"..."

Sau khi người phụ nữ nằm trên giường nhìn thấy rõ cái thứ đồ đó là gì, thì sợ hãi hét lên một tiếng.

Dụ Kiêu Dương đem chiếc áo liệm (áo mặc cho người đã mất) kia xé đi, sau đó liền đối mặt với đôi mắt phượng hẹp dài lạnh buốt của Bạch Sương.

"Thẩm Bạch Sương" Ba từ này, được thốt ra qua các kẽ răng của Dụ Kiêu Dương.

Hắn đối với Bạch Sương thực sự là vừa yêu vừa hận.

Yêu là yêu cái thân phận thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm của Bạch Sương;

Hận là hận Cận Diễm được một tay của Bạch Sương nâng lên, phá hủy Tinh Diệu, cũng hủy cả hắn ta.

"Dụ Kiêu Dương, mày cho rằng tặng một cái áo liệm cho A Cận, A Cận sẽ đi chết giống như lời mày nói sao?"

Ngữ khí của Bạch Sương rất lạnh, giống như một con dao cứa vào cổ của Dụ Kiêu Dương.

Xuất phát từ sự đố kị và ghen ghét cực độ, sau khi Dụ Kiêu Dương biết được Cận Diễm cũng bị nhiễm phải bệnh AIDS, Dụ Kiêu Dương liền vui vẻ phấn khởi đi mua một cái áo liệm ký chuyển phát nhanh gửi tới cho Cận Diễm.

Trong hộp bưa phẩm không chỉ có một cái áo liệm, còn có một tờ ghi chú, bên trên viết một dòng chữ.

[Cận Diễm, chào mừng đến địa ngục.]

Nếu như thứ đồ này bị Cận Diễm nhìn thấy, Bạch Sương có thể tưởng tượng được tâm trạng của Cận Diễm sẽ bị sụp đổ tới mức nào.

Khó khăn lắm Cận Diễm mới bình tĩnh lại, ổn định lại, mà Dụ Kiêu Dương lại làm ra một chuyện như vậy, đúng là đáng chết!

Dụ Kiêu Dương không chút kiêng nể mà chìa cánh tay ra, nói có chút ý lưu manh vô lại, "Nếu đã bị em biết rồi, tôi cũng bị em bắt được rồi, vậy em tới đây, giết chết tôi là được rồi.

Dù gì thì em cũng là con gái của Thẩm Mậu Tùng, chỉ cần không xảy ra án mạng, tôi không phải vẫn mặc em tra tấn sao, tôi nhận mệnh."

Từ khi Dụ Kiêu Dương đặt làm áo liệm, thì đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị khi bị phát hiện.

Thẩm Mậu Tùng là người thế nào, trong giới thương nhân cả nước gần như có thể một tay che trời.

Thẩm Mậu Tùng muốn điều tra một chuyện gì, thì chắc chắn có thể điều tra ra được kết quả.

Dụ Kiêu Dương căn bản không nghĩ tới tự mình có thể thoát thân một cách hoàn hảo.

Thậm chí hắn còn đang nghĩ, cho dù hắn chết rồi, có thể chết ở trong tay của Thẩm Mậu Tùng hay là của Thẩm Bạch Sương, đối với hắn mà nói thì cũng là một loại vinh quang.

Cái mạng quèn của hắn, đến sau cùng vẫn có thể díu líu tới nhà họ Thẩm, hắn đây cũng là kiếm lời rồi!

Đáng tiếc Bạch Sương đã nhìn thấu được tâm tư nhỏ của hắn.

Bạch Sương nhẹ nhàng cong môi, ý cười lạnh đến cực điểm, "Người hành hạ mày, sẽ không phải là tao."

"Ý của cô là gì?" Trong lòng của Dụ Kiêu Dương mơ hồ có một loại cảm giác không tốt.

Lúc này, ngoài cánh cửa đột nhiên truyền tới một tiếng hô đầy kinh ngạc: "Sao lại thành thế này!"

Có người vội vàng đi vào phòng ngủ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này thì chết lặng.

"Tiểu Dương, anh.." Tân Hân Hinh không dám tin mà che miệng.

"Vào lúc này không phải em đang làm việc sao! Sao em lại quay về!"

Câu này vừa nói ra, ngay lập tức Dụ Kiêu Dương liền hiểu ra lời nói lúc nãy của Bạch Sương là có ý gì.

Tân Hân Hinh phản ứng lại được, đổ ập xuống lớn tiếng mắng một tràng.

"Dụ Kiêu Dương, tôi ở bên ngoài mệt sống mệt chết vứt bỏ tôn nghiêm để đi làm kiếm tiền, là bởi vì anh có bệnh! Anh không thể đi làm việc!

Tôi tưởng rằng anh muốn sống với tôi vui vẻ qua ngày, tôi cũng không ghét bỏ anh, anh vậy mà lại tìm về một người phụ nữ?"

Tân Hân Hinh bước nhanh chân qua đó, vung một bạt tai vào mặt người phụ nữ kia, "Cô có biết hắn ta bị bệnh AIDS không? Mà cô còn dám ngủ với hắn ta?"

Người phụ nữ kinh ngạc không thôi, quay đầu cũng vung cho Dụ Kiêu Dương một cái bạt tai, sau đó vội vàng mặc áo quần của mình vào rồi chạy mất.

Tân Hân Hinh tức giận tới phát điên, không nhịn được mà vừa cào vừa đánh Dụ Kiêu Dương.

Dụ Kiêu Dương bị đánh, lòng tự tôn của người đàn ông trong chốc lát trào ra, vậy mà hắn ta lại đạp mạnh Tân Hân Hinh xuống dưới đất.

"Cô ở bên ngoài làm công việc gì trong lòng cô cũng tự hiểu rõ!

Cô kiếm tiền bằng cách dựa và người đàn ông khác, tiền của cô bẩn thỉu bao nhiêu cô không biết sao?

Cho cô đi tìm người đàn ông khác ngủ, không cho tôi tìm người phụ nữ khác ngủ sao? Ai bảo cô không ngủ với tôi!"

Tân Hân Hinh khóc lớn lên, "Dụ Kiêu Dương anh có còn lương tâm nữa không!

Anh trở thành cái dáng vẻ như vậy tôi cũng không ghét bỏ anh, anh lại có thể ghét bỏ tôi!

Tại sao tôi lại không dám ngủ với anh?

Bởi vì anh có bệnh AIDS! Anh nhiễm cho tôi thì phải làm sao!"

Hai người cãi nhau om sòm làm cho Bạch Sương đau cả đầu.

"Im miệng!" Bạch Sương đá một đá vào cái giường, phát ra một tiếng hô lớn.

"Tân Hân Hinh, từ hôm nay trở đi, Dụ Kiêu Dương chính là nô lệ của cô.

Hắn ta đối xử với cô như thế nào, cô cũng đã nhìn thấy rồi, tôi cho cô quyền lợi được báo thù hắn, hi vọng cô đừng làm cho tôi phải thất vọng." Bạch Sương nói.

Tiếng khóc của Tân Hân Hinh ngừng lại, "Nô lệ?"

Bạch Sương nói: "Tôi sẽ trang bị cho cô một số vệ sĩ, hắn không nghe lời, thì để vệ sĩ đánh cho tới khi hắn phục."

"Không được!" Dụ Kiêu Dương hoảng sợ.

Hắn có thể bị Thẩm Bạch Sương hành hạ, thậm chí có thể chết trong tay của Thẩm Bạch Sương, nhưng ngàn vạn lần không thể bị Tân Hân Hinh hành hạ, hắn không thể làm nô lệ của Tân Hân Hinh!

Tân Hân Hinh thì tính là cái thứ đồ gì, chẳng qua chỉ là rác mà hắn không cần nữa mà thôi!

Dựa vào đâu! Không thể được! Cô ta không xứng!

Bạch Sương căn bản không để ý tới Dụ Kiêu Dương, gọi điện thoại liên hệ với vệ sĩ, rất nhanh đã có một nhóm vệ sĩ tới.

"Thẩm Bạch Sương! Cô giết tôi đi! Tôi tình nguyện để cô giết chết tôi!" Dụ Kiêu Dương tuyệt vọng gào lên.

Bạch Sương cười, nụ cười u ám cay nghiệt, "Chết không đáng sợ, thứ đáng sợ chính là sống không bằng chết.

Mày yên tâm, chỉ cần có tao, thì cả đời này của mày sẽ không được khỏe mạnh, vĩnh viễn bị Tân Hân Hinh tra tấn."

Sau khi Bạch Sương đi ra khỏi cái tiểu khu này, mới thở ra một hơi nặng nề.

Cái chuyện rác rưởi này, cuối cùng cũng đã kết thúc.

Bây giờ nên quay về bệnh viện rồi, sau khi quay về phải thay quần áo mới đi gặp A Cận.

Trên người cô bị nhiễm mùi ở trong căn phòng ngủ kia, cái mùi này thực sự rất buồn nôn, chắn chắn A Cận sẽ không thích.

Bạch Sương vừa chuẩn bị lên xe, liền nhận được điện thoại của Thẩm Mậu Tùng.

"Alo, ba."

".. Tiểu Sương.."

"Ba, làm sao vậy?"

"Tiểu Sương, con nhất định phải bình tĩnh.."

"Là A Cận đã xảy ra vấn đề gì sao?"

"Tiểu Sương.. Tiểu Cận nó.."

"Con lập tức quay về!"

Không chờ Thẩm Mậu Tùng nói thêm gì nữa, Bạch Sương ngắt điện thoại, ngay lập tức lái xe trở về bệnh viện một cách điên cuồng, trên đường cô đã vượt vô số đèn đỏ, suýt chút nữa xảy ra tai nạn giao thông.

Cô không cần lên tầng đi vào phòng bệnh, thì đã biết được xảy xa chuyện gì.

Xung quanh bệnh viện được giăng giải ngăn cách, cảnh sát đi đi lại lại, những người thích hóng chuyện đuổi mãi không đi.

Qua khe hở giữa đoàn người, có vết máu dày đặc bao phủ mặt đất.

Màu đỏ chói mắt kia, giống như một con dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim của Bạch Sương, ở một giây kia, cô gần như ngừng thở.

Bạch Sương giữ lấy vị trí nơi trái tim của mình, chạy đi được hai bước suýt chút nữa là bị té ngã.

"Tiểu Sương!" Thẩm Mậu Tùng vội vã đi xuống cầu thang chạy tới, giữ lấy thân hình lung lay sắp đổ của Bạch Sương.

"Tiểu Sương.. Tiểu Cận nó.."

Cổ họng Thẩm Mậu Tùng nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa, ông đưa cho Bạch Sương một lá thư, "Đây là di ngôn của Tiểu Cận, cho con."

Ánh mắt của Bạch Sương chầm chậm rơi xuống bức thư màu trắng tinh kia.

Sau khi mở ra, nét chữ thanh sắc mà không mất đi vẻ kiêu ngạo kia, dường như chính là con người Cận Diễm.

[A Sương, khi em nhìn thấy bức thư này, anh có lẽ đã không còn trên thế giới này nữa rồi.]

[Xin lỗi, vì đã lừa gạt em, anh vẫn như cũ không thể vượt qua được rào cản trong chính trái tim mình, càng khó vượt qua hơn, đó chính là rào cản để đến bên em.]

[Trong khoảng thời gian nửa tháng nay, mỗi một lần em chạm vào anh và tiếp xúc với anh, đều làm cho anh cảm thấy vô cùng bất an, anh không dám, cũng không thể thân mật với em.]

[Anh yêu em, cho nên anh bắt buộc phải rời xa em, em có thể khỏe mạnh mà tiếp tục cuộc sống của mình, chính là tâm nguyện lớn nhất của anh.]

[Đời này, anh có thể gặp được em, chính là vận may lớn nhất của anh, nếu như có thể, anh hi vọng kiếp sau cũng có thể được gặp lại em.]

Phía dưới bức thư còn có một tấm ảnh.

Đó là ảnh chụp lúc Bạch Sương và Cận Diễm mới biết nhau chưa được bao lâu, vào cái đêm mà hai người qua đêm bên hạ lưu hồ nhân tạo ở biệt thự ký túc xá, Cận Diễm đã chụp lén lúc cô đang ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện