Bất kể dưới tình huống gì, Bạc Nghịch đều cảm thấy bản thân không có cách nào tiếp nhận được.

Sau khi Bạch Sương và Cố Hàn kể lại toàn bộ sự việc.

Cô ấy nói: "Tôi cùng Cố Hàn đi bệnh viện thú cưng, không biết đến bao giờ mới xong được, cậu ăn xong rồi thì cứ về nhà trước đi."

Bạc Nghịch nhịn lại sự nóng nảy trong lòng, giọng điệu vẫn còn tính là tốt.

"Để tôi đi với cậu đi, cậu với Cố Hàn cũng không thân, chờ sau khi xong việc tôi lại tiễn cậu về nhà."

Cố Hàn còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, Bạch Sương đã rất dứt khoát mà từ chối: "Không cần."

Cô quay người nhìn về Cố Hàn, "Chúng ta nhanh đi thôi."

Cố Hàn ôm con mèo nhỏ, hướng Bạc Nghịch gật đầu qua loa một cái, sau đó liền đi theo Bạch Sương.

Nhìn cái bóng của hai người, Bạch Sương cầm điện thoại di động nghiêng người, quay Cố Hàn đang ôm một con mèo nhỏ bơ vơ đáng thương trong lòng.

Nhưng khó mà tránh khỏi việc quay phải mặt của cậu ta.

Sắc mặt Bạc Nghịch khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì dần dần chuyển thành màu đen, con ngươi sâu thẳm, toàn thân lệ khí vờn quanh.

Tiểu đệ từ phía sau đi lên, khoe khoang nói: "Lão đại, nhân viên bán hàng đã làm xong, trong 10 phút tiếp theo đây sẽ không có một ngoài nào bước vào trong cửa hàng tiện lợi này."

"Chẳng qua," Tiểu đệ rất tò mò, "Lão đại, anh thổi nhiều bóng bay như vậy, trang trí sặc sỡ như vậy, thần thần bí bí, là đang muốn làm cái gì?"

Bạc Nghịch siết chặt nắm tay.

Ngoài những lời mà tiểu đệ nói, cậu còn tậm tâm chuẩn bị một món quà, còn có một bó hoa hồng đỏ rực tươi đẹp.

Cậu nói với Bạch Sương để cậu tới cửa hàng tạp hóa trước, không phải để mời cô ấy ăn cái gì, mà là..

Vì để tỏ tình.

Cậu muốn cho Hứa Bạch Sương biết rằng, cô ở trong tâm trí của cậu, có bao nhiêu quan trọng.

Nhưng mà, làm thế nào cậu cũng không tới, người từ trước tới nay luôn luôn bảo vệ cậu, Bạch Sương cùng cậu thân thiết vô cùng, lúc đối đãi với người con trai khác, dường như cũng có thái độ giống như vậy.

Cố Hàn có gia đình hạnh phúc mĩ mãn, thành tích học tập nổi trội, tính cách ôn hòa, trông cũng khá đẹp trai.

Hình như, đúng là tốt hơn so với cậu.

Đôi mắt của Bạc Nghịch hơi hơi chuyển sang màu hồng, nắm lấy cặp sách của mình ném mạnh xuống đất, dấy lên một hồi tro bụi.

Tiểu đệ vẫn đang tò mò với hành vi khác thường của Bạc Nghịch, tưởng rằng Bạc Nghịch sẽ giải thích.

Nhưng cậu ta không những không chờ được lời giải thích, còn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lão đại bộc phát tức giận cực kì đáng sợ.

Tiểu đệ phát run, giường như muốn cuộn lại thành một quả bóng, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Cậu ta nghĩ không ra, trong một tháng này rõ ràng tính cách của lão đại đã trở nên tốt hơn rất nhiều rồi, tại sao hôm nay đột nhiên bộc phát rồi?

Bạch Sương căn bản không nhận ra được sự biến đổi về tính cách của Bạc Nghịch.

Cô dứt khoát từ chối Bạc Nghịch bởi vì nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì phòng ngừa Ôn Đại Nhi ngóc đầu lên lại.

Lãn Đản nói: Sự kiện "Cứu giúp mèo lang thang", chính là bước ngoặt quan trọng để Cố Hàn nảy sinh tình cảm với Ôn Đại Nhi.

Mặc dù Bạch Sương đã găn chặn bước ngoặt lần này, nhưng sau này, vẫn còn phát sinh một loạt tình huống cần phải găn chặn.

Cũng chính là nói, Bạch Sương cần phải giành thời gian ở bên cạnh Cố Hàn càng nhiều càng tốt.

Cô ấy cần chuẩn bị sẵn sàng để vạch trần Ôn Đại Nhi bất kỳ lúc nào.

Còn để cho Cố Hàn lọt vào máy quay, là bởi vì trong một tháng này Bạch Sương đã gầy đi nhiều rồi, cũng trắng lên rồi, cho dù có bị so sánh cũng không sợ nữa.

Chưa kể, Cố Hàn cũng không có đẹp trai và trắng nghịch thiên như Bạc Nghịch, Bạch Sương hoàn toàn không đặt Cố Hàn vào trong mắt.

Chờ lúc hai người bọn họ đi ra từ bệnh viện thú cưng, thì trời cũng đã tối.

"Hôm nay cảm ơn cậu, tiền thuốc và tiền nằm viện của bé mèo nhỏ thì hai chúng ta chia đều, lúc nãy cậu đã nộp 680 tệ phải không?" Bạch Sương cúi đầu bấm điện thoại, mở ra giao diện mã quét. (Hiện nay TQ chủ yếu là thanh toán tiền bằng cách quét mã trên điện thoại)

Cố Hàn vẫy tay từ chối, "Bạn học Hứa, điều kiện gia đình của cậu không tốt bằng tôi, tiền viện phí này để tôi trả là được rồi."

Bạch Sương có chút bất ngờ.

Thiết lập Thánh phụ này của Cố Hàn có chút làm cho người ta chán ghét, nhưng hiện tại, hình như cậu ta có xu hướng biến đổi hướng tới sự đơn thuần, lương thiện.

Nhìn thấy Bạch Sương hơi ngây ra, Cố Hàn nghĩ đến cái gì, vội vàng giải thích, "Thật sự xin lỗi, ý của tôi không phải nói nhà cậu nghèo, tôi chỉ là cảm thấy 300 tệ đối với cậu mà nói thì có hơi nhiều.. mà thôi, tôi hình như lại nói sai nữa rồi."

Cố Hàn vô cùng lúng túng, hai má cũng chuyển thành màu hồng, nếu như để đám học sinh nữ ở trường nhìn thấy, lại thêm một trận tình xuân phơi phới.

Ôn Đại Nhi đứng ở phía đối diện đường lớn, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Một ngọn lửa không tên nổi lên từ trong lòng cô ta.

Cứ như thể bị Bạch Sương cướp đi thứ thuộc về mình vậy.

Đèn xanh sáng lên, Ôn Đại Nhi bước đi như bay trên đoạn đường cho người đi bộ, đi đến trước mặt bọn họ.

"Các cậu đưa con mèo nhỏ đó đến bệnh viện khám bệnh sao? Xin lỗi, cái xúc xích dăm bông đó là tớ nhặt được trên đường á, tớ thật sự không biết nó có độc." Ôn Đại Nhi đổi sang một biểu cảm điềm đạm đáng yêu, tự trách bản thân mình mà nói.

Thật sự là quá giả dối.

Nhưng Cố Hàn chỉ khăng khăng nuốt cái bộ dạng này.

"Bỏ đi, cậu cũng không phải cố ý, chỉ là lầm sau cậu đừng tùy tiện nhặt đồ ngoài đường cho chó mèo lang thang ăn nữa."

Những lời nói dối đơn giản như thế cũng tin được, Bạch Sương cũng phải thán phục đối với chỉ số IQ của Cố Hàn.

Thảo nào kiếp trước cậu ta ở bên nhau với loại người như Ôn Đại Nhi.

Nghe thấy lời Cố Hàn nói, Ôn Đại Nhi đang định cười, thì lại nghe Bạch Sương nói: "Nếu cô thật sự muốn xin lỗi, chỉ nói miệng thôi thì không đủ."

Bạch Sương nhướng mày, trên môi Bạch Sương ý cười lạnh lẽo, "Toàn bộ viện phí tổng cộng là 680 tệ, cô muốn trả tiền mặt hay quét mã wexin? (Ứng dụng để nhắn ở TQ giống như Zalo bên mình, mã Wexin có thể thanh toán tiền, gửi tiền)

Con ngươi Ôn Đại Nhi co lại.

680 tệ?

Chẳng qua chỉ là một con mèo hoang mà thôi, vậy mà lại tốn nhiều tiền như thế?

Mặc dù gần đây cô ta kiếm được không ít tiền từ hệ thống học bá, nhưng dùng 680 tệ để làm phao cứu sinh, cô ta hoàn toàn không muốn.

Ôn Đại Nhi cụp mắt, tỏ vẻ đáng thương nói:" Không phải tớ không muốn trả số tiền này, chỉ là gần đây người nhà của tớ sức khỏe không tốt, đã tốn rất nhiều tiền, tớ không có nhiều tiền dư như vậy.. "

Cố Hàn vừa nghe thấy, khẩn trương nói:" Không cần cậu trả, cậu chăm sóc tốt cho người nhà của cậu là được rồi, sức khỏe của bọn họ quan trọng hơn. "

Bạch Sương chỉ có thể cười lạnh một tiếng.

Cố Hàn nhăn mặt," Bạn học Hứa, người nhà của bạn học Ôn bị bệnh rồi, cậu sao có thể như vậy chứ? "

" Ồ, nếu như đã dùng hết tiền để khám bệnh cho người nhà rồi, vậy tại sao trên cánh tay cô ta lại đang mang mẫu túi mới nhất này? "

Bạch Sương chỉ vào cái túi của Ôn Đại Nhi, và cái tùi hàng cô ta đang cầm trên tay," Còn nữa, cái mã màu son này rất khó mua, với lại loại son này đắt hơn so với loại son bình thường, những thứ này cũng tốn không ít tiền đi? "

Tâm trạng Ôn Đại Nhi khó chịu, cho nên mới đi bắt nạt những con vật lang thang.

Hôm nay bị Bạch Sương và Cố Hàn đúng lúc gặp phải, tâm trạng cô ta càng kém hơn, bèn đi trung tâm mua sắm để mua đồ, cho nên đến tận bây giờ còn chưa về nhà.

Lúc nãy cô ta vì máu nóng xóc lên đầu, trực tiếp chạy qua, cho nên mới quên mất phải giấu những thứ đồ mới mua này lại.

" Tớ, không phải, Cố Hàn cậu nghe tớ nói.. "Ôn Đại Nhi luống cuống.

Cố Hàn nhíu chặt hàng lông mày, một chút hình tượng tốt trong lòng của Cố Hàn cũng không còn nữa.

" Nói dối mà còn đẩy vào người nhà, không nghĩ tới cậu lại là một người như vậy. "Cố Hàn không nhìn Ôn Đại Nhi nữa," Bạn học Hứa, chúng ta đi thôi. "

Sau khi Bạch Sương và Cố Hàn rời đi, Ôn Đại Nhi đứng bên đường, vừa tức giận vừa tủi thân.

Cô ta luôn cảm thấy sự việc không nên trở thành như thế này, Cố Hàn không nên dùng ánh mắt chán ghét để nhìn cô ta như thế.

Tất cả mọi thứ đều do Hứa Bạch Sương gây ra!

" Đến lúc nào mới có thể làm cho Hứa Bạch Sương biến mất triệt để, Hệ thống học bá! "Cô ta không khống chế được mà gào lên.

Âm thanh của Hệ thống học bá lạnh lẽo lãnh khốc," Đã sắp xếp rồi."

Sau khi tách khỏi Ôn Đại Nhi, Cố Hàn không quay về nhà, bởi vì cậu ta bị Bạch Sương kéo về trường học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện