen như vực sâu không đáy.
"A! ! "
Tựa hồ bị hắn ôm quá chặt, Vân Thanh Thanh đang ngủ giãy dụa một chút, ưm lên một tiếng.
Nhìn lông mày cô hơi nhíu lại, nam nhân căn bản không có ý định buông tay, ngược lại càng ôm cô chặt hơn, ngữ khí hắn trầm thấp, bất mãn hỏi: "Sư đệ có cái gì tốt, đáng giá nàng đặc biệt vào phòng hắn?
Không chờ cô mở miệng trả lời, hắn bỗng nhiên cúi đầu, đột nhiên cắn lên môi cô.
.
Cảm thấy Bạch Triệt đang đi về phía mình, Vân Thanh Thanh lập tức mở mắt ra, giơ tay ngăn hắn lại, lắp ba lắp bắp nói: "Không, không cần.
"
Kể từ sau khi Bạch Triệt khôi phục tu vi, bất kỳ lúc nào cũng có thể động thủ, Vân Thanh Thanh đã sớm không dám trêu chọc hắn.
"Thực đáng tiếc.
"
Biểu tình Bạch Triệt nhàn nhạt, thu tay chậm rãi đứng dậy.
Hắn lộ vẻ luyến tiếc, thật sâu nhìn cô một cái, tựa như đang tiếc nuối tại sao cô không làm gì cả.
Vẻ mặt quái quỷ gì vậy chứ? Hắn tiếc cái gì?
Vân Thanh Thanh bất đắc dĩ nhìn hắn, thầm nghĩ nhất định là hắn đang tiếc cô không làm gì, bỏ lỡ cơ hội đạp cô xuống nước!
Nhất định là như vậy!
Chờ sau khi Bạch Triệt rời đi, Vân Thanh Thanh ở trong nước ấm tắm rửa sạch sẽ, tắm rửa xong, cô lại ăn một ít điểm tâm và đan dược bổ sung yêu lực.
Màn đêm buông xuống, Vân Thanh Thanh ăn uống no đủ mở cửa sổ ra, gió ấm từ ngoài cửa thổi tới, cô luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.
Thiếu mỹ nhân bên cạnh.
"Tối rồi vậy mà hắn không đến thị tẩm?"
Sáng nay họ hẹn nhau diễn kịch cho Đồ Sơn Nhan xem, dụ cho Đồ Sơn Nhan đối phó hắn, kết quả trời vừa tối, Bạch Triệt vậy mà lại không đến, còn cho cô leo cây.
Rõ ràng là hắn đề xuất việc đối phó Đồ Sơn Nhan!
Tuân theo nguyên tắc "Sơn bất lai tựu ngã ngã tựu sơn" (*), Vân Thanh Thanh quyết định tự mình đi tìm hắn, cô tức giận khoác thêm ngoại bào, gọi thêm bốn thị nữ, hùng hổ đến phòng Bạch Triệt.
Sơn bất lai tựu ngã ngã tựu sơn: là kiểu "mày không đến thì tao đến" á:)))
Đám nam sủng vẫn ở cùng nhau như trước, một đám người ở trong một dãy phòng riêng, Vân Thanh Thanh khua chiêng gõ trống lớn như vậy, sớm đã có người lén lút kéo cửa ra một khe nhỏ hóng hớt chuyện bên ngoài.
Nhưng Vân Thanh Thanh ngay cả một ánh mắt cũng không cho họ, đi thẳng tới trước cửa phòng Bạch Triệt.
"Mở cửa! Mở cửa!" Vân Thanh Thanh tự mình đập cửa, gằn giọng la lớn, hận không thể để cho toàn bộ người trên yêu thuyền nghe thấy.
Gõ gần khoảng hai mươi mấy cái, lúc này Bạch Triệt mới mặt mũi tối sầm đi ra mở cửa, không biết là do không chịu được người bên ngoài gõ cửa, hay vẫn là do không chịu được cô cứ ở bên ngoài la to.
Vân Thanh Thanh lắc người một cái tiến vào phòng, sau đó lại giống như ăn trộm nhanh chóng đóng cửa lại.
"Ngươi đến đây làm cái gì?!" Quả nhiên, vừa thấy Vân Thanh Thanh xuất hiện ở đây, Bạch Triệt đối với cô sẽ không có sắc mặt tốt.
Vân Thanh Thanh tuỳ tiện ngồi xuống ghế, bình thản ung dung nói: "Nếu như chúng ta đã muốn diễn kịch trước mặt Đồ Sơn Nhan, thì phải làm cho giống diễn kịch.
"
Sắc mặt Bạch Triệt vẫn khó coi như cũ, liếc cô một cái.
"Không như thế thì làm sao dụ Đồ Sơn Nhan mắc câu?" Vân Thanh Thanh cười hì hì nói, cẩn thận nhìn hắn, cố ý dùng khẩu khí chế nhạo hỏi, "Ngươi yên tâm, ta đánh không lại ngươi, sẽ không làm gì ngươi được đâu.
"
Bạch triệt dừng một chút, sau đó nặng nề phất tay áo, nói: "Vô vị.
"
Nói xong, hắn lạnh mặt đi tới một bên, kéo đệm hương bồ ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu tĩnh tọa.
Lúc Nhân tộc tu luyện chẳng khác nào ngủ, Vân Thanh Thanh có phần tiếc nuối, thầm trách Bạch Triệt là cái tên cuồng tu luyện, cả ngày chỉ biết mỗi tĩnh tọa tu luyện, sau này nếu như bọn họ đến với nhau rồi thì ngủ thế nào đây?
"Sao ta cứ cảm thấy lúc hắn nhìn thấy ta thì rất cao hứng.
" Vân Thanh Thanh gãi gãi đầu, một mặt vui mừng hỏi tiểu hệ thống.
Tiểu hệ thống nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Bạch Triệt, nói: "Biểu cảm hắn không có biến hoá một chút nào, cô làm sao thấy được hắn cao hứng?"
Vân Thanh Thanh đắc ý thở dài: "Lần này hắn không đuổi ta đi.
"
Thật là một tiến bộ to lớn mà.
Tiểu hệ thống không chút lưu tình xuyên cho một đao: "Đó là bởi vì cô ở ngoài cửa quá ồn! ! "
Sau khi Bạch Triệt nhập định, Vân Thanh Thanh không dám quấy rối hắn nữa, dự định một lúc nữa liền ngủ.
Bây giờ cô vẫn chỉ là một người mới, không cần thời khắc duy trì trạng thái tu luyện, buổi tối vẫn có thể ngủ như cũ.
Vân Thanh Thanh bò đến trên giường Bạch Triệt, cô gối cằm lên tay mình, nhìn chăm chú về phía hắn.
Tuy cô không thể làm gì được Bạch Triệt, nhưng vẫn có thể ở một bên nhìn hắn tu luyện, cũng là một loại hưởng thụ.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, trên người Bạch Triệt không ngừng tỏa ra từng vòng băng linh khí màu lam nhạt, những quang hoa lưu chuyển này vây quanh hắn, khiến hắn giống như một pho tượng thần tản ra thánh quang.
Vân Thanh Thanh nhìn đến ngây dại, đang lúc này, chỉ thấy mi tâm Bạch Triệt cực nhanh hiện lên một đạo dấu vết màu đen.
Vân Thanh Thanh sở dĩ có thể nhìn thấy vết tích màu đen kia, là do làn da Bạch Triệt rất trắng, một đạo vết đen xuất hiện ở giữa lông mày hắn, càng trở nên đặc biệt.
Vân Thanh Thanh cho rằng mình hoa mắt, vội vàng dụi mắt, chờ cô mở mắt ra lần nữa, phát hiện dấu vết màu đen kia lại ly kỳ biến mất.
"Nhìn xem! ! Ta quả nhiên là mệt đến hồ đồ rồi.
" Vân Thanh Thanh ngáp một cái, nhanh chóng trở mình đi ngủ.
Ở trên yêu thuyền đợi một tháng, Vân Thanh Thanh mỗi ngày đều điên cuồng tu luyện, cuối cùng cũng thoát khỏi thân phận người mới, tiến vào cảnh giới yêu tu cấp hai.
Bây giờ cô đã biết sử dụng pháp khí, còn có thể cùng Bạch Triệt so vài chiêu.
Chỉ là, năng lực hiện giờ của Vân Thanh Thanh còn chưa đủ, Bạch Triệt ngay cả pháp kiếm bản mệnh của hắn cũng không cần lấy ra, tay không đánh cùng cô cũng có thể nắm chắc thế thượng phong, bởi vậy, cho tới bây giờ, Vân Thanh Thanh vẫn chưa thấy được pháp kiếm bản mệnh của hắn trông ra sao.
"Này! Cẩn thận!"
Vân Thanh Thanh tập trung tinh thần, toàn lực vung Sí Hỏa Tiên, dùng góc độ cực kỳ xảo quyệt quất về phía Bạch Triệt.
Bạch Triệt nghiêng người tránh một chút, đang muốn nói Vân Thanh Thanh hỏa cầu còn chưa được, bỗng nhiên, khí tức bên trong đan điền hắn hơi ngưng lại.
Trong đan điền đột nhiên xuất hiện thêm một vòng xoáy nhỏ, không đợi hắn đề khí ngăn cản, vòng xoáy kia đem linh khí hung hăng hướng vào bên trong, trong nháy mắt, linh lực toàn thân hắn chảy ngược, huyết dịch đông lại, cả người cơ hồ muốn nổ tung!
"Đùng!"
Ngay lúc Bạch Triệt ngây người, Sí Hỏa Tiên theo tiếng Vân Thanh Thanh mà tới, roi trực tiếp sượt qua trán hắn, cuối cùng rơi trên bả vai hắn, thậm chí đánh cho hắn lui về sau hai bước.
"A.
" Bị Sí Hỏa Tiên đánh trúng, Bạch Triệt kêu lên một tiếng.
Mãi đến tận lúc trên trán Bạch Triệt rịn ra máu, máu từ thái dương chảy đến bên mặt, Vân Thanh Thanh lúc này mới phản ứng lại.
"Ngươi ngươi ngươi làm sao vậy? Ta không phải cố ý!" Vân Thanh Thanh sợ đến mức ném Sí Hoả Tiên đi, lập tức chạy về phía Bạch Triệt, tay chân luống cuống từ trong nhẫn không gian móc khăn tay và linh dược ra.
Lúc này, nửa mặt Bạch Triệt bị máu tươi bao phủ, khiến da hắn trắng bệch như tờ giấy, mà bả vai bị Sí Hỏa Tiên đánh trúng cũng đang nhanh chóng chảy máu, đâm vào mắt Vân Thanh Thanh đau nhói.
"Sao ngươi lại đứng yên?" Vân Thanh Thanh khóc ra tiếng, cầm lấy khăn, luống cuống tay chân lau đi vết thương trên trán hắn, đang lúc này, cô phát hiện mi tâm của hắn lại xuất hiện một vệt đen.
Tay Vân Thanh Thanh dừng lại, hiện tại cô tuyệt đối không nhìn lầm.
Đúng lúc này, Bạch Triệt bỗng nhiên khôi phục bình thường, bắt lấy tay cô, nói: "Không có chuyện gì.
"
"Thế này còn bảo không có chuyện gì?" Vân Thanh Thanh là thật sự sợ quá khóc lên, cô luyện roi gần một tháng, bình thường ngay cả góc áo Bạch Triệt cô cũng không đụng tới được, làm sao hôm nay đột nhiên lại đánh trúng hắn?
Vân Thanh Thanh không cảm thấy là do năng lực của mình có tiến bộ, bàn về tu vi, cô còn kém Bạch Triệt cả đoạn dài, làm sao có khả năng đánh trúng hắn, thậm chí còn thương tổn tới mặt hắn.
"Đúng rồi, ta nhìn thấy trên trán ngươi! ! Có một vết màu đen! ! " Vân Thanh Thanh vừa lau máu, vừa nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, Bạch Triệt giống như bị điện giật, trong nháy mắt hất tay cô ra, hướng về cô cả giận nói: "Lo chuyện bao đồng!"
Không ngờ hắn lại đột nhiên trở mặt, Vân Thanh Thanh nhất thời không phản ứng lại.
Cái gì gọi là cô lo chuyện bao đồng?
Vết đen bí ẩn kia rốt cuộc là thứ gì?
