Cuối cùng người phụ nữ vẫn phải rất rất không tình nguyện mà nhận lỗi với Tần Vật.

Không có cách nào, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bà ta thực sự sợ rằng Bạch Sương sẽ dùng thủ đoạn hiểm độc gì đó với chồng của bà ta.

Hơn nữa Bạch Sương còn là một người có bệnh tim, so với bệnh của chồng bà thì còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Đến lúc đó, lỡ có gây ra chuyện gì, cũng không biết được ai sai ai đúng.

"Anh trai, sau này anh có bị bắt nạt cũng không cần sợ, chỉ cần gọi em tới.

Người em cũng có bệnh, bọn họ dám bắt nạt anh, nhưng chắc chắn không dám bắt nạt em, em giúp anh xả giận!" Bạch Sương vẫy vẫy nắm tay trước mặt Tần Vật, trông cô có vẻ vô cùng đắc ý.

Nhưng Tần Vật vẫn giữ một khuôn mặt lạnh nhạt như cũ, chỉ là tùy ý mà lườm Bạch Sương một cái, sau đó liền khom lưng nhặt những văn kiện bị rơi lộn xộn dưới đất lên.

"Anh trai, để em giúp anh!" Bạch Sương vừa nói vừa chuẩn bị ngồi xổm xuống.

"Không cần." Tần Vật lạnh nhạt nói ra hai từ từ chối cô, ngón tay với những đốt xương rõ ràng của anh tiếp tục nhặt văn kiện lên.

Bạch Sương cũng không hấp tấp, nếu anh đã từ chối, vậy thì cô không làm.

Không cần thiết phải gây chuyện với anh, làm cho mọi người đều không vui vẻ.

"Đàn anh Tần, xảy ra chuyện gì vậy?"

Trì Châu Bạch khoan thai đến muộn, kinh ngạc hỏi: "Lúc nãy em nhìn thấy viện trưởng cười làm lành với một người bệnh nhân, chính là đi ra từ trong phòng làm việc của anh, lại có người đến gây chuyện?"

Tần Vật: "Ừ."

"Đàn anh Tần, để em dọn dẹp với anh."

Trì Châu Bạch vừa nói vừa ngồi xổm xuống, một bên nhặt đồ một bên châm chọc: "Những người đó cũng thật là, tại sao cứ luôn tới bới móc anh vậy chứ?

Rõ ràng trình độ y học của anh cao siêu như vậy, cũng đã trị khỏi bệnh cho bọn họ!"

Tần Vật không từ chối việc Trì Châu Bạch giúp anh thu dọn đồ.

Hai người bọn họ hoặc là cúi người, hoặc là ngồi xổm, làm Bạch Sương đang đứng một bên nhìn có chút lạc loài.

Bạch Sương không hề để ý tới sự lạnh nhạt của Tần Vật.

Nếu như ba mẹ của bọn họ không tái hôn hợp thành một nhà, thì cô và Tần Vật sẽ là hai người xa lạ.

Có thể hi vọng người xa lạ đối xử với bạn tốt được bao nhiêu chứ?

Càng đừng nói tới việc Tần Vật còn hận cái nhà này.

"Anh trai, vậy anh cứ bận việc đi, em về nhà đây." Bạch Sương một chút cũng không ngại ngùng, vẫn vẫy tay với Tần Vật – người không hề nhìn tới mình, rồi quay người rời khỏi nơi này.

Trì Châu Bạch vẫn còn đang cúi đầu lảm nhảm tố cáo người bệnh, cô ta không phát hiện ra rằng sau khi Bạch Sương quay người, Tần Vật cũng ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng của Bạch Sương.

* * *

Bạch Sương về tới nhà, mẹ Bạch và ba Tần đang trồng hoa ở trong vườn hoa nhỏ.

Ba Tần cầm cây cuốc nhỏ đào đất, còn mẹ Bạch thì ở một bên dỡ hoa ra khỏi chậu mua từ chợ hoa về.

"Sương Sương về rồi à." Ba Tần lau mồ hôi trên trán, cười haha nói.

Mẹ Bạch lại vội vã thả những thứ đang cầm trên tay xuống rồi chạy qua, quan tâm hỏi: "Sương Sương, hôm nay cảm thấy thế nào? Lúc khám bệnh bác sĩ nói sao?"

"Bác sĩ nói con hồi phục rất tốt, trái tim cũng rất khỏe mạnh, không xuất hiện tình huống bài xích nào." Bạch Sương cười trông rất ngoan ngoãn.

"Ba ơi, hôm nay con đã ăn trưa ở trong bệnh viện cùng với anh trai, còn giúp anh trai anh đuổi bệnh nhân xấu tới gây chuyện nữa." Bạch Sương khoe công lao với ba Tần.

"Cái gì?" Nhắc tới Tần Vật, tức khắc ba Tần cũng không còn bình tĩnh nữa.

Ông kết hôn với mẹ Bạch cũng đã được nửa năm rồi, trong khoảng thời gian dài như vậy, mà Tần Vật cũng không một lần quay về nhà nhìn mẹ Bạch một cái.

Ông còn tưởng rằng quan hệ giữa Tần Vật và Sương Sương cũng chỉ có thể giới hạn trong quan hệ là người xa lạ.

Không ngờ rằng vậy mà đã ăn cơm cùng nhau rồi?

Sắc mặt của mẹ Bạch cũng hơi hơi thay đổi, nhưng bà cũng không nói gì trước mặt ba Tần.

Mẹ Bạch lôi kéo Bạch Sương, "Sương Sương, đi, mẹ đã nấu canh đậu xanh, để mẹ lấy cho con một bát."

Chờ tới lúc đi vào nhà bếp, mẹ Bạch quan sát ba Tần ở bên ngoài trước, sau khi nhìn thấy ba Tần lại bắt đầu bới đất, mới đóng hết cửa và cửa sổ lại.

Bà vừa múc canh đậu xanh, vừa nói với Bạch Sương: "Sương Sương, sau này con vẫn nên hạn chế qua lại với Tần Vật đi."

"Tại sao chứ?" Bạch Sương không hiểu.

Mẹ Bạch thở dài một hơi, "Đứa trẻ Tần Vật kia cũng là mệnh khổ, khi tuổi còn rất nhỏ, quan hệ giữa ba Tần con và mẹ cậu ấy đã không tốt, hai người đã chia ra ở riêng từ sớm.

Tình cảm vợ chồng không tốt người chịu ảnh hưởng lớn nhất là ai? Còn không phải là đứa trẻ.

Có thể nói như vậy, thời thơ ấu của Tần Vật trôi qua không có chút vui vẻ nào, cậu ấy căn bản không nhận được tình thương của mẹ, của ba, càng đừng nói gì tới hạnh phúc gia đình.

Mẹ nhắc con ít qua lại với cậu ấy, thậm chí, hi vọng con cứ coi như không có người này tồn tại, đó là bởi vì mẹ sợ loại người như cậu ta tâm lý không được lành mạnh."

Bạch Sương nhăn hai hàng lông mày nhỏ của mình, "Mẹ, nếu như tâm lý của anh trai không lành mạnh, vậy thì không phải càng cần có người thương yêu và bảo vệ sao?"

Mẹ Bạch múc xong bát canh, đậy nắp vung, quay người lại bất đắc dĩ mà cười.

Bà đưa bát canh mát lạnh thơm ngọt cho Bạch Sương, "Đứa trẻ ngốc, cậu ấy đã lớn tới tuổi này rồi, nên có tình cách như thế nào thì chính là tình cách như vậy, con người cậu ấy đã định tính rồi, không thay đổi được nữa.

Cho dù bây giờ con trao cho cậu ấy sự quan tâm và yêu thương bảo hộ nhiều bao nhiêu, về cơ bản cậu ấy cũng sẽ không thay đổi, là như thế nào thì chính là như vậy."

Mẹ Bạch lấy một cái thìa đưa cho Bạch Sương, "Sương Sương, mẹ múc canh đậu xanh cho con, trong lòng con có cảm giác gì?"

Đôi mắt to tròn lấp lánh của Bạch Sương chớp chớp, "Không có cảm giác gì.."

"Con xem, đây chính là sự bất đồng (khác nhau). "

Mẹ Bạch yêu thương mà xoa đầu của Bạch Sương, "Con không có cảm giác là bởi vì hành động này quá thường xuyên và rất bình thường.

Nhưng nếu như là Tần Vật, trên mặt cậu ấy có thể không biểu hiện ra, nhưng trong lòng cậu ấy sẽ cảm thấy vô cùng cảm động.

Sương Sương, Tần Vật cậu ấy thiếu hụt tình thương của ba mẹ, cậu ấy là một người vô cùng thiếu thốn tình cảm.

Loại người này một khi gặp được người đối xử tốt với bản thân, cậu ấy sẽ đeo bám rồi hút khô máu của con giống như một con đỉa vậy!"

Bất kể mẹ Bạch có nói thế nào, thì cũng không thể nào làm thay đổi được cách nghĩ của Bạch Sương.

Cô nhất định phải đi quan tâm, yêu thương bảo vệ Tần Vật, không chỉ là vì nhiệm vụ, cũng bởi vì Tần Vật chính là thần sa ngã, cô phải thu phục anh.

"Haizz, con, đứa trẻ này đúng là quá lương thiện rồi." Mẹ Bạch cũng nhìn ra được tâm ý của Bạch Sương.

"Bỏ đi, dù gì thì cũng không phải mỗi ngày con đều đi bệnh viện, hơn nữa, Tần Vật cũng không ở chung nhà với chúng ta, thời gian con gặp được cậu ấy có hạn.

Mẹ chỉ có thể khuyên con một câu, Tần Vật và con không phải người chung đường, đợi con vấp thêm vài lần trắc trở thì con sẽ hiểu ra thôi."

* * *

Ngày thứ hai, Bạch Sương đi làm như thường lệ.

Cô làm việc ở một công ty nước hoa, là một nhà chế tạo nước hoa.

Tới vị trí làm việc của mình, những người đồng nghiệp kế bên đều hỏi han tim của cô như thế nào rồi.

Mọi người đều biết chuyện cô đã từng làm phẫu thuật thay tim, bình thường cũng đều rất thân thiện, có việc gì cũng đều giúp đỡ.

Nhưng có một người ngoại lệ.

"Không phải thay tim cũng khá lâu rồi sao, sao mọi người đều đối xử đặc biệt với cô ta như vậy chứ?

Tôi nói này, cô ta không phải rất muốn trở thành một người bình thường sao, mọi người nên xem cô ta như một người bình thường mới phải.

Nhỡ đâu bị người ta nói chúng ta phân biệt đối xử thì không tốt đâu." Cô gái có khuôn mặt dài tóc ngắn nhìn vào móng tay của chính mình, nói ra những lời có chút âm dương quái khí.

Có đồng nghiệp không nghe tiếp được nữa, "Mạc Minh Huyền, cô không cần thiết phải nói như vậy, mọi người quan tâm tới Bạch Sương một chút cũng không được?"

Mạc Minh Huyền cười như không cười mà nói: "Ai ya, sao cô lại chụp một cái mũ to tướng như vậy lên đầu tôi chứ?

Tôi có nói không cho mọi người quan tâm cô ta sao? Lời tôi nói cũng là đang suy nghĩ cho cô ta thôi, có phải vậy không, Lâm Bạch Sương?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện