Sau khi biết Yêu Hậu bị Nhân tộc bắt, Vân Thanh Thanh sợ tới mức thiếu chút nữa lại biến thành thỏ.
"Ta, ta phải báo tin cho phụ vương, để phụ vương đi cứu mẫu hậu!" Vân Thanh Thanh gãi gãi tai thỏ vừa mới xuất hiện trên đỉnh đầu mình.
Nửa tháng nay, Vân Thanh Thanh cả ngày ở Bạch Ngọc cung ăn ngon uống no say, vết thương trên người đã khỏi hơn phân nửa, hiện tại đã khôi phục hình người.
Nghe được tin tức xong ý nghĩ đầu tiên của cô là để cho phụ vương nhà mình ra tay cứu mẫu hậu.
"Không cần gọi." Bạch Triệt đè bả vai cô lại, an ủi, "Phụ vương nàng bị thương, nếu để ông ấy tới cứu mẫu hậu nàng thì chẳng khác nào đi chịu chết."
"Ta sao không biết phụ vương ta bị thương......" Vân Thanh Thanh ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi.
"Ông ấy vẫn lấy hình thỏ gặp người, chắc chắn bị thương rất nặng." Bạch Triệt tỉnh táo nói.
Tuy rằng sau khi Yêu Vương biến thành hình thỏ, cực lực ra vẻ uy nghiêm khí phách, nhưng khi đó Bạch Triệt lại phát hiện khí tức Yêu Vương không ổn định, còn phát hiện rất nhiều chi tiết Vân Thanh Thanh không chú ý tới.
Có điều hắn không muốn nói tình huống thật sự của Yêu Vương cho Vân Thanh Thanh biết.
Nghe vậy, Vân Thanh Thanh nhất thời sững sốt.
Xác thực là từ khi cô thế giới này phụ vương chưa từng lấy hình người xuất hiện.
"Ta......! Còn tưởng phụ vương thích biến thành thỏ chứ, ai ngờ ông ấy giống ta lúc trước, không thể không hóa thành hình thỏ để chữa thương."
Nói xong, Vân Thanh Thanh lại cảm thấy mình quá ngốc, vậy mà vẫn không phát hiện Yêu Vương rất không thích hợp.
Ngay cả bản thân cô còn không thích biến thành thỏ thì sao mà phụ vương thích được?
Thấy Vân Thanh Thanh lo lắng, Bạch Triệt nắm chặt tay cô, vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói: "Nàng yên tâm, ta đi cứu mẫu hậu nàng."
Yêu Hậu là mẫu thân của Vân Thanh Thanh, bây giờ tính là nhạc mẫu của Bạch Triệt.
Coi như nhạc mẫu từng hạ độc thủ với hắn, nhưng nể mặt Vân Thanh Thanh, Bạch Triệt không có khả năng mặc kệ Yêu Hậu bị Nhân tộc bắt đi.
"Không tốt lắm."
Không nghĩ tới Bạch Triệt lại chủ động đưa ra đề nghị đi cứu Yêu Hậu, Vân Thanh Thanh có chút kinh ngạc.
Yêu Hậu từng xuống tay với Bạch Triệt, giữa hai người còn náo loạn một hồi, Vân Thanh Thanh không muốn phiền toái Bạch Triệt đi cứu Yêu Hậu, vì thế cô như chém đinh chặt sắt nói: "Ta tự mình đi cứu mẫu hậu."
Nhìn Vân Thanh Thanh buồn bực lao ra ngoài, Bạch Triệt kéo người về, nói: "Nàng đi làm gì? Nàng đánh thắng được trưởng lão thập đại môn phái của Nhân tộc sao?"
"Ta có biện pháp!" Vân Thanh Thanh hô, trên người cô có một đống đạo cụ hệ thống thương thành, nếu như đánh không lại Nhân tộc, chí ít có thể âm thầm lẻn vào.
"Bà ấy là mẫu thân nàng thì chính là mẫu thân ta, ta sẽ không ngồi xem mặc kệ." Bạch Triệt đem Vân Thanh Thanh đang lộn xộn đè lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Vân Thanh Thanh thoáng không biết nên nói gì cho phải.
Nam nhân này luôn đối tốt với cô như vậy, khiến cô cũng không biết làm sao báo đáp hắn.
"Nàng ở nhà chờ ta về." Nói xong, Bạch Triệt buông tay cô ra, xoay người đi ra ngoài điện.
Nhìn bóng lưng dứt khoát của Bạch Triệt, Vân Thanh Thanh nhanh chân đuổi theo, nói: "Chàng muốn dựa vào sức một người đi cứu mẫu hậu ta?"
Bước chân Bạch Triệt dừng lại, quay đầu, ôn nhu nhìn cô: "Đương nhiên rồi.
Nếu mang theo nhiều binh, Nhân tộc khó tránh khỏi sẽ cho là chúng ta muốn ứng chiến."
"Ta và chàng cùng đi, chàng trước đây làm chuyện gì cũng đều mang ta theo cùng." Vân Thanh Thanh xông tới phía trước, nắm lấy tay áo hắn, không cho hắn tiếp tục phản bác.
"Ta lúc nào cũng mang nàng theo cùng?" Bạch Triệt không khỏi buồn cười, hắn lần này là đến trận địa Nhân tộc cứu Yêu Hậu, không phải là cùng Nhân tộc người ta chơi đùa.
Vân Thanh Thanh đảo mắt, lắc lắc tay áo hắn, thanh âm càng ngày càng nhỏ: "Lúc chàng vẫn còn là Lâm Triệt."
Nghĩ đến gút mắc giữa hai người ở kiếp trước, Bạch Triệt bất đắc dĩ cười.
Nhớ lúc trước hắn vẫn là Lâm Triệt, công lực càn quấy của Vân Thanh Thanh thập phần thâm hậu, vì muốn ngăn cản hắn đến Dương Châu mà ngay cả pháp thuật gây mưa tạo sét nàng đều dùng hết......
Có điều, tính cách vân Thanh Thanh vẫn luôn như thế, nếu để nàng một mình ở Ma Uyên, vạn nhất nàng nhân cơ hội chạy ra ngoài, ngược lại càng dễ xảy ra chuyện.
Thôi, Bạch Triệt xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng trong tiếng ồn ào của Vân Thanh Thanh giơ tay đầu hàng.
"Nắm chặt, chớ lộn xộn."
Đỡ Vân Thanh Thanh lên pháp kiếm xong, Bạch Triệt thúc giục pháp kiếm bay ra khỏi Ma Uyên.
Vân Thanh Thanh sao có thể loạn động, pháp kiếm này mỏng manh chật hẹp, ngay cả chân cô cũng không có chỗ mà đặt, có điều pháp kiếm như thế cũng có chỗ tốt, cô phải ôm Bạch Triệt thì mới có thể đứng vững được.
Vân Thanh Thanh một tay ôm eo hắn, đầu tựa trên bả vai hắn, lần đầu cảm thấy "đi máy bay" cũng có thể hạnh phúc như thế.
Bọn họ phi hành độ cao rất cao, nếu có Ma nhân ngẩng đầu nhìn, sẽ phát hiện một thanh pháp kiếm Thiên Huyền Môn đang bay trên trời.
"Chàng làm sao vẫn còn sử dụng pháp kiếm bản mệnh?" Vân Thanh Thanh quay đầu hỏi hắn, thanh pháp kiếm bản mệnh này vẫn là thanh lúc trước cô trả lại cho hắn.
Bạch Triệt nắm chặt tay cô, đáp: "Thói quen."
Một trăm năm nay, mỗi khi hắn xuất hành đều là cưỡi pháp kiếm, vừa rồi ra khỏi cửa, phản ứng đầu tiên của hắn chính là ngự kiếm.
Dùng pháp kiếm ra cửa có tốt có xấu, chỗ tốt là đơn giản, tùy thời điều khiển là có thể đi, chỗ xấu là luôn phải đứng, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Sau này hắn thường xuyên phải cùng Vân Thanh Thanh đồng hành, cưỡi phi kiếm tới lui ngược lại ủy khuất nàng.
"Ngày khác ta để Nữ Ma Vương đưa pháp khí rộng rãi chút lại đây." Bạch Triệt nói.
Trước khi tái thế hắn không có thói quen thu thập pháp khí, những thứ trong cung điện Bạch Ngọc, tất cả đều là hắn dựa theo sở thích của Vân Thanh Thanh cố ý mua cho nàng, không nghĩ tới lần này ra cửa, lại không có pháp khí phi hành thuận tiện.
Để Vân Thanh Thanh phải chen chúc trên pháp kiếm với hắn, là lỗi của hắn.
Ngay lúc Bạch Triệt ảo não, cách đó không xa bay tới một tấm thảm màu sắc rực rỡ.
Trên thảm bay có một tên Ma nhân, đang lúc Bạch Triệt cùng hắn lướt qua, Ma nhân nhanh chóng điều chuyển pháp khí, chắn trước mặt Bạch Triệt và Vân Thanh Thanh, chỉ vào Bạch Triệt hét lớn: "Tu sĩ Nhân tộc! Ngươi dám giả trang Ma tộc, mau nói, ngươi đến Ma giới chúng ta có mục đích gì?"
Tuy rằng trên người Bạch Triệt tản ra một cỗ ma khí nhàn nhạt, nhưng bề ngoài của hắn trông quá giống kiếm tu Nhân tộc, lại cố ý thu liễm tu vi, làm cho Ma nhân đối với thân phận của hắn hoài nghi sâu sắc.
Bạch Triệt ngay cả nhìn cũng lười nhìn Ma nhân kia một cái, hỏi Vân Thanh Thanh: "Nàng cảm thấy thảm bay của hắn thế nào?"
"Cũng được đi." Vân Thanh Thanh đáp, sau đó đột nhiên lại cảm thấy không đúng, "Chàng hỏi cái này làm gì?"
"Này! Nhân tộc ngươi to gan,dám không trả lời tiểu gia!" Thấy Bạch Triệt hoàn toàn không để hắn vào mắt, Ma nhân giận tím mặt, trong tay nháy mắt lấy ra một cái cờ chiêu hồn lớn màu đỏ, hướng Bạch Triệt công tới.
Ai ngờ Bạch Triệt ngay cả mí mắt cũng không nhấc, tay áo khẽ động, một đạo huyết quang ảm đạm xuất hiện, Ma nhân còn chưa đưa cờ đến trước mặt Bạch Triệt, cờ chiêu hồn trong tay bỗng nhiên chấn động, hóa thành một làn khói xanh biến mất.
"Chuyện này......"
Không nghĩ tới còn chưa đánh, pháp khí bản mệnh của mình một cái chớp mắt đã không còn, Ma nhân nhất thời kinh hãi biến sắc.
Đợi đến khi ma nhân lại nhìn xung quanh, Bạch Triệt cùng Vân Thanh Thanh đã không thấy đâu.
"Mượn pháp khí phi hành của ngươi dùng một lát, pháp khí phi hành này giá bao nhiêu ma thạch, Nữ Ma Vương sẽ đền cho ngươi." Trong đầu Ma nhân vang lên thanh âm của Bạch Triệt, hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện tấm thảm dưới chân mình cũng đột nhiên không thấy tăm hơi rồi.
Vân Thanh Thanh cùng Bạch Triệt ngồi trên thảm bay tiếp tục phi hành về phía trước.
Thấy Vân Thanh Thanh không còn bó tay bó chân nữa, mắt Bạch Triệt hơi cong lên một chút.
"Chúng ta vô duyên vô cớ cướp pháp khí của người khác, chuyện này không hay lắm chứ?" Vân Thanh Thanh phát hiện Bạch Triệt còn rất bá đạo.
Bạch Triệt phất tay áo, nói: "Không sao, ta sẽ để Nữ Ma Vương bồi thường cho hắn."
"Vậy thì tốt."
Nhìn bộ dáng Bạch Triệt vân đạm phong khinh, Vân Thanh Thanh tạm tin lời hắn.
Nhưng đợi đến khi bọn họ đem thảm bay đổi thành một cái kiệu, sau đó lại đổi thành một cái thuyền, Vân Thanh Thanh nhất thời chịu không nổi, nói: "Chúng ta một đường cường thủ cướp đoạt như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của chàng?"
Bạch Triệt ngồi trên ma thuyền, cho Ma tướng quỳ một bên một ánh mắt, Ma tướng nhanh chóng đưa cho Vân Thanh Thanh một chén trà nóng.
Ma tướng bị cưỡng ép trưng dụng ma thuyền vẻ mặt cảm kích đến rơi nước mắt, nói: "Ma Vương Phi, ngài không cần lo lắng, chúng ta chỉ có cảm tạ đối với Ma Vương, cảm tạ Ma vương mượn pháp khí dùng một lát."
Nghe thấy ba chữ "Ma Vương Phi", Vân Thanh Thanh ôm một chén trà nóng không khỏi một trận buồn nôn.
Cái xưng hô "Ma Vương Phi" này nghe tới thực quá xấu hổ.
Bởi vì Bạch Triệt pháp lực cao cường, bọn họ rất nhanh liền đến biên cảnh Ma giới.
Lúc này, bởi vì Ma giới không chủ động xuất chiến, thập đại môn phái Nhân giới chiếm lĩnh không ít Ma thành, nhìn đám Ma tu bị thương từ phía dưới đi qua, Vân Thanh Thanh ngồi bên cửa sổ, lông mày dần dần nhíu lại.
Cô và Kỳ Dương cầu xin Bạch Triệt hạ lệnh để Ma tộc tránh chiến, bọn họ có phải đã sai rồi không?
"Đừng nhìn." Bạch Triệt đưa tay kéo cô từ bên cửa sổ trở lại, nhẹ nhàng nói với cô, "Chiến tranh không phải muốn tránh là có thể tránh được, nàng bận tâm cũng vô dụng."
Chỉ để Ma tộc một mực phòng thủ cũng không phải biện pháp, cô nhất định phải làm cho Nhân tộc cam tâm tình nguyện rời khỏi cuộc chiến này.
Nhưng mà, xem thái độ của Nhân tộc bây giờ, bọn họ ước gì đem chiến tranh đánh càng kịch liệt càng tốt, ngay cả Yêu Hậu đi ngang qua cũng không tha.
"Nữ Ma Vương đã phái người nghe ngóng, mẫu hậu của nàng bị giam giữ trong trận địa của đệ tử Thiên Huyền Môn, tối nay, chúng ta liền đi cứu mẫu hậu nàng." Bạch Triệt vươn hai ngón tay huỷ đi hạc giấy truyền tin Nữ Ma Vương truyền tới.
Thiên Huyền Môn?
Nghe Bạch Triệt nhắc tới Thiên Huyền Môn, Vân Thanh Thanh nhất thời sửng sốt, do dự nói: "Nếu không......!Vẫn là một mình ta đi?"
Thiên Huyền môn là tông môn Bạch Triệt kiếp này bái nhập, nếu như Bạch Triệt tự mình lẻn vào trận địa Thiên Huyền Môn cứu Yêu Hậu, nhất định là phải chống lại sư huynh đệ trước kia của hắn.
Nhìn bộ dáng lo âu của Vân Thanh Thanh, Bạch Triệt giơ tay lên, xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Không cần lo cho ta.
Dù hôm nay ta không đi, một ngày nào đó, ta cũng sẽ đối đầu với tông môn.".
"Ta, ta phải báo tin cho phụ vương, để phụ vương đi cứu mẫu hậu!" Vân Thanh Thanh gãi gãi tai thỏ vừa mới xuất hiện trên đỉnh đầu mình.
Nửa tháng nay, Vân Thanh Thanh cả ngày ở Bạch Ngọc cung ăn ngon uống no say, vết thương trên người đã khỏi hơn phân nửa, hiện tại đã khôi phục hình người.
Nghe được tin tức xong ý nghĩ đầu tiên của cô là để cho phụ vương nhà mình ra tay cứu mẫu hậu.
"Không cần gọi." Bạch Triệt đè bả vai cô lại, an ủi, "Phụ vương nàng bị thương, nếu để ông ấy tới cứu mẫu hậu nàng thì chẳng khác nào đi chịu chết."
"Ta sao không biết phụ vương ta bị thương......" Vân Thanh Thanh ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi.
"Ông ấy vẫn lấy hình thỏ gặp người, chắc chắn bị thương rất nặng." Bạch Triệt tỉnh táo nói.
Tuy rằng sau khi Yêu Vương biến thành hình thỏ, cực lực ra vẻ uy nghiêm khí phách, nhưng khi đó Bạch Triệt lại phát hiện khí tức Yêu Vương không ổn định, còn phát hiện rất nhiều chi tiết Vân Thanh Thanh không chú ý tới.
Có điều hắn không muốn nói tình huống thật sự của Yêu Vương cho Vân Thanh Thanh biết.
Nghe vậy, Vân Thanh Thanh nhất thời sững sốt.
Xác thực là từ khi cô thế giới này phụ vương chưa từng lấy hình người xuất hiện.
"Ta......! Còn tưởng phụ vương thích biến thành thỏ chứ, ai ngờ ông ấy giống ta lúc trước, không thể không hóa thành hình thỏ để chữa thương."
Nói xong, Vân Thanh Thanh lại cảm thấy mình quá ngốc, vậy mà vẫn không phát hiện Yêu Vương rất không thích hợp.
Ngay cả bản thân cô còn không thích biến thành thỏ thì sao mà phụ vương thích được?
Thấy Vân Thanh Thanh lo lắng, Bạch Triệt nắm chặt tay cô, vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói: "Nàng yên tâm, ta đi cứu mẫu hậu nàng."
Yêu Hậu là mẫu thân của Vân Thanh Thanh, bây giờ tính là nhạc mẫu của Bạch Triệt.
Coi như nhạc mẫu từng hạ độc thủ với hắn, nhưng nể mặt Vân Thanh Thanh, Bạch Triệt không có khả năng mặc kệ Yêu Hậu bị Nhân tộc bắt đi.
"Không tốt lắm."
Không nghĩ tới Bạch Triệt lại chủ động đưa ra đề nghị đi cứu Yêu Hậu, Vân Thanh Thanh có chút kinh ngạc.
Yêu Hậu từng xuống tay với Bạch Triệt, giữa hai người còn náo loạn một hồi, Vân Thanh Thanh không muốn phiền toái Bạch Triệt đi cứu Yêu Hậu, vì thế cô như chém đinh chặt sắt nói: "Ta tự mình đi cứu mẫu hậu."
Nhìn Vân Thanh Thanh buồn bực lao ra ngoài, Bạch Triệt kéo người về, nói: "Nàng đi làm gì? Nàng đánh thắng được trưởng lão thập đại môn phái của Nhân tộc sao?"
"Ta có biện pháp!" Vân Thanh Thanh hô, trên người cô có một đống đạo cụ hệ thống thương thành, nếu như đánh không lại Nhân tộc, chí ít có thể âm thầm lẻn vào.
"Bà ấy là mẫu thân nàng thì chính là mẫu thân ta, ta sẽ không ngồi xem mặc kệ." Bạch Triệt đem Vân Thanh Thanh đang lộn xộn đè lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Vân Thanh Thanh thoáng không biết nên nói gì cho phải.
Nam nhân này luôn đối tốt với cô như vậy, khiến cô cũng không biết làm sao báo đáp hắn.
"Nàng ở nhà chờ ta về." Nói xong, Bạch Triệt buông tay cô ra, xoay người đi ra ngoài điện.
Nhìn bóng lưng dứt khoát của Bạch Triệt, Vân Thanh Thanh nhanh chân đuổi theo, nói: "Chàng muốn dựa vào sức một người đi cứu mẫu hậu ta?"
Bước chân Bạch Triệt dừng lại, quay đầu, ôn nhu nhìn cô: "Đương nhiên rồi.
Nếu mang theo nhiều binh, Nhân tộc khó tránh khỏi sẽ cho là chúng ta muốn ứng chiến."
"Ta và chàng cùng đi, chàng trước đây làm chuyện gì cũng đều mang ta theo cùng." Vân Thanh Thanh xông tới phía trước, nắm lấy tay áo hắn, không cho hắn tiếp tục phản bác.
"Ta lúc nào cũng mang nàng theo cùng?" Bạch Triệt không khỏi buồn cười, hắn lần này là đến trận địa Nhân tộc cứu Yêu Hậu, không phải là cùng Nhân tộc người ta chơi đùa.
Vân Thanh Thanh đảo mắt, lắc lắc tay áo hắn, thanh âm càng ngày càng nhỏ: "Lúc chàng vẫn còn là Lâm Triệt."
Nghĩ đến gút mắc giữa hai người ở kiếp trước, Bạch Triệt bất đắc dĩ cười.
Nhớ lúc trước hắn vẫn là Lâm Triệt, công lực càn quấy của Vân Thanh Thanh thập phần thâm hậu, vì muốn ngăn cản hắn đến Dương Châu mà ngay cả pháp thuật gây mưa tạo sét nàng đều dùng hết......
Có điều, tính cách vân Thanh Thanh vẫn luôn như thế, nếu để nàng một mình ở Ma Uyên, vạn nhất nàng nhân cơ hội chạy ra ngoài, ngược lại càng dễ xảy ra chuyện.
Thôi, Bạch Triệt xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng trong tiếng ồn ào của Vân Thanh Thanh giơ tay đầu hàng.
"Nắm chặt, chớ lộn xộn."
Đỡ Vân Thanh Thanh lên pháp kiếm xong, Bạch Triệt thúc giục pháp kiếm bay ra khỏi Ma Uyên.
Vân Thanh Thanh sao có thể loạn động, pháp kiếm này mỏng manh chật hẹp, ngay cả chân cô cũng không có chỗ mà đặt, có điều pháp kiếm như thế cũng có chỗ tốt, cô phải ôm Bạch Triệt thì mới có thể đứng vững được.
Vân Thanh Thanh một tay ôm eo hắn, đầu tựa trên bả vai hắn, lần đầu cảm thấy "đi máy bay" cũng có thể hạnh phúc như thế.
Bọn họ phi hành độ cao rất cao, nếu có Ma nhân ngẩng đầu nhìn, sẽ phát hiện một thanh pháp kiếm Thiên Huyền Môn đang bay trên trời.
"Chàng làm sao vẫn còn sử dụng pháp kiếm bản mệnh?" Vân Thanh Thanh quay đầu hỏi hắn, thanh pháp kiếm bản mệnh này vẫn là thanh lúc trước cô trả lại cho hắn.
Bạch Triệt nắm chặt tay cô, đáp: "Thói quen."
Một trăm năm nay, mỗi khi hắn xuất hành đều là cưỡi pháp kiếm, vừa rồi ra khỏi cửa, phản ứng đầu tiên của hắn chính là ngự kiếm.
Dùng pháp kiếm ra cửa có tốt có xấu, chỗ tốt là đơn giản, tùy thời điều khiển là có thể đi, chỗ xấu là luôn phải đứng, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Sau này hắn thường xuyên phải cùng Vân Thanh Thanh đồng hành, cưỡi phi kiếm tới lui ngược lại ủy khuất nàng.
"Ngày khác ta để Nữ Ma Vương đưa pháp khí rộng rãi chút lại đây." Bạch Triệt nói.
Trước khi tái thế hắn không có thói quen thu thập pháp khí, những thứ trong cung điện Bạch Ngọc, tất cả đều là hắn dựa theo sở thích của Vân Thanh Thanh cố ý mua cho nàng, không nghĩ tới lần này ra cửa, lại không có pháp khí phi hành thuận tiện.
Để Vân Thanh Thanh phải chen chúc trên pháp kiếm với hắn, là lỗi của hắn.
Ngay lúc Bạch Triệt ảo não, cách đó không xa bay tới một tấm thảm màu sắc rực rỡ.
Trên thảm bay có một tên Ma nhân, đang lúc Bạch Triệt cùng hắn lướt qua, Ma nhân nhanh chóng điều chuyển pháp khí, chắn trước mặt Bạch Triệt và Vân Thanh Thanh, chỉ vào Bạch Triệt hét lớn: "Tu sĩ Nhân tộc! Ngươi dám giả trang Ma tộc, mau nói, ngươi đến Ma giới chúng ta có mục đích gì?"
Tuy rằng trên người Bạch Triệt tản ra một cỗ ma khí nhàn nhạt, nhưng bề ngoài của hắn trông quá giống kiếm tu Nhân tộc, lại cố ý thu liễm tu vi, làm cho Ma nhân đối với thân phận của hắn hoài nghi sâu sắc.
Bạch Triệt ngay cả nhìn cũng lười nhìn Ma nhân kia một cái, hỏi Vân Thanh Thanh: "Nàng cảm thấy thảm bay của hắn thế nào?"
"Cũng được đi." Vân Thanh Thanh đáp, sau đó đột nhiên lại cảm thấy không đúng, "Chàng hỏi cái này làm gì?"
"Này! Nhân tộc ngươi to gan,dám không trả lời tiểu gia!" Thấy Bạch Triệt hoàn toàn không để hắn vào mắt, Ma nhân giận tím mặt, trong tay nháy mắt lấy ra một cái cờ chiêu hồn lớn màu đỏ, hướng Bạch Triệt công tới.
Ai ngờ Bạch Triệt ngay cả mí mắt cũng không nhấc, tay áo khẽ động, một đạo huyết quang ảm đạm xuất hiện, Ma nhân còn chưa đưa cờ đến trước mặt Bạch Triệt, cờ chiêu hồn trong tay bỗng nhiên chấn động, hóa thành một làn khói xanh biến mất.
"Chuyện này......"
Không nghĩ tới còn chưa đánh, pháp khí bản mệnh của mình một cái chớp mắt đã không còn, Ma nhân nhất thời kinh hãi biến sắc.
Đợi đến khi ma nhân lại nhìn xung quanh, Bạch Triệt cùng Vân Thanh Thanh đã không thấy đâu.
"Mượn pháp khí phi hành của ngươi dùng một lát, pháp khí phi hành này giá bao nhiêu ma thạch, Nữ Ma Vương sẽ đền cho ngươi." Trong đầu Ma nhân vang lên thanh âm của Bạch Triệt, hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện tấm thảm dưới chân mình cũng đột nhiên không thấy tăm hơi rồi.
Vân Thanh Thanh cùng Bạch Triệt ngồi trên thảm bay tiếp tục phi hành về phía trước.
Thấy Vân Thanh Thanh không còn bó tay bó chân nữa, mắt Bạch Triệt hơi cong lên một chút.
"Chúng ta vô duyên vô cớ cướp pháp khí của người khác, chuyện này không hay lắm chứ?" Vân Thanh Thanh phát hiện Bạch Triệt còn rất bá đạo.
Bạch Triệt phất tay áo, nói: "Không sao, ta sẽ để Nữ Ma Vương bồi thường cho hắn."
"Vậy thì tốt."
Nhìn bộ dáng Bạch Triệt vân đạm phong khinh, Vân Thanh Thanh tạm tin lời hắn.
Nhưng đợi đến khi bọn họ đem thảm bay đổi thành một cái kiệu, sau đó lại đổi thành một cái thuyền, Vân Thanh Thanh nhất thời chịu không nổi, nói: "Chúng ta một đường cường thủ cướp đoạt như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của chàng?"
Bạch Triệt ngồi trên ma thuyền, cho Ma tướng quỳ một bên một ánh mắt, Ma tướng nhanh chóng đưa cho Vân Thanh Thanh một chén trà nóng.
Ma tướng bị cưỡng ép trưng dụng ma thuyền vẻ mặt cảm kích đến rơi nước mắt, nói: "Ma Vương Phi, ngài không cần lo lắng, chúng ta chỉ có cảm tạ đối với Ma Vương, cảm tạ Ma vương mượn pháp khí dùng một lát."
Nghe thấy ba chữ "Ma Vương Phi", Vân Thanh Thanh ôm một chén trà nóng không khỏi một trận buồn nôn.
Cái xưng hô "Ma Vương Phi" này nghe tới thực quá xấu hổ.
Bởi vì Bạch Triệt pháp lực cao cường, bọn họ rất nhanh liền đến biên cảnh Ma giới.
Lúc này, bởi vì Ma giới không chủ động xuất chiến, thập đại môn phái Nhân giới chiếm lĩnh không ít Ma thành, nhìn đám Ma tu bị thương từ phía dưới đi qua, Vân Thanh Thanh ngồi bên cửa sổ, lông mày dần dần nhíu lại.
Cô và Kỳ Dương cầu xin Bạch Triệt hạ lệnh để Ma tộc tránh chiến, bọn họ có phải đã sai rồi không?
"Đừng nhìn." Bạch Triệt đưa tay kéo cô từ bên cửa sổ trở lại, nhẹ nhàng nói với cô, "Chiến tranh không phải muốn tránh là có thể tránh được, nàng bận tâm cũng vô dụng."
Chỉ để Ma tộc một mực phòng thủ cũng không phải biện pháp, cô nhất định phải làm cho Nhân tộc cam tâm tình nguyện rời khỏi cuộc chiến này.
Nhưng mà, xem thái độ của Nhân tộc bây giờ, bọn họ ước gì đem chiến tranh đánh càng kịch liệt càng tốt, ngay cả Yêu Hậu đi ngang qua cũng không tha.
"Nữ Ma Vương đã phái người nghe ngóng, mẫu hậu của nàng bị giam giữ trong trận địa của đệ tử Thiên Huyền Môn, tối nay, chúng ta liền đi cứu mẫu hậu nàng." Bạch Triệt vươn hai ngón tay huỷ đi hạc giấy truyền tin Nữ Ma Vương truyền tới.
Thiên Huyền Môn?
Nghe Bạch Triệt nhắc tới Thiên Huyền Môn, Vân Thanh Thanh nhất thời sửng sốt, do dự nói: "Nếu không......!Vẫn là một mình ta đi?"
Thiên Huyền môn là tông môn Bạch Triệt kiếp này bái nhập, nếu như Bạch Triệt tự mình lẻn vào trận địa Thiên Huyền Môn cứu Yêu Hậu, nhất định là phải chống lại sư huynh đệ trước kia của hắn.
Nhìn bộ dáng lo âu của Vân Thanh Thanh, Bạch Triệt giơ tay lên, xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Không cần lo cho ta.
Dù hôm nay ta không đi, một ngày nào đó, ta cũng sẽ đối đầu với tông môn.".
Danh sách chương