"Ừ, nhưng mà cô ấy khá bận rộn, nên phải chờ thêm một lúc nữa." Bạch Sương nói.

Câu nói này suýt nữa làm cho Tân Hân Hinh cười ra thành tiếng.

"Thẩm Bạch Sương, cho nên bây giờ cậu là đang mời người tới Beauty, chứng minh chai toner này thật đúng như lời cậu nói, chỉ là nước?"

Tân Hân Hinh không một chút che giấu sự khinh miệt và xem thường đối với Bạch Sương.

"Nếu cậu không biết địa vị của Beauty trong giới thẩm mỹ ở trong nước, cậu có thể lên Baidu tìm, rất đơn giản."

(Chú thích: Baidu ở Trung Quốc giống như Google)

Chuyên viên chăm sóc cũng theo đó mà tiếp lời: "Cô gái này, tôi nghĩ chắc là cô bị lừa rồi.

Trong ngành đúng là có một bậc thầy làm đẹp vô cùng lợi hại tên là Emily, nhưng theo như tôi được biết, khoảng thời gian này cô ấy đã ra nước ngoài để dự một cuộc họp, hôm nay chắc vẫn chưa quay về.

Mà lúc nãy cô vừa gọi điện thoại, đối phương cũng trùng hợp tên là Emily.

Tôi khuyên cô tốt nhất vẫn nên điều tra rõ ràng thân phận thật sự của đối phương mới tốt, để tránh khỏi sau này bị người ta lừa gạt."

Chuyên viên chăm sóc nói những lời này, một mặt là nói thay cho Tân Hân Hinh, một mặt khác là muốn xem phản ứng của Bạch Sương.

Nếu như Emily mà Bạch Sương nói chính là vị Emily mà cô ta biết, vậy Bạch Sương chắc chắc sẽ nói những lời phản bác lại chị ta.

Nhưng Bạch Sương nếu đã gọi điện thoại rồi, vậy thì sẽ không cùng bọn họ nói nhảm nữa.

Đúng hay sai, chờ Elimy tới thì tất cả đều sẽ có câu trả lời.

Nếu đã như vậy, thì cần gì phải nói lời lãng phí với bọn họ chứ.

Cho nên Bạch Sương không thèm để ý tới bọn họ nữa, lại tiếp tục cúi đầu xem điện thoại của mình.

Thẩm Mậu Tùng có chuyện gì vậy, đã qua thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn chưa gọi lại cho cô một cuộc điện thoại?

Theo lý mà nói, nếu đã trải qua tối phát trực tiếp đó rồi, sau khi nghe cô nói ra những lời nói như vậy trước ống kính, thì Thẩm Mậu Tùng ít nhất cũng sẽ không không nhận điện thoại của cô.

Chẳng nhẽ điện thoại mất rồi? Hay là gặp nguy hiểm?

Tân Hân Hinh nhìn thấy Bạch Sương không những không nói chuyện mà còn cúi thấp đầu, tưởng rằng cô vì chột dạ nên mới như vậy, trong lòng không cầm được mà càng tăng thêm sự đắc ý và khoe khoang.

Ban đầu cô ta là muốn sau khi sắp xếp xong gian phòng cho Thẩm Bạch Sương và Lâm Ấu Điềm, tiếp theo đó sẽ sắp xếp phòng cho những luyện tập sinh khác.

Nhưng khi chuyện này xảy ra, cô ta cũng không vội vàng nữa.

Tân Hân Hinh nói: "Dù sao thì hôm nay cũng được nghỉ, mọi người đợi trong giây lát nhé."

Bọn họ cùng nhau đợi bậc thầy làm đẹp mà Thẩm Bạch Sương mời tới, xem thử cô ta làm sao để đem một chai nước toner có giá trị 8 nghìn tệ này, nói thành nước lã. "

Những người khác không có ý kiến.

Dù gì thì cũng là Tân Hân Hinh mời khách, với cả thân phận của Tân Hân Hinh lại là một vị phú nhị đại, bọn họ vội vàng kết thân còn không kịp, thì làm sao có thể có ý chống lại cô ta chứ.

Chỉ có mỗi Lâm Ấu Điềm lo lắng hỏi:" Tiểu Sương Sương, cậu thực sự đã mời cái vị gì mà Emily tới đây rồi sao?

Cậu đừng hiểu lầm, tớ không phải không tin tưởng cậu, tớ chỉ là sợ cậu bị lừa.

Cậu nhìn dáng vẻ tiểu nhận đắc ý kia của Tân Hân Hinh đi, đúng là rất đáng ghét, tớ lúc trước sao lại không phát hiện ra cô ta hùng hổ dọa người như vậy chứ.

Không sao hết, cho dù lát nữa cái vị Emily kia đến là giả, tớ cũng sẽ đứng về phía cậu, tớ mãi mãi cùng phe với cậu! "

Lâm Ấu Điềm nói ra những lời như vậy, làm cho Bạch Sương nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.

Lâm Ấu Điềm nhìn thấy Bạch Sương đang nhìn mình, liền lộ ra khuôn mặt cười trông vừa ngốc ngếch vừa đơn thuần.

Lâm Ấu Điềm chính là như vậy, cô là một người vừa đơn giản vừa chân thành.

Cô ấy đứng trước mặt bạn, không có bất kỳ lớp ngụy trang nào, bạn có thể nhìn thấy rõ ràng được tấm lòng của cô ấy.

Lâm Ấu Điềm như vậy, dành cho Bạch Sương một tình bạn rất sạch sẽ lại trong sáng.

Lời hứa" Bất luận vào lúc nào tớ cũng sẽ đứng về phía của cậu "này của Lâm Ấu Điềm, đúng thật là vô cùng đẹp đẽ.

Làm cho lòng của Bạch Sương hơi hơi xúc động, cô đang định nói chút gì đó, chợt cảm thấy một trận rung động từ lòng bàn tay truyền tới.

Là Thẩm Mậu Tùng gọi lại cho cô.

" Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút. "Bạch Sương vội vàng bỏ lại một câu, sau đó rời khỏi gian phòng.

" Này, cậu đi đâu vậy? "Tân Hân Hinh ở sau lưng truy hỏi, nhưng Bạch Sương cũng chỉ để lại cho cô ta một cái bóng lưng.

" Thẩm Bạch Sương không phải là lâm trận bỏ chạy rồi chứ? "

" Chắc không phải đâu, nói không chừng chắc cậu ấy có điện thoại thật. "

" Ai vậy, là cái cô Emily kia sao? Nhưng lúc nãy cô ta gọi điện thoại cho Emily kia cũng không tránh chúng ta mà. "

" Không phải chứ, cô ta thật sự chạy rồi? Cứ vậy mà bỏ lại Lâm Ấu Điềm nói ủng hộ cô ta mà bỏ chạy? "

" Lâm Ấu Điềm thảm thật đó, rõ ràng không phải là nồi của cô ấy, bây giờ lại bị bỏ lại, một mình đối diện với cục diện xấu hổ như vậy. "

Đám người ngươi một câu ta một câu, Lâm Ấu Điềm một chút cũng không tin bọn họ, bạnh quai hàm, tức giận như một con sóc.

" Các cậu đừng có nói bậy, Tiểu Sương Sương chỉ ra ngoài nhận điện thoại mà thôi!

Mọi người đều tới tham gia chương trình, không thể cùng nhau chung sống, kết giao bạn bè sao? "

Tiếng bàn tán dần dần nhỏ lại, Tân Hân Hinh cười bước tới," Điềm Điềm, không sao hết.

Không quan tâm Thẩm Bạch Sương thật sự là ra ngoài nhận điện thoại, hay là bỏ cậu ở lại đây một mình, thái độ mà bọn tớ đối với cậu đều sẽ không thay đổi.

Bọn tớ vẫn sẽ luôn xem cậu là bạn mà đối đãi. "Cô ta hỏi những người khác," Các cậu nói có đúng không? "

" Đúng vậy đúng vậy, Lâm Ấu Điềm, chúng tớ đối với cậu và đối với Thẩm Bạch Sương khác nhau. "Đám người sôi nổi gật đầu đồng ý.

* * *

Bạch Sương cầm theo điện thoại vẫn rung không ngừng tới cuối hành lang, đứng ở bên cửa sổ nhận điện thoại.

" Tiểu Sương, xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, ba lúc nãy mới tham gia một cuộc họp vô cùng quan trọng, điện thoại chuyển qua chế độ im lặng, cho nên không nhận được điện thoại của con. "Thẩm Mậu Tùng vừa mở miệng là nhận lỗi.

Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra tình huống này.

Mà lúc trước mỗi khi xảy ra tình huống như vậy, chờ đến lúc Thẩm Mậu Tùng gọi lại cho Thẩm Bạch Sương, thì hoặc là Thẩm Bạch Sương sẽ không nghe máy, hoặc là sau khi bắt máy sẽ rất nóng nảy cáu kỉnh.

Vì vậy Thẩm Mậu Tùng cũng có hơi do dự, mới gọi lại cho Bạch Sương.

Nói thật, vừa gọi điện thoại tới, liền ập tới một trận chỉ trích oán giận của con gái mình.

Đối với một người đàn ông sắp bước vào độ tuổi 50 như ông mà nói, rất là mất mặt, rất tổn thương lòng tự trọng, là sự việc rất khó tiếp nhận.

Lần này không phải vì những lời Bạch Sương nói với ông lúc phát trực tiếp của tối đó, nói nhớ ông rồi, còn chủ động gọi cho ông nhiều cuộc điện thoại như vậy, thì ông tuyệt đối sẽ không gọi lại cho cô.

" Không sao cả, ba, con gọi điện thoại cho ba thực ra cũng không có chuyện gì cả, chủ yếu là bởi vì muốn nghe giọng nói của ba. "

Âm thanh của Bạch Sương rất nhẹ, rất dịu dàng," Lúc trước con nổi giận với ba, là con không đúng, đáng lý phải là con nhận lỗi với ba mới đúng.

Xin lỗi, có thể chỉ có sau khi rời khỏi ba, con mới phát hiện bản thân mình phụ thuộc vào ba nhiều như thế nào.

Ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, con rất nhớ ba."

Thẩm Mậu Tùng vừa từ trong phòng họp bước ra, vừa đi về phía văn phòng chủ tịch, vừa nghe điện thoại.

Sau khi ông nghe thấy những lời Bạch Sương nói với ông, cả người ông giống như bị sét đánh trúng, bước chân dừng lại, đôi mắt trừng lớn.

Nếu như quan sát ông một cách tỉ mỉ, còn có thể phát hiện vành mắt của ông đang không ngừng tích tụ nước mắt.

Đây là nước mắt của sự cảm động và kích động, lại cũng là nước mắt của sự vui mừng.

Rất nhiều loại cảm xúc đang không ngừng lấn chiếm trái tim ông, ông hận mình không thể lập tức bay tới bên cạnh con gái mình, ôm con gái mà khóc một trận thật lớn.

Ông muốn mang tất cả những thứ đẹp đẽ trên thế gian này đều dành tặng cho con gái ông.

Đúng vậy! Đây chính là con gái của ông, là đứa con gái vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện của ông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện