Vân Thanh Thanh chuẩn bị khởi hành đi Cực Bắc Ma Uyên.
Trước khi đi, Vân Thanh Thanh không thông báo cho Bạch Triệt, chỉ mang theo Kỳ Dương.
Đi theo bọn cô đến Ma Uyên còn có tứ đại Yêu tướng mà Yêu Vương phái tới bảo vệ cô.
"Công chúa, tại sao lại không mang sư huynh đi theo vậy." Tới phụ cận Ma Uyên, Kỳ Dương nghi hoặc hỏi.
"......!Sợ hắn ăn giấm với Ma vương." Vân Thanh Thanh nhỏ giọng thầm thì một câu.
Lần trước cô và Bạch Triệt nháo lớn như vậy, phần lớn là do Bạch Triệt không tín nhiệm cô, mà Cực Bắc Ma Vương này rõ ràng có ý với cô, nếu cô mang đại phật Bạch Triệt tới đây, vạn nhất Bạch Triệt xúc động nháo ra chuyện, vậy liền biến thành nguy cơ ngoại giao của Yêu tộc.
"Ngươi lo lắng sư huynh ta ăn giấm của Ma Vương, nhưng...Ngươi không sợ sư huynh ăn giấm ta sao?" Kỳ Dương xoa xoa tóc rối tung trên đầu, phiền não nói.
Tuy rằng sư huynh chưa từng tỏ thái độ qua, nhưng từ ánh mắt vi diệu của sư huynh mà xem, sư huynh đối với hắn cùng Vân Thanh Thanh tiếp xúc thập phần bài xích.
Vân Thanh Thanh liếc xéo hắn một cái, sâu kín nói: "Gọi ngươi tới đây, là để làm nhân chứng cho ta.
Kỳ Dương: "......"
Hoá ra là kêu hắn đến làm giám sát viên!
Cực Bắc Ma Uyên ở gần giao giới giữa Ma giới và Yêu giới, Vân Thanh Thanh cưỡi pháp khí truyền tống của Yêu tướng đi tới bên ngoài Ma Uyên.
Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài Ma Uyên bị một tầng hắc khí nồng đậm bao phủ, sâu không thấy đáy.
"Ma Vương một mình ở nơi này gần ngàn năm, hắn không cảm thấy nhàm chán sao?"
Vân Thanh Thanh thu hồi tầm mắt, Ma Uyên này tuy rằng sâu không lường được, nhưng từ bố cục đơn giản của nó, thấy được cuộc sống ở chỗ này thật sự là quá nhàm chán.
Đi tới trước một tế đài bên ngoài Ma Uyên, Vân Thanh Thanh phân phó người của Ma tộc khởi động pháp trận.
Tòa pháp trận màu đỏ được xây dựng trên tế đài hình tròn, vòng ngoài pháp trận vây quanh mười hai cột trụ, trên cột vẽ ra các loại viễn cổ ma vật, Vân Thanh Thanh mới nhìn thoáng qua, liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
Người của Yêu tộc nhìn đồ đằng của Ma tộc sẽ cảm thấy không thoải mái, Vân Thanh Thanh không dám tùy ý nhìn lung tung nữa.
Dưới sự thúc giục của tộc nhân Ma tộc, pháp trận trên tế đài rất nhanh sáng lên hồng quang, Vân Thanh Thanh vừa nhấc chân lên, đang chuẩn bị đi vào pháp trận, Kỳ Dương bỗng nhiên nói: "Công chúa, trước tiên chớ vào đã."
Không biết tại sao, nhìn trận pháp cổ quái này, hắn có một loại cảm giác sợ hãi tim đập nhanh hơn.
"Công chúa cần phải đi vào pháp trận, mới có thể đối thoại với Ma Vương." Người của Ma tộc nhắc nhở.
"Ta luôn cảm thấy pháp trận này......!Có gì đó kỳ lạ." Nhìn hồng quang tràn ngập mùi máu tươi kia, trong lòng Kỳ Dương rất không kiên định.
Trận pháp này do mười hai đại viễn cổ ma vật dựng thành cột vây quanh, không giống như loại trận pháp bình thường triệu hoán, ngược lại giống như là đang phong trữ thứ cỗ quái nào đó.
Người Ma tộc giễu cợt một tiếng: "Ngươi là Nhân tộc, tất nhiên đối với trận pháp Ma tộc thấy không thoải mái rồi."
Vân Thanh Thanh nhíu mày nhìn hồng quang dưới chân do trận pháp bốc lên, không biết vì cái gì, cô không chỉ không cảm thấy trận pháp nguy hiểm, ngược lại còn có một loại cảm giác quen thuộc.
Cỗ cảm giác quen thuộc này hấp dẫn cô sâu sắc.
Ngay khi Vân Thanh Thanh do dự có nên đi vào hay không, một Yêu tướng gần đó bỗng nhiên hô: "Đồ Sơn công tử, sao ngài lại đến đây?"
Vân Thanh Thanh quay đầu lại nhìn lại, phát hiện Đồ Sơn Nhan thế mà đến đây rồi.
Đồ Sơn Nhan đứng dưới tế đàn, ngẩng đầu, mỉm cười với mọi người, nói: "Ta không yên lòng công chúa, nên lại đây nhìn một cái."
Đúng là không yên lòng cô sao?
Đồ Sơn Nhan xuất hiện tại nơi này, khiến Vân Thanh Thanh cảm thấy rất kỳ lạ.
"Công chúa không dám đi vào sao? Không bằng ta đi cùng công chúa đi." Đồ Sơn Nhan ôn nhu nhìn cô, trái ngược với bản sắc oán phụ trước kia.
Vân Thanh Thanh nghi ngờ nhìn hắn, nháy mắt với yêu tướng phụ cận, ra hiệu hắn ngăn Đồ Sơn Nhan lại, ngoài miệng vẫn nói: "Không cần ngươi tới, ta tự mình đi vào."
Không đợi Yêu tướng ra tay, bỗng nhiên, cả người Đồ Sơn Nhan ngay tại chỗ biến mất.
Chuông báo của hệ thống trong đầu Vân Thanh Thanh báo động mãnh liệt, cô đang muốn lùi bước trở về, Đồ Sơn Nhan sử dụng thuật di hình ảo ảnh, đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.
Hắn vươn tay, bắt được Vân Thanh Thanh trở về, sau đó chưởng mạnh sau lưng cô một cái, đẩy cô vào trong pháp trận.
"Phốc."
Mặc dù có Long Lân Giáp phụ thân, Vân Thanh Thanh vẫn bị hắn đánh cho phun ra một ngụm máu.
Vân Thanh Thanh đầu hướng xuống dưới ngã trên mặt đất.
Máu cô mới phun ra dần dần rơi xuống mặt đất, bị pháp trận hấp thu hầu như không còn.
Một lát sau, pháp trận hấp thu hết máu của Vân Thanh Thanh, đột nhiên sáng lên huyết sắc hồng quang.
"Đồ Sơn Nhan, ngươi thật to gan!"
Vân Thanh Thanh ngẩng mặt bị đập đau lên, phẫn nộ mắng Đồ Sơn Nhan.
Đồ Sơn Nhan cười lạnh, sau đó tay phải thành móng vuốt, một trảo hất văng tia sáng trắng đánh về phía lưng hắn.
Tia sáng sắc bén này chính là pháp kiếm bản mệnh của Kỳ Dương.
Thấy pháp kiếm của Kỳ Dương bị Đồ Sơn Nhan tùy ý hất bay, trên mặt cô không khỏi lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Cô vẫn luôn biết, Kỳ Dương thân là nam chủ thực lực tương đương với nhân vật phản diện Bạch Triệt, ở tiệc tối trước đó, Đồ Sơn Nhan biểu hiện ra thực lực kém hơn Bạch Triệt rất nhiều, mà hôm nay, hắn lại có được thực lực đánh bay pháp khí bản mệnh của Kỳ Dương!
Tên hồ ly chết tiệt này lại cố ý che dấu tu vi!
"Công chúa, xin lỗi, ta nhất định phải đưa nàng vào Ma Uyên." Đồ Sơn Nhan cắn chặt môi dưới, lãnh khốc vô tình nói.
Vân Thanh Thanh đang muốn mở miệng hỏi hắn vì sao, lúc này, pháp trận trên mặt đất xuất hiện vòng xoáy màu đỏ thật lớn, giống như một cái miệng thú thật lớn, trong khoảnh khắc đem Vân Thanh Thanh hút vào.
Vân Thanh Thanh nhất thời mắt tối sầm lại.
Đợi đến khi cô tỉnh táo lại, cả người cô đang không ngừng rơi xuống, từ bầu trời xám xịt trên đỉnh đầu, xem ra cô đã tiến vào Ma Uyên.
Tế đàn pháp trận này quả nhiên có cổ quái, có thể kéo cô vào trong Ma Uyên, thật sự là thất sách.
Khi Vân Thanh Thanh cho rằng mình sẽ ngã chết, một đạo sương mù mềm nhũn bỗng nhiên nâng cô lên, sau đó chậm rãi rơi xuống đất.
"Khụ khụ khụ."
Vân Thanh Thanh một tay chống đất, lại ho ra vài ngụm máu.
Đồ Sơn Nhan trời đánh, cô vốn định tiến vào pháp trận tìm Ma Vương từ hôn, ai biết con hồ ly chết tiệt này lòng dạ ác độc, nhất định phải chưởng cô một cái!
Vân Thanh Thanh vừa ở trong lòng mắng Đồ Sơn Nhan, vừa quan sát cảnh tượng chung quanh.
Lúc này, cô đang ngồi trên một tế đàn giống bên ngoài Ma Uyên như đúc, thoạt nhìn tế đàn này còn mới hơn so với bên ngoài.
Cô chậm rãi bò lên, muốn bò ra khỏi phạm vi tế đàn, nhưng sau một hồi, trước mắt cô lại đột nhiên hoa lên, mệt mỏi co quắp lại.
"Tiểu hệ thống, ta thấy choáng váng quá, có phải ta bị thiếu máu rồi không?"
Cảm giác hình ảnh trước mắt dần dần vặn vẹo, Vân Thanh Thanh dần không khống chế được thân thể của mình.
Đây đâu phải là thiếu máu! Rõ ràng chính là bị đánh đến nội thương!
Tiểu hệ thống sốt ruột nói: "Nhanh dùng thuật bảo mệnh Yêu Vương cho cô!
Khi Vân Thanh Thanh rời khỏi Yêu giới, Yêu Vương đặc biệt truyền cho cô một phần khẩu quyết bảo mệnh, phần khẩu quyết bảo mệnh này không chỉ có thể gia tăng tốc độ di chuyển của người thi pháp, còn có thể giúp người thi pháp khôi phục Yêu lực.
Vân Thanh Thanh vội vàng niệm khẩu quyết bảo mệnh.
Một luồng nhiệt nóng tràn vào trong đan điền, sau đó tứ chi cũng giống như được nước ấm thấm qua.
Vân Thanh Thanh cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, sau lưng cũng không đau đớn nữa.
Ngay khi cô mơ mơ màng màng cao hứng thì phát hiện ra cột trụ trên tế đài trước mắt trở nên ngày càng cao hơn.
"Cây cột này sao còn có thể cao lên thế?" Vân Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn cây cột cao cao trên tế đài, cảm giác sao mình nhỏ bé đến thế.
"Không phải cây cột cao hơn, là cô nhỏ đi......!Phốc." Nhìn tạo hình mới ra lò của Vân Thanh Thanh, tiểu hệ thống không nhịn được cười ra tiếng.
Nghe tiếng cười cổ quái của tiểu hệ thống, Vân Thanh Thanh cảm thấy không đúng, thẳng đến khi cô phát hiện tay mình biến thành móng vuốt nhỏ, cô mới hiểu được —— thì ra cô đã biến thành thỏ xám cô thích ăn nhất!
Không sai, hiện tại tay cô đã không thể gọi là tay, mà là hai móng vuốt nhỏ của thỏ.
Càng đáng sợ chính là, cái bụng tròn tròn đầy thịt, cô dùng móng vuốt đâm đâm một cái, cái bụng này còn rất đàn hồi, thế mà còn nảy lên hai lần.
Vân Thanh Thanh che hai lỗ tai dài rũ xuống, kêu lớn sụp đổ.
*
Kỳ Dương bị thương trở lại yêu thuyền, khoảng cách Vân Thanh Thanh rơi vào Ma Uyên đã qua hơn nửa ngày.
Không phải hắn không dám tiến vào Ma Uyên, mà là Ma Uyên kia căn bản không cho hắn đi vào, vô luận hắn nhảy về phía Ma Uyên bao nhiêu lần, sương mù kia giống như có lực bật lại, thập phần ghét bỏ ném hắn ra.
Hay lắm, Ma Uyên này còn chọn người, là nam nhân thì không cho vào.
Về phần pháp trận trên tế đài, từ sau khi Vân Thanh Thanh bị hút vào, pháp trận triệt để mất đi hiệu lực, ngay cả người của Ma tộc cũng không cách nào mở pháp trận ra nữa.
Thử hết toàn bộ phương pháp một lần, Kỳ Dương không thể làm gì khác hơn là trở về tìm Bạch Triệt nghĩ biện pháp.
Bạch Triệt lúc này đang ngồi thiền trong phòng, toàn thân hắn cao thấp hắc khí lượn lờ, nghiễm nhiên đã dần dần nhập ma.
"Sư huynh! Sư huynh!"
Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng vỗ cửa kịch liệt, Bạch Triệt thu hồi ma khí bên cạnh, kéo cửa ra.
"Sư huynh! Công chúa nàng......" Kỳ Dương vẫn thúc dục pháp khí chạy về phía trước, lúc này linh khí của hắn khô kiệt, miệng khô lưỡi khô, nói một nửa liền bị kẹt lại.
Tựa hồ cảm giác được không ổn, sắc mặt Bạch Triệt nhất thời trắng bệch.
Hắn nhanh chóng đi về phía trước hai bước, nhấc cổ áo Kỳ Dương lên, khẩn trương hỏi: "Nàng thế nào?"
"Khụ khụ......" Tựa hồ là sắc mặt Bạch Triệt quá doạ người, Kỳ Dương đột nhiên lên tinh thần, nói: "Nàng tiến vào Cực Bắc Ma Uyên."
"Nàng đến Cực Bắc Ma Uyên làm gì?" Hành tung của Vân Thanh Thanh vẫn là bí mật, ngay cả Bạch Triệt cũng không biết nàng đến Ma giới làm gì, chỉ biết nàng đưa Đồ Sơn Nhan đến hòa thân.
Kỳ Dương ánh mắt né tránh, nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Nàng nói là......!Phải đi tìm Ma vương từ hôn."
Nghe vậy, hô hấp Bạch Triệt hơi ngưng lại.
Từ hôn?
Vân Thanh Thanh vậy mà cùng Ma vương có hôn ước!
Nghĩ đến tháng trước Vân Thanh Thanh thổ lộ với hắn, nội tâm Bạch Triệt quặn đau.
Nàng lại dụng tình với hắn đến nước này, ngay cả nhất giới chi chủ của Ma giới cũng dám đắc tội.
"Ta muốn đi cứu nàng."
Không kịp chất vấn Kỳ Dương vì sao không sớm nói cho hắn biết, Bạch Triệt đã nhanh chóng buông cổ áo Kỳ Dương ra, giống như mũi tên rời cung xông ra ngoài cửa.
Đợi đến khi Kỳ Dương đuổi theo đến boong tàu, Bạch Triệt đã hóa thành một đạo hồng quang, biến mất ở cuối chân trời..
Trước khi đi, Vân Thanh Thanh không thông báo cho Bạch Triệt, chỉ mang theo Kỳ Dương.
Đi theo bọn cô đến Ma Uyên còn có tứ đại Yêu tướng mà Yêu Vương phái tới bảo vệ cô.
"Công chúa, tại sao lại không mang sư huynh đi theo vậy." Tới phụ cận Ma Uyên, Kỳ Dương nghi hoặc hỏi.
"......!Sợ hắn ăn giấm với Ma vương." Vân Thanh Thanh nhỏ giọng thầm thì một câu.
Lần trước cô và Bạch Triệt nháo lớn như vậy, phần lớn là do Bạch Triệt không tín nhiệm cô, mà Cực Bắc Ma Vương này rõ ràng có ý với cô, nếu cô mang đại phật Bạch Triệt tới đây, vạn nhất Bạch Triệt xúc động nháo ra chuyện, vậy liền biến thành nguy cơ ngoại giao của Yêu tộc.
"Ngươi lo lắng sư huynh ta ăn giấm của Ma Vương, nhưng...Ngươi không sợ sư huynh ăn giấm ta sao?" Kỳ Dương xoa xoa tóc rối tung trên đầu, phiền não nói.
Tuy rằng sư huynh chưa từng tỏ thái độ qua, nhưng từ ánh mắt vi diệu của sư huynh mà xem, sư huynh đối với hắn cùng Vân Thanh Thanh tiếp xúc thập phần bài xích.
Vân Thanh Thanh liếc xéo hắn một cái, sâu kín nói: "Gọi ngươi tới đây, là để làm nhân chứng cho ta.
Kỳ Dương: "......"
Hoá ra là kêu hắn đến làm giám sát viên!
Cực Bắc Ma Uyên ở gần giao giới giữa Ma giới và Yêu giới, Vân Thanh Thanh cưỡi pháp khí truyền tống của Yêu tướng đi tới bên ngoài Ma Uyên.
Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài Ma Uyên bị một tầng hắc khí nồng đậm bao phủ, sâu không thấy đáy.
"Ma Vương một mình ở nơi này gần ngàn năm, hắn không cảm thấy nhàm chán sao?"
Vân Thanh Thanh thu hồi tầm mắt, Ma Uyên này tuy rằng sâu không lường được, nhưng từ bố cục đơn giản của nó, thấy được cuộc sống ở chỗ này thật sự là quá nhàm chán.
Đi tới trước một tế đài bên ngoài Ma Uyên, Vân Thanh Thanh phân phó người của Ma tộc khởi động pháp trận.
Tòa pháp trận màu đỏ được xây dựng trên tế đài hình tròn, vòng ngoài pháp trận vây quanh mười hai cột trụ, trên cột vẽ ra các loại viễn cổ ma vật, Vân Thanh Thanh mới nhìn thoáng qua, liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
Người của Yêu tộc nhìn đồ đằng của Ma tộc sẽ cảm thấy không thoải mái, Vân Thanh Thanh không dám tùy ý nhìn lung tung nữa.
Dưới sự thúc giục của tộc nhân Ma tộc, pháp trận trên tế đài rất nhanh sáng lên hồng quang, Vân Thanh Thanh vừa nhấc chân lên, đang chuẩn bị đi vào pháp trận, Kỳ Dương bỗng nhiên nói: "Công chúa, trước tiên chớ vào đã."
Không biết tại sao, nhìn trận pháp cổ quái này, hắn có một loại cảm giác sợ hãi tim đập nhanh hơn.
"Công chúa cần phải đi vào pháp trận, mới có thể đối thoại với Ma Vương." Người của Ma tộc nhắc nhở.
"Ta luôn cảm thấy pháp trận này......!Có gì đó kỳ lạ." Nhìn hồng quang tràn ngập mùi máu tươi kia, trong lòng Kỳ Dương rất không kiên định.
Trận pháp này do mười hai đại viễn cổ ma vật dựng thành cột vây quanh, không giống như loại trận pháp bình thường triệu hoán, ngược lại giống như là đang phong trữ thứ cỗ quái nào đó.
Người Ma tộc giễu cợt một tiếng: "Ngươi là Nhân tộc, tất nhiên đối với trận pháp Ma tộc thấy không thoải mái rồi."
Vân Thanh Thanh nhíu mày nhìn hồng quang dưới chân do trận pháp bốc lên, không biết vì cái gì, cô không chỉ không cảm thấy trận pháp nguy hiểm, ngược lại còn có một loại cảm giác quen thuộc.
Cỗ cảm giác quen thuộc này hấp dẫn cô sâu sắc.
Ngay khi Vân Thanh Thanh do dự có nên đi vào hay không, một Yêu tướng gần đó bỗng nhiên hô: "Đồ Sơn công tử, sao ngài lại đến đây?"
Vân Thanh Thanh quay đầu lại nhìn lại, phát hiện Đồ Sơn Nhan thế mà đến đây rồi.
Đồ Sơn Nhan đứng dưới tế đàn, ngẩng đầu, mỉm cười với mọi người, nói: "Ta không yên lòng công chúa, nên lại đây nhìn một cái."
Đúng là không yên lòng cô sao?
Đồ Sơn Nhan xuất hiện tại nơi này, khiến Vân Thanh Thanh cảm thấy rất kỳ lạ.
"Công chúa không dám đi vào sao? Không bằng ta đi cùng công chúa đi." Đồ Sơn Nhan ôn nhu nhìn cô, trái ngược với bản sắc oán phụ trước kia.
Vân Thanh Thanh nghi ngờ nhìn hắn, nháy mắt với yêu tướng phụ cận, ra hiệu hắn ngăn Đồ Sơn Nhan lại, ngoài miệng vẫn nói: "Không cần ngươi tới, ta tự mình đi vào."
Không đợi Yêu tướng ra tay, bỗng nhiên, cả người Đồ Sơn Nhan ngay tại chỗ biến mất.
Chuông báo của hệ thống trong đầu Vân Thanh Thanh báo động mãnh liệt, cô đang muốn lùi bước trở về, Đồ Sơn Nhan sử dụng thuật di hình ảo ảnh, đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.
Hắn vươn tay, bắt được Vân Thanh Thanh trở về, sau đó chưởng mạnh sau lưng cô một cái, đẩy cô vào trong pháp trận.
"Phốc."
Mặc dù có Long Lân Giáp phụ thân, Vân Thanh Thanh vẫn bị hắn đánh cho phun ra một ngụm máu.
Vân Thanh Thanh đầu hướng xuống dưới ngã trên mặt đất.
Máu cô mới phun ra dần dần rơi xuống mặt đất, bị pháp trận hấp thu hầu như không còn.
Một lát sau, pháp trận hấp thu hết máu của Vân Thanh Thanh, đột nhiên sáng lên huyết sắc hồng quang.
"Đồ Sơn Nhan, ngươi thật to gan!"
Vân Thanh Thanh ngẩng mặt bị đập đau lên, phẫn nộ mắng Đồ Sơn Nhan.
Đồ Sơn Nhan cười lạnh, sau đó tay phải thành móng vuốt, một trảo hất văng tia sáng trắng đánh về phía lưng hắn.
Tia sáng sắc bén này chính là pháp kiếm bản mệnh của Kỳ Dương.
Thấy pháp kiếm của Kỳ Dương bị Đồ Sơn Nhan tùy ý hất bay, trên mặt cô không khỏi lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Cô vẫn luôn biết, Kỳ Dương thân là nam chủ thực lực tương đương với nhân vật phản diện Bạch Triệt, ở tiệc tối trước đó, Đồ Sơn Nhan biểu hiện ra thực lực kém hơn Bạch Triệt rất nhiều, mà hôm nay, hắn lại có được thực lực đánh bay pháp khí bản mệnh của Kỳ Dương!
Tên hồ ly chết tiệt này lại cố ý che dấu tu vi!
"Công chúa, xin lỗi, ta nhất định phải đưa nàng vào Ma Uyên." Đồ Sơn Nhan cắn chặt môi dưới, lãnh khốc vô tình nói.
Vân Thanh Thanh đang muốn mở miệng hỏi hắn vì sao, lúc này, pháp trận trên mặt đất xuất hiện vòng xoáy màu đỏ thật lớn, giống như một cái miệng thú thật lớn, trong khoảnh khắc đem Vân Thanh Thanh hút vào.
Vân Thanh Thanh nhất thời mắt tối sầm lại.
Đợi đến khi cô tỉnh táo lại, cả người cô đang không ngừng rơi xuống, từ bầu trời xám xịt trên đỉnh đầu, xem ra cô đã tiến vào Ma Uyên.
Tế đàn pháp trận này quả nhiên có cổ quái, có thể kéo cô vào trong Ma Uyên, thật sự là thất sách.
Khi Vân Thanh Thanh cho rằng mình sẽ ngã chết, một đạo sương mù mềm nhũn bỗng nhiên nâng cô lên, sau đó chậm rãi rơi xuống đất.
"Khụ khụ khụ."
Vân Thanh Thanh một tay chống đất, lại ho ra vài ngụm máu.
Đồ Sơn Nhan trời đánh, cô vốn định tiến vào pháp trận tìm Ma Vương từ hôn, ai biết con hồ ly chết tiệt này lòng dạ ác độc, nhất định phải chưởng cô một cái!
Vân Thanh Thanh vừa ở trong lòng mắng Đồ Sơn Nhan, vừa quan sát cảnh tượng chung quanh.
Lúc này, cô đang ngồi trên một tế đàn giống bên ngoài Ma Uyên như đúc, thoạt nhìn tế đàn này còn mới hơn so với bên ngoài.
Cô chậm rãi bò lên, muốn bò ra khỏi phạm vi tế đàn, nhưng sau một hồi, trước mắt cô lại đột nhiên hoa lên, mệt mỏi co quắp lại.
"Tiểu hệ thống, ta thấy choáng váng quá, có phải ta bị thiếu máu rồi không?"
Cảm giác hình ảnh trước mắt dần dần vặn vẹo, Vân Thanh Thanh dần không khống chế được thân thể của mình.
Đây đâu phải là thiếu máu! Rõ ràng chính là bị đánh đến nội thương!
Tiểu hệ thống sốt ruột nói: "Nhanh dùng thuật bảo mệnh Yêu Vương cho cô!
Khi Vân Thanh Thanh rời khỏi Yêu giới, Yêu Vương đặc biệt truyền cho cô một phần khẩu quyết bảo mệnh, phần khẩu quyết bảo mệnh này không chỉ có thể gia tăng tốc độ di chuyển của người thi pháp, còn có thể giúp người thi pháp khôi phục Yêu lực.
Vân Thanh Thanh vội vàng niệm khẩu quyết bảo mệnh.
Một luồng nhiệt nóng tràn vào trong đan điền, sau đó tứ chi cũng giống như được nước ấm thấm qua.
Vân Thanh Thanh cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, sau lưng cũng không đau đớn nữa.
Ngay khi cô mơ mơ màng màng cao hứng thì phát hiện ra cột trụ trên tế đài trước mắt trở nên ngày càng cao hơn.
"Cây cột này sao còn có thể cao lên thế?" Vân Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn cây cột cao cao trên tế đài, cảm giác sao mình nhỏ bé đến thế.
"Không phải cây cột cao hơn, là cô nhỏ đi......!Phốc." Nhìn tạo hình mới ra lò của Vân Thanh Thanh, tiểu hệ thống không nhịn được cười ra tiếng.
Nghe tiếng cười cổ quái của tiểu hệ thống, Vân Thanh Thanh cảm thấy không đúng, thẳng đến khi cô phát hiện tay mình biến thành móng vuốt nhỏ, cô mới hiểu được —— thì ra cô đã biến thành thỏ xám cô thích ăn nhất!
Không sai, hiện tại tay cô đã không thể gọi là tay, mà là hai móng vuốt nhỏ của thỏ.
Càng đáng sợ chính là, cái bụng tròn tròn đầy thịt, cô dùng móng vuốt đâm đâm một cái, cái bụng này còn rất đàn hồi, thế mà còn nảy lên hai lần.
Vân Thanh Thanh che hai lỗ tai dài rũ xuống, kêu lớn sụp đổ.
*
Kỳ Dương bị thương trở lại yêu thuyền, khoảng cách Vân Thanh Thanh rơi vào Ma Uyên đã qua hơn nửa ngày.
Không phải hắn không dám tiến vào Ma Uyên, mà là Ma Uyên kia căn bản không cho hắn đi vào, vô luận hắn nhảy về phía Ma Uyên bao nhiêu lần, sương mù kia giống như có lực bật lại, thập phần ghét bỏ ném hắn ra.
Hay lắm, Ma Uyên này còn chọn người, là nam nhân thì không cho vào.
Về phần pháp trận trên tế đài, từ sau khi Vân Thanh Thanh bị hút vào, pháp trận triệt để mất đi hiệu lực, ngay cả người của Ma tộc cũng không cách nào mở pháp trận ra nữa.
Thử hết toàn bộ phương pháp một lần, Kỳ Dương không thể làm gì khác hơn là trở về tìm Bạch Triệt nghĩ biện pháp.
Bạch Triệt lúc này đang ngồi thiền trong phòng, toàn thân hắn cao thấp hắc khí lượn lờ, nghiễm nhiên đã dần dần nhập ma.
"Sư huynh! Sư huynh!"
Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng vỗ cửa kịch liệt, Bạch Triệt thu hồi ma khí bên cạnh, kéo cửa ra.
"Sư huynh! Công chúa nàng......" Kỳ Dương vẫn thúc dục pháp khí chạy về phía trước, lúc này linh khí của hắn khô kiệt, miệng khô lưỡi khô, nói một nửa liền bị kẹt lại.
Tựa hồ cảm giác được không ổn, sắc mặt Bạch Triệt nhất thời trắng bệch.
Hắn nhanh chóng đi về phía trước hai bước, nhấc cổ áo Kỳ Dương lên, khẩn trương hỏi: "Nàng thế nào?"
"Khụ khụ......" Tựa hồ là sắc mặt Bạch Triệt quá doạ người, Kỳ Dương đột nhiên lên tinh thần, nói: "Nàng tiến vào Cực Bắc Ma Uyên."
"Nàng đến Cực Bắc Ma Uyên làm gì?" Hành tung của Vân Thanh Thanh vẫn là bí mật, ngay cả Bạch Triệt cũng không biết nàng đến Ma giới làm gì, chỉ biết nàng đưa Đồ Sơn Nhan đến hòa thân.
Kỳ Dương ánh mắt né tránh, nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Nàng nói là......!Phải đi tìm Ma vương từ hôn."
Nghe vậy, hô hấp Bạch Triệt hơi ngưng lại.
Từ hôn?
Vân Thanh Thanh vậy mà cùng Ma vương có hôn ước!
Nghĩ đến tháng trước Vân Thanh Thanh thổ lộ với hắn, nội tâm Bạch Triệt quặn đau.
Nàng lại dụng tình với hắn đến nước này, ngay cả nhất giới chi chủ của Ma giới cũng dám đắc tội.
"Ta muốn đi cứu nàng."
Không kịp chất vấn Kỳ Dương vì sao không sớm nói cho hắn biết, Bạch Triệt đã nhanh chóng buông cổ áo Kỳ Dương ra, giống như mũi tên rời cung xông ra ngoài cửa.
Đợi đến khi Kỳ Dương đuổi theo đến boong tàu, Bạch Triệt đã hóa thành một đạo hồng quang, biến mất ở cuối chân trời..
Danh sách chương