Không chờ Vân Thanh Thanh nói chuyện, ánh mắt Bạch Triệt lóe lên, đột nhiên xoay người, vội vã lao ra khỏi phòng luyện công.
Nhìn dáng vẻ hắn hoang mang hoảng loạn rời đi, Vân Thanh Thanh không hiểu gì đứng yên tại chỗ.
"Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?"
Vân Thanh Thanh cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra tại sao hắn lại đột nhiên nổi giận, đến tối, cô lại khua chiêng gõ trống đến phòng Bạch Triệt.
Không được, hôm nay cô nhất định phải làm rõ đến cùng là Bạch Triệt bị làm sao.
Đến nửa đường, đám nam sủng lại kéo cửa ra một khe nhỏ, đứng sau cửa len lén quan sát cô.
Hôm nay Kỳ Dương vừa vặn không có chuyện gì, cũng kéo cửa ra xem náo nhiệt bên ngoài, thậm chí còn lên tiếng chào hỏi với Vân Thanh Thanh: "Điện hạ làm sao hôm nay lại đến đây, nếu không đến phòng ta uống một ngụm trà?"
Vân Thanh Thanh lườm hắn một cái, người này biết rõ là cô đến tìm Bạch Triệt, còn nhất định phải miệng tiện trêu chọc cô.
Vân Thanh Thanh gần đây đều ở cùng Bạch Triệt, người mù cũng có thể nhìn ra giữa hai người bọn họ không bình thường, Kỳ Dương không thể không biết cô yêu thích Bạch Triệt.
Vốn dĩ, Vân Thanh Thanh cũng không muốn để ý tới Kỳ Dương, thế nhưng cô đột nhiên nhớ tới dáng vẻ đó của Bạch Triệt, lại không nhịn được lo lắng.
"Được.
" Vân Thanh Thanh thay đổi sắc mặt, mỉm cười đáp lại lời mời của Kỳ Dương.
Cô nhấc váy đi về phía phòng Kỳ Dương, còn trở tay đóng cửa lại.
Không nghĩ tới Vân Thanh Thanh thật sự dám vào, Kỳ Dương sợ đến liên tục lui lại ba bước, thất kinh nói: "Này, ngươi tiến tới nữa, cẩn thận ta động thủ đó.
"
"Hừ.
" Vân Thanh Thanh cười lạnh, tìm một cái ghế tới ngồi xuống.
Ngoài cửa còn có thị nữ bảo vệ, cô cũng không sợ hắn động thủ.
"Ngươi không phải mời ta uống trà sao, mau đi pha trà.
" Vân Thanh Thanh sai khiến Kỳ Dương làm việc.
Kỳ Dương do dự một hồi, cho nàng bưng tới một chén trà, vội vã cuống cuồng hỏi: "Điện hạ, ngươi tới đây làm gì? Ngươi không sợ sư huynh không vui sao?"
Nàng sẽ không phải là buộc hắn thị tẩm thật đó chứ?
Thấy Vân Thanh Thanh uống trà không nói gì, Kỳ Dương bỗng nhiên nói: "! ! Ta bán nghệ không bán thân.
"
"Phốc.
" Vân Thanh Thanh đang uống trà suýt nữa phun ra, cô ho hai tiếng, hung dữ trừng Kỳ Dương một cái, nói, "Ngươi nghĩ cái gì đó? Ta là loại người như vậy sao? Ta lại đây là muốn cùng ngươi nói chuyện phiếm.
"
"Thì ra là như vậy, vậy thì tốt.
" Kỳ Dương nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng lôi một cái ghế qua ngồi xuống, hỏi: "Muốn tán gẫu cái gì?"
Vân Thanh Thanh tùy tiện cùng hắn hàn huyên vài câu, trò chuyện một chút, liền đem đề tài chuyển đến trên người Bạch Triệt.
Mãi đến tận lúc Vân Thanh Thanh hỏi cụ thể Bạch Triệt luyện qua công pháp gì, Kỳ Dương đột nhiên phản ứng lại: "Ngươi tới tìm ta là để hỏi công pháp của sư huynh? Công pháp của Thiên Huyền môn chúng ta chưa bao giờ truyền cho người ngoài, thứ cho ta không thể nói cho ngươi.
"
Tính cách Kỳ Dương tuy rằng rộng rãi hơn Bạch Triệt, người cũng dẻo miệng hơn, nhưng thân là đệ tử tinh anh Thiên Huyền môn, hắn làm người phi thường có điểm mấu chốt, khi hắn phát hiện Vân Thanh Thanh muốn từ trong miệng hắn biết công pháp Bạch Triệt tu luyện, bất luận Vân Thanh Thanh có hỏi thế nào đi nữa, hắn cũng không chịu nói tiếp.
Vân Thanh Thanh thấy trạng thái Bạch Triệt khác thường, đầu tiên hoài nghi công pháp hắn tu luyện có vấn đề, nhưng thấy Kỳ Dương không chịu nói, cô tạm thời cũng không nói nữa.
Vân Thanh Thanh vốn định nói cho Kỳ Dương tình huống khác thường của Bạch Triệt, nhưng cân nhắc đến việc Bạch Triệt phản cảm với chuyện này, cô vẫn là không nói ra.
Sau khi Vân Thanh Thanh rời khỏi phòng Kỳ Dương, lại qua gõ cửa phòng Bạch Triệt.
Bạch Triệt căn bản là không ra mở cửa, Vân Thanh Thanh lo lắng hắn, liền mạnh mẽ mở cửa ra.
Mấy ngày trước, Vân Thanh Thanh lấy lí do buổi tối ra ngoài đi vệ sinh, để Bạch Triệt mở quyền hạn cấm chế cho cô, sau đó cô liền có thể tự do ra vào phòng Bạch Triệt.
Đúng như dự đoán, Bạch Triệt đang ở trong phòng tu luyện, vết thương trên trán căn bản không băng bó, cũng không thoa thuốc, mặc cho miệng vết thương lộ ra bên ngoài, bạch y trên người hắn dính một mảng máu lớn, Vân Thanh Thanh nhìn thấy cực kỳ đau lòng.
Cô mấy lần muốn xông qua băng bó cho hắn, nhưng lại không dám quấy nhiễu hắn tu luyện.
Tu sĩ lúc tu luyện kiêng kỵ nhất là có người khác quấy rối, có lúc chỉ tùy tiện la to một tiếng cũng có thể doạ đến tẩu hoả nhập ma.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bạch Triệt, rõ ràng cho thấy hắn gặp phải vấn đề khó giải quyết trong tu luyện.
Vân Thanh Thanh chẳng thể làm gì khác hơn là yên lặng chui lên giường, tủi thân nhìn hắn.
Không biết nhìn bao lâu, Vân Thanh Thanh ngáp một cái, không nhịn được ngủ thiếp đi.
Cô đang ngủ mơ mơ màng màng, trên giường nhỏ đột nhiên chìm xuống, trong chăn bỗng nhiều hơn một người.
Vân Thanh Thanh không có tỉnh lại, theo thói quen mò qua, duỗi hai tay ôm cổ đối phương, còn tìm đến vị trí thoải mái, đầu gối vào bên hõm vai đối phương.
Ôi cái ôm ấm áp, giống hệt như trong ký ức.
Vân Thanh Thanh cho là mình đang nằm mơ, căn bản không nỡ mở mắt ra, khóe miệng thậm chí lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"A, tiểu yêu tinh.
"
Ôm nam nhân của cô cười nhẹ.
Hắn vươn tay, kéo chăn bao lấy phần lưng lộ ra ngoài của cô.
Sắc mặt nam nhân nổi lên ửng đỏ bất thường, dấu vết màu đen trên mi tâm hình thành hoa văn như giọt nước, trong đôi mắt rũ xuống là màu đen như vực sâu không đáy.
"A! ! "
Tựa hồ bị hắn ôm quá chặt, Vân Thanh Thanh đang ngủ giãy dụa một chút, ưm lên một tiếng.
Nhìn lông mày cô hơi nhíu lại, nam nhân căn bản không có ý định buông tay, ngược lại càng ôm cô chặt hơn, ngữ khí hắn trầm thấp, bất mãn hỏi: "Sư đệ có cái gì tốt, đáng giá nàng đặc biệt vào phòng hắn?
Không chờ cô mở miệng trả lời, hắn bỗng nhiên cúi đầu, đột nhiên cắn lên môi cô.
.
Danh sách chương