Xảy ra sự trao đổi máu với bệnh nhân mắc bệnh AIDS.

Câu nói này của bác sĩ, làm Bạch Sương nhớ lại chuyện xảy ra của một năm rưỡi trước ở nhà máy sản xuất thuốc nhuộm hóa chất ngoài ngoại thành.

Lúc đó Dương Lệ Hoa đột nhiên xông về phía bọn họ, dùng một cái kim băng làm trầy mặt của Cận Diễm.

Vết thương rất nhỏ, sau khi đến bệnh viện nó thậm chí đã đóng vảy kín miệng.

Nhưng rốt cuộc vẫn có chảy máu.

Mà máu dính trên kim băng, trong đó chắc chắn có của Cận Diễm.

Nhưng nếu như chỉ đơn thuần có máu của Cận Diễm, thì dù thế nào đi nữa anh ấy cũng không bị mắc phải AIDS mới phải.

Cho nên..

Dương Lệ Hoa có bệnh AIDS, hơn nữa bà ta còn cố ý dùng cái kim băng có dính máu của bà ta để làm xước da Cận Diễm.

Tất cả những điều này đều là dự tính trước của bà ta!

Sau khi suy nghĩ xong điểm này, một cơn giận dữ nồng đậm dâng lên từ tận đáy lòng của Bạch Sương, làm cho khuôn mặt của cô càng thêm giá lạnh, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô dường như bị nhuộm bởi những tia máu đỏ tươi.

Bác sĩ đẩy mắt kính của mình rồi tiếp tục nói: "Nhưng các cô cũng không cần quá lo lắng, AIDS không phải là bệnh hiểm nghèo.

Quốc gia có cung cấp thuốc miễn phí để hỗ trợ điều trị cho người bệnh, chỉ cần kiểm soát tốt, thì không có vấn đề gì trong sinh hoạt.

Nhưng bệnh AIDS sẽ dẫn đến sự suy nhược các cơ quan chức năng trong cơ thể, làm giảm sức đề kháng của bệnh nhân, cho nên chúng ta nhất định phải luôn chú ý đến việc bảo vệ sức khỏe cơ thể của người bệnh.

Còn nữa, điều quan nhất là phải quan tâm đến sức khỏe tinh thần của bệnh nhân.

Tôi đã từng nhìn thấy không ít bệnh nhân mắc AIDS, thực tế bọn họ chỉ cần uống thuốc để kiểm soát nó là được.

Thế nhưng vì áp lực tâm lý của bọn họ quá lớn, ngoài xã hội có quá nhiều ánh mắt kì thị nhằm vào bọn họ, cuối cùng là tự mình ép mình vào chỗ chết.."

Âm thanh của bác sĩ càng ngày càng nhỏ, nói đến cuối cùng, lại không dám nói thêm gì nữa.

Bởi vì khuôn mặt của Bạch Sương cực kỳ lạnh lùng, lạnh tới nỗi làm trong lòng ông ta sợ hãi, cứ luôn cảm thấy người đang đứng trước mặt mình không phải là một đại mỹ nữ xinh đẹp động lòng người, mà là một vị quỷ thần âm u và độc ác.

"Điềm Điềm, cậu chăm sóc Cận Diễm giúp tớ một lát." Sau khi Bạch Sương bỏ lại câu nói này, liền quay người đi mất.

Lâm Ấu Điềm nhìn theo bóng lưng của cô sốt suột la lên: "Tiểu Sương Sương, cậu muốn đi đâu, Cận Diễm anh ấy còn chưa tỉnh, cậu chờ anh ấy tỉnh lại rồi giải thích với cậu!"

Bạch Sương không cần lời giải thích của Cận Diễm, cô biết kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là ai.

Cô dẫm trên giày cao gót mặc một chiếc váy lễ phục cao cấp, bước đi mang theo gió mà đi ra khỏi bệnh viện, tư thái vừa xinh đep vừa mạnh mẽ kia thu hút không ít người qua đường xem và chụp hình cô.

Nhưng Bạch Sương vẫn luôn phớt lờ.

"Lãn Đản, kiểm tra giúp ta xem Dương Lệ Hoa đang ở chỗ nào." Khuôn mặt Bạch Sương không chút biểu cảm mà cản một chiếc xe ta-xi lại, ở trong lòng nói.

[Chủ nhân, tìm được rồi, Dương Lệ Hoa đang ở trên tầng thượng của tòa nhà Khố Hạ, hình như bà ta đang chuẩn bị nhảy lầu!] Lãn Đản kinh ngạc hô lên.

"Nhảy lầu? Ha." Bạch Sương nhếch môi cười lạnh, giống như một yêu tinh quyến rũ hung ác.

Đã động vào người của cô, mà còn muốn chết một cách dễ dàng như thế?

Cô sẽ không để cho Dương Lệ Hoa chết đơn giản như vậy.

Trên tầng thượng của tòa nhà Khố Hạ, Dương Lệ Hoa không chút hình tượng mà ngồi trên mặt đất, bên người bà ta đã chất một đống vỏ chai rượu rỗng.

Bà ta vốn dĩ là một người phụ nữ béo phì, nhưng đến ngày hôm nay đã gầy tới không còn hình người.

Một tay bà ta cầm chai rượu đổ vào trong miệng, một tay cầm điện thoại để trước mặt xem tin tức mới nhất của giới giải trí.

"Tin tức mới nhất! Từ phía bệnh viện cho biết, Cận Diễm vậy mà lại mắc phải bệnh AIDS! Nhưng những đánh giá của Cận Diễm trong mấy năm gần đây vô cùng tốt, đời sống riêng tư trước nay cũng không có tin tức gì to lớn cả, rột cuộc làm sao mà anh ấy lại bị nhiễm phải AIDS?"

Trên mặt của người phóng viên trong video lộ ra nụ cười mang vẻ hứng thú tò mò.

Theo cách nhìn của bọn họ sự việc Cận Diễm bị nhiễm phải AIDS không phải là điều đáng để cảm thông hay đay buồn, mà là một sự kiện rất vui vẻ.

Đó còn không phải là chuyện vui lớn sao, bọn họ vừa có tin tức mới có thể đào ra để đưa tin, lại vừa có thể cọ lưu lượng đó!

"Hahahahaha!"

Dương Lệ Hoa ngửa đầu lên trời cười lớn, say bí tỷ nói: "Cận Diễm, đây chính là kết cục khi anh không nghe lời của tôi! Ai bảo anh không đi theo tôi, tôi cũng sẽ làm cho anh không được sống tốt!"

Bà ta nói xong thì lại đổ tiếp một ngụm rượu vang vào trong miệng, uống rồi lại uống, bà ta đột nhiên tức giận đập vỡ chai rượu.

Rượu đỏ trong chai chảy ra mặt đất.

"Đây là cái thứ rác rưởi gì thế! Tao là ai? Tao chính là Dương Lệ Hoa! Tại sao tao lại lưu lạc tới bước đường phải uống loại rượu vang 9 10 tệ một chai này chứ?"

Dương Lệ Hoa lảo đảo đứng dậy, nổi điên, chỉ tay lên trời chửi, "Ông trời ơi, tại sao ông lại đối xử không công bằng với tôi như vậy chứ!

Giải trí Tinh Diệu là tâm huyết cả đời của tôi, tại sao Thẩm Mậu Tùng chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể hủy đi giải trí Tinh Diệu! Tại vì sao!"

Trên bầu trời đêm đột nhiên lóe lên một tia chớp màu tím, ngay sau đó truyền tới âm thanh ầm ầm.

Âm thanh này dường như ở ngay trên đỉnh đầu của Dương Lệ Hoa, gần tới mức như thể muốn xông thẳng xuống đầu của bà ta.

Dương Lệ Hoa bị dọa cho run cầm cập, vội vàng lùi về sau hai bước.

Nhưng rất nhanh bà ta lại ngẩng đầu lên, "Ông tới đi! Có giỏi thì tới đánh chết tôi đi! Dù sao thì tôi cũng không muốn sống nữa!

Tôi bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, nếu không phải bởi vì muốn nhìn thấy Cận Diễm phát bệnh, tôi cũng không kéo đến tận bây giờ, đây thực sự chính là địa ngục trần gian.."

Bà ta còn chưa nói xong, thì toàn thân đột nhiên bị co giật.

Bà ta ngay lập tức ngã nhào xuống đất, co giật không ngừng giống y như phát bệnh động kinh.

"Thuốc, thuốc.." Dương Lệ Hoa lầu bầu nói không rõ, trong đôi mắt tràn đầy khao khát đối với hàng cấm.

Cho dù, từ lâu bà ta đã muốn kết liễu sinh mệnh của mình, nhưng cũng rề rà không dám tự sát.

Ngay cả khi lên cơn nghiện ma túy, cũng không có cách nào khống chế được ham muốn của bản thân, có khát vọng không gì sánh được đối với hàng cấm.

Tay Dương Lệ Hoa co giật run rẩy chậm chạp đi chuyển về phía túi quần, run lẩy bẩy mà lấy một cái kim tiêm từ bên trong ra.

Bắt đầu từ sau khi giải trí Tinh Diệu bị Thẩm Mậu Tùng làm cho đổ vỡ phá sản, trong một tình huống tình cờ bà ta đã được tiếp xúc với hàng cấm, từ đó trở thành nghiện.

Mà AIDS trên người bà ta, cũng chính bởi vì ống tiêm hàng cấm mới bị lấy nhiễm.

Chính vào lúc Dương Lệ Hoa sắp tiêm kim tiêm vào cánh tay gầy gò tới mức có thể nhìn thấy rõ ràng các mạch máu của bà ta, thì đột nhiên có người tung một cú đá làm kim tiêm bay đi.

"Thuốc, thuốc!" Dương Lệ Hoa trừng lớn mắt, con ngươi như muốn bay ra ngoài.

"Chích hàng cấm là vi phạm luật an ninh quốc gia, bà cần phải được gửi đến trung tâm cai nghiện." Giọng nói lạnh lùng từ phía trên truyền tới, Dương Lệ Hoa ngẩng đầu.

"Mày, mày.." Bà ta kinh hoảng tới nỗi nói không thành lời.

"Là tôi." Bạch Sương ngồi xổm xuống, đôi môi xinh đẹp nhếch lên một nụ cười lạnh.

Cô đưa tay vỗ vỗ lên má của Dương Lệ Hoa, không nặng không nhẹ nói, "Một năm rưỡi trước, tôi đã từng cảnh cáo bà, Cận Diễm là người của tôi, nếu như bà dám động vào anh ấy, tôi sẽ khiến cho bà sống không bằng chết."

Cô cười giống như một vị Diêm Vương tới từ địa ngục, "Dương Lệ Hoa, trung tâm cai nghiện ma túy sẽ là nơi bà sống hết quãng đời còn lại."

Trên bầu trời đêm, mây đen đè nặng thành phố.

Tiếng sấm chớp ầm ầm vang dội, tiếp theo đó là mưa như trút nước rơi xuống.

Lính canh gác của trung tâm cai nghiện ma túy chào đón một cô gái rất xinh đẹp.

Trời rất lạnh, cô gái xinh đẹp lại chỉ mặc một chiếc váy xinh đẹp phong phanh, hơn nữa toàn thân cô còn bị ướt nhẹp.

"Đồng chí, cô đây là?" Người lính canh gác sững sờ.

"Tôi đang đi trên đường thì gặp phải một kẻ buôn ma túy – tôi cũng không biết có phải hay không, nhưng tôi cảm thấy rất giống!

Cái người kia đang đánh một bà cô, tôi liền giả vờ báo cảnh sát dọa người kia chạy mất.

Nhưng khi tôi tới gần mới phát hiện ra hình như bà cô kia cũng có chích hàng cấm, tôi cũng không biết làm sao mới tốt.

Tôi nghĩ chỗ này của mọi người có lẽ có thể giúp đỡ cô ấy, cô ấy rất đau đớn đó, mọi người nhanh chóng giúp đỡ cô ấy đi!" Vẻ mặt Bạch Sương rất nôn nóng mà nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện