"Tôi tìm cậu không có việc gì. Chỉ là cậu cứ luôn không trả lời tin nhắn của tôi, tôi sợ cậu xảy ra chuyện gì."

Lúc Bạch Sương nói chuyện, vì cô chỉ tùy tiện nghĩ đại một lý do nào đó, nên đôi mắt không dám ngước nhìn vào Bạc Nghịch.

Với một người kém nhạy bén trong chuyện tình cảm như Bạch Sương thì ngay lúc này căn bản không nhận ra được rằng, trong mắt Bạc Nghịch đang ẩn chứa một tia mong đợi trước lúc cô nói chuyện.

Cậu mong chờ một điều gì đó từ cô, chẳng hạn như cô sẽ cất tiếng nói ra những lời ấm áp.

Vì vậy, sau khi nghe thấy lời Bạch Sương nói, ánh sáng trong mắt Bạc Nghịch ngay lập tức ảm đạm, giống như ngọn lửa chưa kịp lan tỏa đã dần dần mất đi ánh sáng.

Cậu ấy cười gằn một tiếng, giống như coi thường, cũng tựa như tự chế giếu bản thân, "Tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ, cậu thực sự xem tôi là đứa con nít mới ba tuổi sao?"

Bạc Nghịch vuốt vuốt áo phao lông vũ, bởi vì trận đánh nhau mà bị nhăn nhúm.

Bỗng Bạch Sương như có linh cảm vào điều gì đó, cô ấy chú ý vào tay của cậu, sau đó bước lên trước một bước, kéo ống tay áo của cậu lên.

Trên cánh tay vừa trắng lại, vừa gầy của Bạc Nghịch, có một mảng lớn bầm tím không hài hòa, làm mất đi vẻ đẹp vốn có của đôi tay bàn tay cậu ấy.

Bạc Nghịch nhanh chóng tránh khỏi tay Bạch Sương, kéo tay áo xuống che đi dấu bầm tím trên cánh tay.

Ngữ khí cậu ta không tốt, "Tôi cho phép cậu chạm vào tôi rồi sao? Lần sau còn như vậy nữa, cẩn thận tôi đánh cậu đấy."

"Ai đánh cậu? Nói tên ra cho tôi, tôi giúp cậu trả thù." Bạch Sương nghiêm túc nói.

Đôi mắt cô ấy sáng ngời xinh đẹp.

Khuôn mặt cô ấy nhỏ gầy mỹ lệ.

Bạc Nghịch nhìn Bạch Sương giờ đã khác xa hoàn toàn so với hình ảnh vừa mới gặp ban đầu, như hai người khác nhau, có vài giây thất thần.

Chẳng qua chỉ vừa mới trôi qua vài tháng, chớp mắt cô ấy đã thay đổi quá nhiều.

Nhưng cho dù cô có thay đổi thế nào, cũng không mất đi ấn tượng lúc lần đầu gặp mặt, dáng vẻ cô đứng trước mặt cậu bảo vệ cậu, như một chỗ dựa vững chắc khiến cậu thấy mình trở nên nhỏ bé trước mặt cậu ấy.

Hứa Bạch Sương, sao cậu lại có thể như vậy, tại sao cậu lại có thể như vậy chứ.

Là cậu tới trêu chọc tôi trước, nhưng trong tim cậu, lại không có tôi. Đó chỉ là những lời cậu chỉ dám nghĩ thầm trong lòng của mình. Nỗi bất lực khi không dám đối điện với sự thật luôn ám ảnh trong tâm trí cậu. Nhưng rồi cũng phải đối diện với thực tế trước mắt.

Bạc Nghịch cười lạnh một tiếng, "Hứa Bạch Sương, tôi rất thân với cậu sao? Chuyện của tôi, không liên quan đến cậu, đừng tới làm phiền tôi nữa."

Cậu ta quay người muốn đi.

"Bạc Nghịch, chúng ta có phải là bạn không?"

Bạch Sương đứng sau lưng cậu, dõi theo bóng lưng cậu hỏi.

Tấm lưng của Bạc Nghịch, vừa gầy yếu nhưng lại lạnh lùng cứng rắn.

Cậu không quay đầu lại, ngữ khí đoạn tuyệt, "Không phải."

Từ trước tới nay, chưa bao giờ nghĩ sẽ chỉ làm bạn với cậu.

Người sau lưng không lên tiếng, Bạc Nghịch nhịn xuống cảm xúc mãnh liệt muốn quay đầu trong lòng, bước về phía trước, với từng bước chân nặng trĩu, không ai có thể hiểu được cảm giác của cậu lúc này.

Trong giờ kiểm tra, ngoài trời những bông tuyết rơi nhè nhẹ, làm cho khuôn viên trường lúc này bỗng giống như được khoác thêm trên mình một chiếc áo màu trắng tinh khôi.

Cậu ấy bước ra khỏi hành lang, đưa tay che trên đầu chặn những bông tuyết đang khoan thai chậm rãi rơi kia, mỗi một bước chân đều in dấu lên mặt tuyết.

Khoảng cách giữa cậu và Bạch Sương, càng ngày càng xa đến vô tận.

Lúc bước vào chỗ góc khuất, cậu mới nhân cơ hội quay đầu lại, nhưng chỉ có thể nhìn thấy cả hành lang đâu đâu cũng đều là người.

Nộp bài thi xong, các học sinh khác đều đi ra ngoài.

Cậu không còn nhìn thấy Bạch Sương nữa.

Trái tim Bạc Nghịch một trận đau nhói, điên cuồng chạy ra khỏi trường học, lên một chiếc Taxi.

Cậu từ trong túi áo có vị trí gần trái tim mình nhất lấy ra một bức hình.

Đó chính là bức hình đã được đăng trên diễn đàn trường Nhất Trung Ổ Thành, lúc Bạch Sương đi ngược chiều dưới ánh nắng ban mai quay đầu khẽ cười.

Những tháng này, bất kể là hình trên diễn đàn trường, hay là video trên vlog, cậu mỗi ngày luôn đều đặn theo dõi từng hoạt động mới nhất của cô không bỏ sót một chi tiết nào.

Khi đến lúc đối diện với con người thật của cô, cậu chỉ có thể dùng vẻ mặt lạnh lùng hung ác tàn nhẫn, để che dấu đi nội tâm tự ti của chính bản thân mình.

Nhưng có lẽ điều hòa trong Taxi quá nóng.

Làm cho những bông tuyết trên đỉnh đầu cậu tan chảy hóa thành hai dòng nước trong vắt, làm ướt khuôn mặt của cậu.

* * *

Lúc Bạch Sương đang cầm một chiếc ô bước ra khỏi cổng trường, không ngoài ý muốn mà gặp phải Vu Thức.

Vu Thức trên mặt mỉm cười, trên tay cầm một củ khoai lang nướng nóng hổi.

Nhìn thấy Bạch Sương, cậu ta vội vàng bận rộn mà tới chào, cười nói: "Chỗ này làm ăn vô cùng tốt, tôi cũng mua một củ để cậu thử xem sao."

"Không cần." Bạch Sương lãnh đạm từ chối.

"Không sao." Vu Thức đã quen rồi, đi theo sau cô, tự mình lột vỏ ra tự ăn.

Vu Thức chính là người mà hệ thống học bá tìm đến để hủy hoại Hứa Bạch Sương.

Nhưng cũng đã được mấy tháng rồi, phía bên Vu Thức một chút tiến độ đều không có.

Sau khi đi theo Bạch Sương được hai ba trăm mét, Vu Thực liền tự động dừng chân.

Hắn ta biết, khoảng cách này đã là cực hạn rồi, nếu như còn tiếp tục đi nữa, thì nghênh đón hắn sẽ là một trận đau đớn dữ dội hành hạ.

Đây chính là sự dạy dỗ của máu và nước mắt.

Đồng thời lúc này, Ôn Đại Nhi và Cố Hàn cũng bước ra khỏi khuôn viên trường.

"Cố Hàn, cậu thật sự không sao chứ? Để tớ đi cùng cậu tới bệnh viện đi." Ôn Đại Nhi nhíu mày quan tâm hỏi.

Cố Hàn mặt mũi bầm dập cố gắng lê bước chân bước qua một bên lùi lại một bước, tránh khỏi tay của Ôn Đại Nhi.

Với vẻ mặt ghét bỏ được cậu biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Cậu ta không nói một lời nào, bước chân tăng nhanh rồi bỏ đi.

Ôn Đại Nhi tức giận dậm chân tại chỗ.

Cô ta nhận thấy rằng, trong mấy tháng này biệu hiện của cô ta trước mặt Cố Hàn rất tốt.

Không hiểu nguyên nhân từ đâu mỗi lần Cố Hàn nhìn cô, lại dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù như vậy?

Mọi chuyện không nên diễn ra như vậy!

Nhưng đáng ra là như thế nào, bản thân cô ta cũng không biết.

Ôn Đại Nhi trong bụng ôm một ngọn lửa, vô cùng tức giận, vừa bước ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy Vu Thức đang ăn khoai lang.

Cô ta cũng biết Vu thức chính là người mà hệ thống học bá chọn.

Nhưng cô ta là chủ nhân của hệ thống học bá, cho nên đối với Vu Thức cô ta có một cảm giác vượt trội không giải thích được.

Ôn Đại Nhi bước đến trước mặt Vu Thức, tịch thu khoai lang nướng của hắn.

"Cậu làm cái gì vậy, cái này là của tôi." Vu Thức giật mình hô lên muốn giành trở lại.

Ôn Đại Nhi cấp tốc hôn qua một lượt ở củ khoai loang nướng, đắc ý nói: "Cậu còn muốn nữa không?"

Lúc này Vu Thức mới phát hiện, người thiếu nữ cướp khoai lang nướng của hắn, nhìn cũng rất thanh tú xinh đẹp.

"Nếu như cậu thích ăn, tôi mua lại củ mới cho cậu." Vu Thức kéo khóe miệng, cười lên cũng rất đẹp trai.

Ôn Đại Nhi nhìn đến ngây ngẩn.

Vu Thức vậy mà lại chỉ có hai phần giống với Bạc Nghịch, nhưng xếp với đám học sinh nam bình thường thì cũng đã rất sáng chói.

"Được." Ôn Đại Nhi không nhịn được mà đồng ý với Vu Thức, cùng đi với hắn ta.

* * *

Sau khi có kết quả kỳ thi cuối kỳ, thứ tự không có gì nghi ngờ.

Vị trí thứ nhất vẫn là Bạc Nghịch, thứ hai là Bạch Sương, thứ ba là Cố Hàn.

Nhưng ai cũng không ngờ tới rằng, bảng xếp hạng thứ tự kì thi cuối kỳ lần này lại gây ra một trận sóng to gió lớn ở trên mạng.

Bởi vì, không ai đoán trước được video Bạc Nghịch đánh người trong phòng thi, bị Bạch Sương can ngăn, lại trở nên nổi tiếng (hot).

Bên phía trường học nhanh chóng mở cuộc họp, tìm phương án khắc phục và đang truy lùng tìm kiếm học sinh đã quay video đăng lên.

Lúc đó tại phòng thi, đám học sinh quả thực là rất nghe lời, không lợi dụng lúc hỗn loạn để quay cóp, hay là có hành vi phạm quy nào khác.

Nhưng tất cả đều là thanh thiếu niên nhịn không được loại cảnh tượng đánh nhau kích thích như vậy, sẽ không có ý nghĩa gì nếu không lén lút mang điện thoại ra quay lại.

Video vừa mới được đăng lên mạng chưa lâu, đã có người chia sẻ bình luận, dần dần khơi mào lên sự thảo luận sôi nổi.

Không chỉ bởi vì đánh nhau, mà còn bởi vì ba vị nhân vật chính soái ca mỹ nữ trong video.

Quần chúng ăn dưa nhanh tay lẹ mắt, chụp ảnh màn hình khuôn mặt của Bạch Sương, Bạc Nghịch và Cố Hàn lại.

Những người giỏi kiếm việc trên mạng lập tức tìm kiếm thông tin của cả ba người, rất nhanh đã tìm ra được ảnh thẻ của cả ba người.

Việc này càng nghiêm trọng hơn, vô số người tố cáo hò hét, nói chưa bao giờ nhìn thấy người nào đẹp trai như Bạc Nghịch.

Tinh sát (những người khảo sát để tìm mần non idol) đâu? Còn ngẩn ra đó làm gì, nhanh chóng đào (đưa vào công ty đào tạo) cậu ta lên xuất đạo (xuất hiện trước mặt công chúng) thôi!

Lại không qua bao lâu, weibo (giống facebook ở VN), tiktok, bilibili (ứng dụng chủ yếu đăng video) của Bạch Sương tất cả mọi thứ đều bị phơi bày trên mạng xã hội, mọi người càng thêm kinh ngạc.

Thì ra muội muội (em gái) lại chăm chỉ như vậy, cứng rắng kiên định dựa vào nỗ lực không ngừng của bản thân, từ một "Viên thổ phì" (ý chỉ vừa béo vừa đen) nghịch tập thành "Trắng cao đẹp", như một con cóc ghẻ luôn bị người đời chê bai trở thành con thiên nga kiêu ngạo sãi tung cánh đứng trên cao để mọi người phải ngước nhìn.

Từ một học tra với cú lội ngược dòng thần tốc, lên xếp thứ vị trí thứ hai của trường Cấp ba trọng điểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện